Cháp 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi dô truyện thì toy xin chúc mừng sinh nhật bảo bối Vương Nhất Bác của chúng ta nhaaa 🙆🏻‍♀️💚
 
                    =  123 Dô =

Cuộc sống ở nông thôn tuy không đầy đủ tiện nghi như thành phố nhưng đối với Tiêu Chiến và Uông Trác Thành thì nó chính là những ngày tháng bình yên nhất trên đời.
'Chiến Ca! Canh của anh, mau uống đi còn nóng đó'_Trác Thành bưng cho anh một chén canh nhỏ, cẩn thận đặt vào tay anh.
Tiêu Chiến mĩm cười, từng ngụm nhỏ uống vào.
'Đêm nay sao nhiều ghê ha!'_Anh vừa chỉ tay lên bầu trời đầy sao vừa nói với Trác Thành.
  Trác Thành chỉ nhìn anh, rõ ràng anh đang cười nhưng y cảm nhận được trong lòng anh vẫn chưa khi nào được vui vẻ cả.
'Em hỏi anh điều này được không?'_Im lặng một hồi y mới cất tiếng hỏi anh.
Tiêu Chiến đặt chén canh xuống, quay sang nhìn y anh nghiêng đầu đáp :
'Em hỏi đi'
'Anh... anh rõ ràng chưa từng quên được Vương Nhất Bác đúng không?'
Trước câu hỏi của Trác Thành, anh im lặng rồi bật cười, hai tay xua xua:
'Không có! Em hỏi ngốc nghếch gì vậy? Gần hơn một năm rồi còn nhớ gì nữa'
Trác Thành thở dài, y lấy điện thoại anh mở lên. Màn hình khóa liền hiện lên gương mặt của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến có chút khựng lại, anh đưa tay muốn lấy lại điện thoại nhưng bị y đưa lên cao.
'Tiêu Chiến của em ơi, sao anh ngốc quá vậy? Anh không nhớ cậu ta đã nói gì với anh hay sao? Anh hi sinh mắt mình cho cậu ấy còn chưa đủ hay sao? Anh ngày đêm nhớ người ta làm gì?'_Trác Thành không chịu nổi liền cáu gắt với anh.
Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt rồi quay đi, anh không biết nói gì nữa. Dù biết đoạn tình cảm này chỉ có mỗi anh là ôm lấy thế mà vẫn không bao giờ quên được Nhất Bác. Anh cố tình lựa nơi hoang sơ như thế này để ở là vì anh muốn bản thân có thể quên đi chuỗi ngày còn ở bên cậu. Nhưng tiếc quá! Cậu ở trong tim anh chứ không phải ở mỗi Trùng Khánh thôi đâu.
Tiêu Chiến tự trách bản thân mình lụy tình đến ngu ngục. Ôm đoạn tình cảm hơn cả năm, dù biết bản thân không bao giờ được đáp lại.
'Anh lại đau đầu rồi, anh muốn ngủ'_Tiêu Chiến khóe mắt ửng đỏ nhưng anh vẫn giả vờ hơi bĩu môi quay sang nói với y_ 'Dạo này không hiểu vì sao cứ đau đầu mãi'_Anh vừa nói vừa dựa đầu lên vai y.
Trác Thành đưa tay xoa xoa lấy thái dương của anh. Trong lòng không khỏi đau xót, tự hỏi trên đời này có ai ngốc nghếch như Tiêu Chiến anh không chứ?

