Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Phan Chính Lâm cảm thấy hôm nay ánh mắt mọi người nhìn anh có đặc biêt kỳ lạ. Mà kỳ lạ như thế nào anh cũng không thể lý giải được. Thái Bảo đi bên cạnh anh lại có vẻ khá hứng thú, cười rạng rỡ.

- Tớ cũng biết là mình đẹp trai, có điều đối diện với những ánh mắt thèm thuồng này vẫn có chút không quen. Hahahaha.

Phan Chính Lâm không để ý cậu ta đang lảm nhảm cái gì, quay sang nói chuyện với cô gái bên cạnh. Sau đó lại cảm thấy ánh mắt ngưỡng mộ lúc nãy giờ đã chuyển sang thù hận. Có điều lần này cũng không phải nhìn anh hay Thái Bảo mà đối tượng chính là Anna.

Không khí lớp học cũng không khác lắm so với ngoài sân trường. Chính Lâm chọn lấy bàn trống để ngồi xuống, Anna cũng chuẩn bị ngồi theo lại bị một bạn nữ kéo về phía mình, giọng nói hồ hởi nhưng ánh mắt lại không có chút cảm tình. Thái Bảo rất nhanh nhận thấy điểm kì lạ, để sách vở xuống chỗ cạnh Chính Lâm, rồi tóm lấy một bạn nữ, nở nụ cười thương hiệu, giọng ngọt ngào hết sức có thể.

- Bạn học, có phải có chuyện gì không?

Bạn nữ không nói gì, nhìn bàn tay đang túm lấy cánh tay mình lại nhìn Phan Chính Lâm cũng đang hướng phía này, sau đó dứt khoát thoát khỏi. Lê Thái Bảo lần đầu tiên bị đối xử phũ phàng đưa tay lên sờ mũi quay sang Chính Lâm. Hành động này trong mắt những người khác lại vô tình biến chất. Thế nhưng cậu không từ bỏ, tiếp tục hỏi thêm vài người bạn nữa, biểu cảm so với cô bạn lúc đầu cũng không khác là bao. Cuối cùng vẫn là mặt mày ủ rũ quay về cạnh Chính Lâm, một tay che một bên mắt, than thở.

- Mới vừa hôm qua thôi còn nhiệt tình như lửa mà hôm nay đã xem như không có gì rồi. Đúng là lòng người, thay đổi chẳng biết đâu mà lần.

Đáp lại cậu chỉ là cái nhìn khinh bỉ của Chính Lâm. Thái Bảo bị bỏ rơi đáng thương lấy điện thoại lên mạng, cũng không có việc gì để làm đi kích hoạt tài khoản đăng nhập web trường mình vừa nhận. Cậu không ngờ cái tin đầu tiên mà mình đọc được ở đây chính là... không nghĩ nhiều liền bật khỏi chỗ ngồi.

Chính Lâm nheo mắt nhìn con khỉ trước mặt, cậu ta lại phát bệnh cái gì đây.

Cũng không phải chờ quá lâu, ngay trưa hôm đó Chính Lâm đã biết cái quái quỷ đang xảy ra. Hình như anh là người cuối cùng biết chuyện này, là Anna nói với anh. Phản ứng của Chính Lâm chỉ là kéo màn hình một lượt, xem tất cả, sau đó lại như không có chuyện gì. Trái với anh, Thái Bảo có vẻ quyết tâm tìm cho ra tên nào tung tin.

Lúc quyết chí ra đi khí thế hừng hựng, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Khi trở về lại tươi cười như hoa, vừa đi vừa huýt sáo, ánh mắt nhìn Chính Lâm lại có chút nham hiểm.

- Tớ biết là ai tung tin rồi.

Cậu nhìn Chính Lâm cũng đang đăng nhập trong web trường liền giành lấy, chỉ vào cái tên " Phương Thảo Nhiên "trên màn hình.

- Tớ biết trong lòng cậu lại đang khinh thường tớ một nghìn lần, có điều ý tớ là đã gặp mặt cô ta. Cậu đoán xem là ai đằng sau giật dây ?

Lại bơ cậu, Thái Bảo cũng quen rồi, khịt khịt mũi.

