Chương 39 : THẾ GIỚI ĐÓ, ANH KHÔNG CÒN LÀ CỦA EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai người lên xe, phóng vụt đi, nhanh chóng để có thể bắt kịp Vĩnh Sơn. Gió thổi vù vù lạnh tê tái những ngày cuối thu. Phương Nhi ôm chặt Mạnh Bảo, dựa vào lưng anh:

"Nếu vụ này xong rồi, anh sẽ ở bên ai?"

"Hả? Em nói gì cơ?" - Mạnh Bảo bị tiếng gió át đi nên không nghe thấy gì.

"Không có gì, thôi đi nhanh đi!"

Địa chỉ trên tấm thiệp mà Thanh Linh đưa quả thật là một địa chỉ lạ hoắc, Phương Nhi thông thạo đường phố như vậy mà vẫn phải hỏi đường mãi mới có thể tìm ra được. Những tưởng nơi xa lạ như thế phải là cái nơi xó xỉnh nào hóa ra lại là một khu đô thị rộng lớn, đông đúc. Thành phố này rộng thật, nhiều chỗ chưa hề biết!

Mạnh Bảo đáp xe lại trước một nhà hàng ăn sang trọng. Nhìn vào bãi đỗ xe, cả hai thấy cái xe máy mà Vĩnh Sơn đã đi nên có thể chắc nịch đây chính là nơi mà mình cần đến. Cả hai đi vào nhà hàng, họ nhanh chóng phát hiện ra bàn của Vĩnh Sơn ngồi, vội chọn một bàn gần đó, giả vờ gọi vài món đồ ăn uống nhưng thực tình là nghe ngóng. Bởi vì bàn của Vĩnh Sơn đều hội tụ những người mà không thể không biết: Khánh Quang, Khánh Vinh và Thanh Chi. Thanh Chi hôm nay ăn mặc điệu đà, xinh đẹp, mắt sáng rực lên vì có vị bác sĩ đẹp trai ngồi cạnh. Nhưng Vĩnh Sơn tất nhiên không để ý đến cô ta:

"Hôm nay có việc gì mà mời tôi đến ăn trưa vậy, ông Huỳnh?"

Khánh Quang nhấp một ly rượu:

"Sau cuộc thi võ vừa rồi, công ty chúng tôi lại bắt đầu có những mặt hàng mới. Mời anh đến để xem hàng thôi, anh là khách quen của chúng tôi nên chúng tôi rất ưu ái anh đó."

"Cảm ơn, tôi chẳng cần ưu ái đâu."

"Được xem trước mặt hàng là một vinh dự, anh không thích sao?"

"Không còn thích và không còn tin tưởng." - Vĩnh Sơn bình thản.

Khánh Quang cười nhạt:

"Cô gái đó nói gì về chúng tôi cho anh nghe rồi phải không?"

Mạnh Bảo và Phương Nhi giật mình. Khánh Quang đang nhắc đến Thanh Linh sao? Chuyện gì vậy chứ?

"Chẳng liên quan gì đến cô ấy." - Vĩnh Sơn cầm cốc trà uống một ngụm, có vẻ anh rất bình tĩnh.

"Đừng nói dối, bác sĩ! Anh biết giữa chúng tôi và cô ta nhiều thứ không hay ho gì mà. Cơ mà bác sĩ lại vì một cô gái mà làm ảnh hưởng mối quan hệ lâu nay sao?" 

Đôi mày Vĩnh Sơn khẽ nhăn lại, anh bắt đầu bực mình vì lời nói xiên xỏ của Khánh Quang. Khánh Vinh thì nhếch môi cười khinh bỉ, Thanh Chi bĩu môi cho rằng vị bác sĩ này cũng chỉ là một kẻ bị Thanh Linh làm cho mê mẩn.

"Ông làm tôi cảm thấy sợ ông, không dám tin tưởng vào việc mình sẽ giữ mối quan hệ lâu dài với ông." - Vĩnh Sơn đặt cốc trà xuống - "Chuyện giữa cô ấy và ông, tôi không quan tâm lắm vì cô ấy cũng chẳng kể kỹ lưỡng cho tôi, nhưng chuyện giữa ông và Phương Nhi thì tôi sợ thật rồi."

Phương Nhi quay lại, Vĩnh Sơn nhắc gì đến cô vậy?

"Giữa tôi và Phương Nhi thì làm sao?"

"Ông đã giết mẹ cô ấy, tôi tin tưởng ông kiểu gì được nữa chứ."

"Cái gì!!??" - Khánh Quang đập bàn - "Tôi giết mẹ cô ta hồi nào? Anh vu khống đấy à?"

"Vậy thì không phải sao?"

"Mẹ cô ta còn đang sống sờ sờ!"

"Cho tôi đến tận nơi thì may ra tôi mới tin được."

Khánh Quang tức nghẹn cổ, nhưng rồi lão cũng nói:

"Tầng hầm căn hộ nhà tôi ở phố X., số nhà...Chắc là anh biết rồi."

Mạnh Bảo, Phương Nhi chỉ đợi có thế, đứng ngay dậy và nhanh chóng lẩn vào dòng người để đi khỏi nhà hàng. Họ phải đi nhanh hơn Khánh Quang thì mới có cơ hội cứu bà Ngân. Đây quả là kế hoạch của Thanh Linh và Vĩnh Sơn, giở một kịch bản "vu khống giết người" buộc lão ta phải nói sự thật.

Nhưng quá vội vã nên cả hai đều không suy nghĩ lại về hành động của Khánh Quang.

"Khánh Vinh, chỉ đường cho bác sĩ đi. Chúng ta sẽ đến căn hộ của bố."

"Bố!" - Khánh Vinh bực bội nói nhỏ để Vĩnh Sơn không nghe thấy - "Bố vốn suy nghĩ cẩn thận và kỹ lưỡng, nhưng sao..."

"Bình tĩnh đi!" - Khánh Quang nhìn Vĩnh Sơn đã đi ra cửa nhà hàng, khẽ cười gian xảo - "Trừ khử thằng khốn đó...và hai đứa theo dõi chúng ta nãy giờ..."

Mọi người cứ bảo Thanh Linh bí ẩn nhất truyện nhưng giờ mình thấy bố già Khánh Quang còn lắm thứ hơn =))   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net