***
Hơn nữa khuya,  Vương Nhất Bác giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, suốt hơn một tháng nay đêm nào cậu cũng gặp Tiêu Chiến cả. Trong mơ cậu thấy anh ấy... anh trở nên mù lòa, hai mắt đã sớm không còn nhìn thấy được nữa, anh đang mĩm cười vẫn nụ cười tươi tắn vẫn giọng nói trong trẻo mà gọi tên cậu.
Cậu nhắm mắt hít thở một hơi thật sâu, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên mắt trái của mình, Nhất Bác lúc này mới đặt ra câu hỏi mà từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ thắc mắc hay nghĩ tới cả.
Vội vàng chạy đến phòng của Lưu Hải Khoan, cậu đứng bên ngoài gõ cửa.
'Vào đi'
Cậu mở cửa bước vào, Hải Khoan vẫn còn đang bên bàn làm việc.
'Có chuyện gì mà em còn chưa ngủ?'
Nhất Bác đi lại, ngồi xuống giường anh, cậu khẽ hỏi:
'Anh, mắt của em là do ai hiến giác mạc cho?'
Lưu Hải Khoan hơi nhíu mày, mặc dù hắn vẫn đã  ngày đêm tìm đến bác sĩ Thiệu để mong ông ấy có thể nói ra nhưng cuối cùng vẫn không nhận lại được câu trả lời, hắn biết bản thân sẽ không tim được manh mối nên đành từ bỏ ý định.
'Chuyện qua lâu như vậy rồi sao em còn hỏi đến?'
'Bác sĩ Thiệu vẫn chưa nói cho anh biết sao?'_Cậu cau mày, hỏi.
Lưu Hải Khoan chỉ lắc đầu khiến cho Nhất Bác càng trở nên rối ren hơn.  Nhất Bác trở về phòng,  khoác đại chiếc áo lên rồi lái xe chạy ra bên ngoài mặc cho Hải Khoan hỏi cậu cũng không đáp.
Nhất Bác chạy đến nhà bác sĩ Thiệu, không cần biết bây giờ đã là mười hai mười ba giờ, cậu vẫn bấm chuông kêu cửa.
Bác sĩ Thiệu khoác chiếc áo ngủ, đi ra mở cửa.
'Vương thiếu? Có chuyện gì mà cậu tìm đến tôi khuya như vậy?'
Nhất Bác không nhiều lời, cậu thẳng thắn vô vấn đề chính:
'Nói cho tôi biết, người đã hiến giác mạc cho tôi'
Bác sĩ Thiệu có chút khó xử, ông chỉ khẽ thở dài rồi lại lắc đầu.
Nhất Bác vẫn kiên trì đứng trước mặt ông, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt ông, kiên trì chờ đợi câu trả lời từ ông.
'Thôi được rồi. Chuyện cũng đã qua lâu như vậy tôi cũng sẽ không giấu nữa. Khoảng thời gian trước đó ngày nào Lưu thiếu cũng tìm đến tôi để hỏi nhưng vì sự việc mới mẻ nên tôi không dám nói. Tính đến thời điểm này cũng không giấu thêm nữa'_Ông chần chừ một lúc sau rồi tiếp_ 'Nam nhân năm đó hiến giác mạc cho cậu tên Tiêu Chiến'
/ĐOÀNG/
Như tiếng súng vang lên bên tai, đôi đồng tử của Nhất Bác mở rộng. Cậu như không tin những gì bác sĩ Thiệu vừa nói.
'Ông chắc chứ? Không nhớ nhầm chứ?'_Không thể nào được.
'Vương thiếu à, tôi tuy già nhưng thật sự không lẩm cẩm. Hơn nữa suốt cả nhiều năm làm bác sĩ như vậy, cậu ấy là người đầu tiên tôi không bao giờ quên được tên. Nam nhân đáng thương can đảm. Hi sinh nhưng lại không muốn được đền đáp. Năm đó cậu ấy đã nài nỉ tôi nhất định phải giữ bí mật, từ sau lần đó tôi cũng không còn gặp cậu ây thêm lần nào nữa. Vốn dĩ tôi còn chưa kịp căn dặn hậu quả về sau của việc hiến giác mạc'
'Hậu quả như thế nào?'_Nhất Bác nóng lòng hỏi.
'Chắc là cậu không biết, người hiến giác mạc giống như việc sẽ thay cậu gánh bệnh vậy. Nếu không nhanh chóng có người hiến giác mạc lần nữa thì chắc hẳn... đến mắt còn lại cũng khó lòng mà giữ... ây Vương thiếu cậu...'
Nhất Bác chỉ nghe đến đó cậu liền không kiểm soát được cảm xúc của mình, lao lên xe và phóng nhanh trở về Vương gia. Trái tim đau đớn liên hồi quặng thắt trong lòng ngực, Nhất Bác không ngừng đập tay vào vô lăng xe tự trách móc bản thân mình ngu xuẩn ấy thế mà vì cái lí trí sỉ diễn chết tiệc lại làm tổn thương Tiêu Chiến, báo hại một người đối với cậu tử tế yêu thương cậu cũng không màng nguy hiểm lại sống một đời mù lòa.

  Đồ đạc trong nhà từ ngoài vào trong bị Nhất Bác điên cuồng đập vỡ, tay chân bị thương tích cũng không màng. Nửa đêm nửa hôm Nhị thiếu gia lên cơn điên khiến cho những người giúp việc trong nhà chỉ biết run rẩy.
Lưu Hải Khoan trên lầu chạy xuống, hắn kinh hãi vội chạy đến ôm lấy Vương Nhất Bác.
'A Bác! Có chuyện gì, em mau bình tĩnh'
Vương Nhất Bác lúc này như một đứa trẻ, cậu vỡ òa cảm xúc ôm chặt lấy Hải Khoan khóc đến thê lương khiến cho Hải Khoan lần đầu tiên bất ngờ vì trước đây chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ.
'Anh! Em thật đáng chết, vì chút sỉ diện đáng bỏ năm đó mà em làm tổn thương người yêu thương em. Anh! Em muốn gặp lại Tiêu Chiến, em thật sự muốn gặp anh ấy, em muốn bù đắp cho anh ấy, em không muốn anh ấy bị mù đi vì em'_Nhất Bác khóc lóc điên cuồng kể lễ trước mặt biết bao nhiêu người giúp việc cậu vẫn mặc kệ.
Lưu Hải Khoan nhất thời đoán ra được rồi. Hắn hai tay siết chặt lại, hóa ra anh biến mất từ ngày đó là do anh không muốn cậu và hắn biết được việc đó hay sao?

END Cháp 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net