- Nể tình cậu cùng phòng với tớ nên tớ sẽ nói cho biết. Khà khà... chính là khủng long nhỏ của cậu, cô gái kia vừa vặn là bạn cùng phòng với khủng long nhỏ. Lúc đầu ương ngạnh không nói, nhưng anh đây chỉ bảo sẽ kể chuyện tình của hai chúng ta cho nàng nghe, nàng lập tức kể tất cả. Thấy không ? Thấy không ? Anh thật vô cùng thông minh có phải không ?

Chính Lâm vẫn chung thủy im lặng, nhưng để ý thì đôi mắt chính là có dao động, đáng tiếc Thái Bảo không phát hiện. Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại anh vang lên, liền không nói đi ra ngoài nghe. Thái Bảo nhìn lại cái laptop trước mặt vẫn còn tài khoản ai đó, cười bỉ ổi.

Kí túc xá nữ nửa đêm lại vang lên tiếng hét kinh thiên động địa. Bắt đầu từng phòng hét dây chuyền. Phòng Giả Linh ngồi đánh bài cũng không yên. Chi Dao hùng hổ vác xác sang gõ phòng bên cạnh.

- Bệnh à ? Hét cái gì đấy ?

- Giả Linh... cô ấy đâu rồi ?

- Mấy người còn thích cô ấy ra mặt hả để tôi về gọi.

Lập tức cả lũ lắc đầu.

- Vậy thì im lặng đi.

Bốn cô gái trong phòng Chi Dao đều là những người có máu mặt. Không ai nói nhưng ai cũng xem họ là lão đại ở đây, sợ một phép. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ nên nói cho họ biết kẻo không sau này họ trách tội thì mệt. Vậy là cô gái dạn nhất trong số đó lên tiếng.

- Các cậu về web trường xem một chút đi.

Chi Dao khó hiểu nhìn nhưng cũng nhanh chóng chạy về phòng hú mọi người xem thế nào. Hình ảnh trên máy tính vừa xuất hiện, lập tức có hai bàn tay đưa vào chặn miệng Thảo Nhiên tránh cho cô nàng hét lên lần nữa. Sau đó ba đôi mắt đồng thời đánh về phía Giả Linh lúc này cũng đang nheo mắt nhìn.

- Tớ nói ảnh ghép, mấy người tin không thì tùy.

Trong ảnh là Giả Linh đang tựa vai Chính Lâm ngủ, còn Chính Lâm thì nhìn cô ánh mắt trìu mến, một tay còn đang gỡ chiếc lá trên đầu cô. Cả hai mang trên mình đồng phục trường cấp ba Đông Giang ngồi trên xích đu dưới gốc cây anh đào. Khung cảnh thật lãng mạn a.

- Nhưng mà... là Phan Chính Lâm đăng đó. Tớ thật muốn tin tưởng cậu, có điều tớ tin anh ấy hơn.

Thảo Nhiên nói ra suy nghĩ của hai người còn lại. Giả Linh không buồn nhìn sau đó mắt lại nheo lại đầy nguy hiểm.

- Nói... Cậu hôm nay gặp Lê Thái Bảo đã nói cái gì ?

Thảo Nhiên cảm thấy mình xong rồi. Ấp úng rồi chạy một mạch ra khỏi phòng. Trong lúc chạy vẫn còn nghe tiếng Giả Linh phía sau.

- Cậu tốt nhất chạy xa xa một chút cho tớ, để tớ gặp lúc nào giết lúc đó.

Trong phòng chỉ còn lại ba người. Huyên Huyên vẻ mặt ngây thơ hỏi cô:

- Vậy còn bọn tớ thì sao? Ngày mai ra đường người ta hỏi là thật hay giả, bọn tớ nên trả lời thế nào?

- Cậu nghĩ thế nào?

- Coi như tớ chưa nói gì.

Nếu như là Giả Linh trước kia đã xông đến kí túc xá nam đạp cửa phòng nọ rồi. Còn Giả Linh bây giờ chỉ lên giường kéo chăn. Bức ảnh đó đăng bằng tài khoản của Phan Chính Lâm? Anh ta vốn không giống như vậy. Còn bức ảnh kia? Nếu trong ảnh không phải là cô, Giả Linh cũng đã cho là thật.

Chính Lâm trở lại phòng lại thấy laptop biến mất. Sau đó lại thấy hai anh bạn cùng phòng cũng là sinh viên trao đổi nhìn anh cười cười. Dự cảm không tốt.

- Lê Thái Bảo, laptop của tớ.

- À... đây đây.

Thái Bảo cười toe toét giao laptop cho anh. Kiểm tra lại một lúc, đôi mắt sắc lẹm lườm người nọ.

- Cậu có ba giây để biến mất. Ba... hai...

Còn chưa về một thì bóng dáng kia đã khuất dạng, trước khi đi còn nhắc.

- Cậu bây giờ mà xóa chính là có tật giật mình, chi bằng để xem phản ứng khủng long nhỏ thế nào.

Thái Bảo chạy quên trời đất, vừa đi vừa tưởng tượng lại khuôn mặt đen thui của Chính Lâm lúc nãy mà rùng mình. Hồi sáng không phải cũng có tin đồn về cậu ta đó sao? Cậu ta có biểu hiện gì đâu. Đúng là vẫn không nên đụng đến khủng long nhỏ. Vừa chạy vừa nghĩ cậu đâm sầm vào một người, người quen thôi. Thảo Nhiên mặt mày nhăn nhúm lồm cồm bò dậy.

- Ngày quái gì mà xui xẻo cỡ này.

Sau đó thấy người trước mặt, cơn điên bùng nổ, không nói không rằng bổ nhào vào người đối diện đánh, đấm tưng bừng. Cho đến khi bị đánh vào mặt thì Thái Bảo mới nhận thức được... mình đang bị hành hung, đưa tay giữ cô gái trước mặt.

- Này, có biết chừa mặt ra không hả? Thích đánh chỗ nào là đánh chỗ đó sao?

- Anh còn dám nói, vì anh mà tối nay tôi không biết đi đâu về đâu đây.

Không nói thì thôi, nói ra lại tức.

- Cô đi đâu về đâu thì ảnh hưởng gì đến tôi.

Thảo Nhiên nghĩ lại, cũng đúng. Đâu liên quan đến anh, là cô tự kể mà. Nghĩ đến đây mặt mày ỉu xìu ngồi xuống ghế đá gần đó.

- Giả Linh biết chuyện tôi kể cho anh nên tuyên bố rằng thấy tôi lúc nào giết lúc đó. Tôi giờ không có nơi về rồi.

Nhắc đến Giả Linh, Thái Bảo liền quên mình vừa bị đánh oan, hớn hở chạy lại ngồi cạnh Thảo Nhiên.

- Phản ứng của cô nàng khi đọc tin là thế nào vậy?

- Còn thế nào nữa, chính là xem như không có gì. Giờ có lẽ cũng lên giường đi ngủ rồi.

- Chỉ như thế thôi?

Thái Bảo không tin hỏi lại.

- Còn nữa.

- Làm sao làm sao?

- Tuyên bố giết sống tôi.

- Hết chưa.

Thảo Nhiên gật đầu. Không phải chứ? Không phải là cô ấy nên đến tìm Chính Lâm đòi công bằng cùng sự trong sạch à? Lần gặp lại này, Thái Bảo cảm thấy Giả Linh có cái gì đó thay đổi, chính là như vậy sao?

Thảo Nhiên quay lại lại thấy Thái Bảo đang ôm điện thoại với ánh mắt không thể tin nổi. Cho nên cô nàng cũng bon chen ghé mắt vào nhìn. Thì ra là đăng nhập web trường.

- Anh bị sao thế, cũng không phải lần đầu lên trang này mà.

Thái Bảo chỉ vào bức ảnh do cái tên "Phan Chính Lâm" đăng lên hoàn toàn không có một lời bình luận nào khó hiểu nhìn cô nàng bên cạnh.

- Tại sao lại thế này?

- Là thế nào?

Miệng thì hỏi thế chứ trong lòng Thảo Nhiên đang chửi thầm: "Em gái nó nữa, đẹp trai mà điên thế này, phía của trời".

- Rõ ràng lúc sáng họ rất háo hức với tin tôi cùng Chính Lâm mà. Với lại sau khi ảnh này được đăng lên kí túc xá nữ không phải rất phấn khích sao? Hét tung trời đất như vậy, sao trên này lại không có chút phản ứng nào?

Cũng chỉ có vậy thôi, Thảo Nhiên còn tưởng chuyện gì to tát lắm, biểu cảm của anh ta cũng thật là thái quá rồi.

- Anh cũng đừng đem bản thân mà so sánh cùng Giả Linh.

Cô ấy không giống anh ta nha. Một chút cũng không giống. Cô rất được lòng mọi người mặc dù cô vốn chẳng làm gì cả. Bản thân Thảo Nhiên cũng không hiểu vì sao đối với cô lại có sự yêu thích như vậy. Giả Linh cũng không đi dằn mặt từng người làm cho họ sợ mà chính là họ nể nhiều hơn. Phải chăng cũng là do cách cô sống khá thẳng thắn và sòng phẳng. Tất nhiên không hoàn toàn tất cả đều như vậy, vẫn có một bộ phận được gọi là thành phần gato, nhưng rất ít và không đáng kể.

- Vậy là công toi rồi sao?

- Ý anh là sao ?

- Tôi chẳng qua cũng chỉ muốn hai người họ gặp mặt một lần thôi.

Thảo Nhiên lúc này mới nắm được vấn đề.

- Anh mới chính là người đăng ảnh phải không ?

Thái Bảo không nói cũng coi như là ngầm thừa nhận. Thảo Nhiên suy nghĩ một lúc rồi túm lấy anh đi thẳng hướng kí túc xá nữ. Anh biết cô định làm gì, la oai oái, hai người ầm ĩ cả con đường. Cuối cùng thì Thái Bảo vẫn bị Thảo Nhiên xách đến tận cửa phòng HT358, đẩy anh ta vào trong rồi đóng cửa cái rầm. Chi Dao đang rửa mặt nghe tiếng động đi ra thì thấy sinh vật lạ trong phòng hét lên một tiếng. Huyên Huyên bình tĩnh hơn hỏi Thảo Nhiên đang làm cái gì. Trong khi cô nàng không quan tâm kéo chăn của Giả Linh. Quả nhiên là đang ngủ. Mặc kệ cô có gắt ngủ hay không. Dù sao cũng phải chết, Thảo Nhiên nghĩ nên chết một cách quang minh chính đại vẫn hơn. Cũng có kinh nghiệm trong tay, kéo chăn một phát cô nàng liền chui xuống tầng dưới, tránh được cái đạp của người nọ. Vốn là Giả Linh chỉ có thể đạp trúng không khí thôi, cuối cùng lại có người lãnh trọn. Chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Thái Bảo. Anh ta đúng là tò mò rúc vào xem, không ngờ... Lần này thì tiếng hét làm cô tỉnh thật rồi. Môi của những người còn lại không hẹn mà đều giật giật.

- Là anh kéo chăn, có phải không ?

"' Có phải không ? "Mỗi lần cô thốt ra ba từ này thì có nghĩa là cô sắp bùng nổ. Chi Dao giờ đã có mặt trong phòng đưa tay cầu nguyện.

- Chính Lâm...

- Anh ta làm sao ?

- Cậu ấy muốn gặp em.

Dứt lời, Thái Bảo nuốt nước bọt cái ực. Anh chính là đang phẫn nộ vì bị đạp oan thấy bộ dạng cô lúc này đành phải đè xuống. Chính Lâm, thật xin lỗi, anh em tốt vốn là để lợi dụng những lúc thế này, không phải sao ?

- Sao lại thế được, anh rõ ràng là tôi đưa đến đây, sao lại là Chính Lâm muốn anh đến. Có phải anh lại muốn đẩy lỗi cho anh ấy như việc anh tự tay post ảnh không ?

Chỉ một câu nói, Thảo Nhiên đã giải đáp được thắc mắc của những người còn lại trong phòng.

- A... Chính Lâm muốn gặp tôi thật sao.... Đi đi, đưa tôi đi gặp anh ta... Nhanh.

Chỉ chớp mắt Giả Linh thay đổi thái độ 180 độ, ba cô nàng trong phòng mờ mịt nhìn quanh rồi lại nhìn nhau. Cái gì đang xảy ra thế này. Cô đang lấy áo khoác, thật sự là muốn đi ?

Thái Bảo đau khổ dẫn cả bốn cô nàng đến kí túc của mình. Không can tâm gõ cửa, người ra mở là Henry, bạn cùng phòng. Anh chàng khá là bất ngờ trước sự có mặt của bốn cô gái lúc này, nhất là Giả Linh. Thật sự là cô so với trong ảnh đẹp hơn nhiều, chính là một cô gái dịu dàng chứ không còn là cô nữ sinh vẻ mặt bướng bỉnh như trước nữa. " Dịu dàng " để người khác biết được cậu ta đang dùng để hình dung Giả Linh thì sẽ tức cười đến chết mất. Henry cười tươi đưa tay mời ba người vào phòng.

Cảm nhận của Huyên Huyên, Chi Dao, Thảo Nhiên lúc này chính là " Phòng sinh viên trao đổi có khác, so với các cô chính là biệt thự và nhà tranh mái lá a". Còn Giả Linh thì không có quan tâm lắm, giọng nói ngọt ngào hết sức.

- Phan Chính Lâm, nghe nói anh muốn gặp em.

- Khụ... khụ... khụ...

Ba cô gái còn lại cùng Thái Bảo không nhịn được ho sặc sụa, ngọt chết người mà.

Chính Lâm lúc này mới vừa đánh răng xong, chuẩn bị đi ngủ lại nghe giọng nói ngọt ngào quen quen lại lạ lạ. Sau khi xác định được người trước mặt là ai có chút ngỡ ngàng. Anh nghĩ là cô sẽ không tới đâu. Chỉ là không ngờ cô không những tới mà còn dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với anh. Giờ thì anh biết vì sao lại lạ lạ cũng quen quen rồi. Trong kí ức cô chỉ dùng cái cách nói chuyện đó một lần, chính là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt anh.

Năm đó, anh chuyển về Đông Giang học, đến ngày thứ ba bị Thái Bảo xếp bẫy làm hội trưởng. Anh đã cự tuyệt điều này. Có điều cô từ đâu lại kéo thêm vài người nữa đến hỏi thăm anh. Hỏi thăm cho oai thôi chính là đi dằn mặt mới đúng. Anh nhớ anh khi đó là đang đeo tai nghe chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi lại nghe tiếng đạp cửa cái "ầm ". Cái cách cô xuất hiện nó hoành tráng như thế đó. Hiên ngang đi đến trước mặt anh, hai tay chống lên bàn, mặt ghé sát vào mặt anh :

- Nghe nói anh là hội trưởng mới.

Giọng nói nhẹ nhàng, thỏ thẻ, đáng tiếc lại không ăn nhập với đôi mắt cô lúc này, nhìn chằm chằm anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh cũng không kiêng nể gì nhìn lại cô, từ lúc cô vừa đạp cửa bước vào anh đã nhận ra chính là cô gái đó, là cô gái ba hôm trước chơi anh hai lần. Anh không trả lời, lại thấy cô bĩu môi đứng thẳng dậy.

- Mong anh chiếu cố.

Sau đó lại ngúng nguẩy bước đi. Cũng đủ phách lối rồi đấy. Thông qua Thái Bảo anh biết được, cô chính là chị đại ở đây, ngang ngạnh, không coi ai ra gì. Thế là ma xui quỷ khiến thế nào, anh không cự tuyệt việc làm hội trưởng nữa, cũng chính từ đó, cô và anh chính thức khai đao.

Lần này gặp lại không còn khí phách như xưa nữa rồi. Nhìn lại Thái Bảo anh biết chuyện gì xảy ra. Cô thật sự tin lời Thái Bảo sao ? Đã vậy anh cũng chỉ còn cách phối hợp một chút.

- Ừ.

Anh còn không thèm nhìn cô nữa, vừa nói vừa cầm quyển sách trên bàn ngồi xuống ghế đọc. Chỉ một từ thôi lại đưa mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thái Bảo sắng giọng một cái.

- Mấy người ra ngoài với tôi có chút chuyện.

Sau đó đưa tay kéo từng người một ra ngoài. Trước khi đi còn khép cửa giúp hai người.

Những người kia đi rồi căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Anh ngồi đó không quan tâm đến sự xuất hiện của cô, trong khi cô vẫn đứng nhìn anh chằm chằm. Anh vốn ít nói, cô lại càng không muốn mở miệng trước với anh. Ba năm trước, nói đi là đi cũng không thèm tạm biệt với cô một lời. Cô với anh lúc đầu có đối đầu với nhau thật nhưng sau đó cũng đã hòa hoãn rồi, không phải sao ? Nếu không phải Thái Bảo nói cô đã chẳng biết.

- Anh có việc gì thì nói nhanh đi.

- Em không mỏi chân à ?

Cô trước anh vẫn là như vậy, luôn không tự chủ được như thế. Cái mặt nạ bình tĩnh đó, cô chỉ để cho người khác xem thôi. Còn trong số người khác đó chắc chắn không có anh. Giả Linh cũng không hành hạ đôi chân mình nữa, bước đến ghế ngồi xuống.

- Cô nam quả nữ ở trong phòng khép kín lâu như vậy sẽ bị người ta đồn thổi đó. Anh không sợ nhưng em sợ. Thanh danh của em phải làm sao đây ?

- Không như vậy thì cũng bi đồn rồi, em còn sợ cái gì ?

Cô ghét nhất là cái bản mặt bình tĩnh xem như không có gì của anh đó. Thật là giả tạo hết mức mà.

- Anh không nghĩ là nên trả lại sự trong sạch lại cho em sao ?

- Em cũng biết không phải anh làm mà.

- Em không thông minh như thế. Em chỉ biết chính là tên tài khoản của anh thôi.

- Xin lỗi, anh không có ý định làm gì cả. Em muốn thì tự mình mà tìm lại sự trong sạch của bản thân. Anh buồn ngủ, em thích làm gì thì cứ làm đi.

Giả Linh bực bội đá ghế đứng dậy, hùng hổ đẩy cửa đi ra. Chỉ khi cánh cửa khép lại mới thấy nụ cười cô có bao nhiêu là lạnh lùng.

Chính Lâm nhìn cánh cửa vừa khép lại thở dài. Cô là đang đóng kịch cho anh xem đấy à? Cô nghĩ cái gì anh còn không biết? Vẫn là cái cách nói chuyện đó nhưng Chính Lâm thấy đã không phải là như vậy nữa. Khác chỗ nào, anh không thể nói, chỉ có thể cảm nhận.

Giả Linh trở về thì ba cô nàng kia đã ngoan ngoãn ngồi xếp hàng ở giường gần cửa nhất. Cô đứng trước mặt ba người, quét mắt một lượt, sau đó dừng lại ở Thảo Nhiên.

- Cậu vẫn nên ít tiếp xúc với Thái Bảo một chút. Anh ta không tốt đẹp như cái vẻ ngoài đâu. Tớ chỉ nhắc một lần thôi.

Không hiểu cô nàng có vào đầu được chữ nào không mà gật đầu liên tục. Lại nhìn lại ánh mắt cún con vẫn đang hướng về mình, Giả Linh bất đắc dĩ nhăn mặt.

- Được rồi, muốn hỏi gì thì hỏi đi, tớ còn đi ngủ nữa.

- Cậu và Phan Chính Lâm là thế nào?

Giả Linh vừa dứt lời Chi Dao liền chớp cơ hội cứ như sợ cô sẽ rút lại vậy.

- Kẻ thù – bạn bè – người dưng.

Các cô có thể hiểu là đầu tiên là kẻ thù sau đó hóa giải thành bạn bè, giờ chính là người dưng, Huyên Huyên thắc mắc.

- Hoàn toàn không có giai đoạn yêu đương sao?

- Không có.

- Đã là người dưng sao hôm nghe tin anh ấy đến đây cậu lại phản ứng mạnh như vậy.

- Tớ cũng không phải bị cáo, nhân chứng, cậu dùng cái giọng điệu đó hỏi tớ à?

Huyên Huyên học ngành luật, còn chưa thành luật sư thật sư mà đã mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Giả Linh ngại nhất là phải nói chuyện với cô ấy, rất dễ bị chẹt họng.

- Cậu cho bọn tớ hỏi thì phải có trách nhiệm trả lời.

- Xúc động không được sao? – Nghỉ một lúc cô nói tiếp – Được rồi, đủ rồi, giờ tớ đi ngủ, cấm làm phiền. – Sau đó dùng ngón trỏ chỉ đích danh Thảo Nhiên – Nhớ lời tớ nói.

6Yq/se���4���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net