Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 12 , lạnh giá , từng con phố đã tấp nập đèn hoa chuẩn bị cho giáng sinh . Những cặp tình nhân tay trong tay dắt tay nhau đi trong giá rét nhưng sao cảnh tượng lại ấm áp như vậy . Trái ngược với những cảnh sắc lung linh đó ở góc quán cà phê nhỏ một người con trai mái tóc đen óng, nước da trắng hồng , đôi môi căng mọng nhưng đôi mắt lại thẫn thờ nhìn về nơi xa xăm nào đó . Ngón tay trắng muốt mân mê miệng cốc cà phê đen , cậu đẹp như vậy ! Thứ cà phê đen đó không hợp với cậu đâu ! Tại sao cậu lại uống nó ? Đó là vì nó có thể giúp cậu tỉnh táo mà nhìn vào thực tại , giúp cậu quên anh nhanh hơn. Cậu nhấp một ngụm cà phê , đôi mắt bây giờ đã đỏ lên những tia máu , nước mắt lưng tròng . Cậu cắn chặt môi mình cố nén lại : " Chết tiệt cậu lại nhớ anh rồi !".

Cậu nhớ anh lạnh lùng , đẹp trai , hào hoa là con trai duy nhất của tập đoàn Jung mỹ nữ vây quanh anh chắc xếp từ Hàn Quốc đến Mỹ cũng chưa hết nhưng anh đối với họ chỉ là tình một đêm không hơn không kém. Cậu là một đứa con hoang của Min thị , cha cậu đã nhận lại cậu trước ánh mắt khinh bỉ của Min phu nhân. Cậu biết gia tộc họ Min không thích mình nên ngay khi 16 tuổi cậu đã dọn ra ở riêng. Cậu tự ăn , tự kiếm tiền , sống một cuộc sống nhàn hạ . Vậy tại sao cậu lại gặp anh ? Đó là do sự ép buộc của mẹ kế. Năm đó Min thị làm ăn đi xuống vì muốn cứu vớt lại sự nghiệp nên Min thị bắt buộc phải nhờ Jung thị chống đỡ và vì thế mà cuộc hôn nhân chính trị không có tình yêu bắt đầu. Thực ra cậu có một người chị là con mẹ kế nhưng vì bà sợ con mình chịu khổ nên sống chết bắt cậu phải đi . Cậu không nói gì cả vì cậu biết rõ rằng chỉ khi mình chết thì mới có thể thay đổi cuộc hôn nhân này. Đám cưới đã giúp Min thị vực dậy nhưng cũng bắt đầu từ đấy mà địa ngục dành cho cậu được hình thành .

Kể từ khi lấy nhau về , anh luôn mắng chửi cậu , anh nói cậu là kẻ thấp hèn không có quyền được ở chung với anh nên hàng ngày kể cả khi mùa đông lạnh cậu đều co ro trên sofa , cậu từ nhỏ đã quen sống khổ sở như vậy nên cũng không oán trách gì . Bị đối xử như vậy nhưng ngày nào cậu cũng nấu cơm chờ anh đến lúc tối muộn , ngày nào cậu cũng hoàn thành tốt bổn phận của một người vợ , nhưng không hiểu tại sao mỗi lần anh nhìn thấy cậu anh đều xấn đến mắng chửi , đánh đập đến lúc cậu ngất đi tuy vậy cậu không tức giận , lúc nào câu cửa miệng của cậu cũng là :

- Em xin lỗi.....

Còn Hoseok ngày càng chán ghét cậu , anh không hiểu tại sao mình đường đường là giám đốc của Jung thị mà phải lấy một đứa con hoang . Anh hành hạ cậu không có điểm dừng , mỗi lần thấy cậu xin lỗi anh lại càng tức giận hơn , sao cậu lại thấp hèn như vậy ?

- Min Yoongi ngoài câu xin lỗi cậu không biết nói gì khác sao ?

- Emmm.... xin lỗi..

Dần dần thời gian trôi qua những vết thương trên cơ thể cậu ngày càng dày đặc , vết mới chồng lên vết cũ chi chít khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng nhưng cậu vẫn hoàn thành công việc của một người vợ hàng ngày dù không được anh đáp lại . Và quan trọng nhất là cảm giác của cậu đối với anh đã thay đổi , cậu yêu anh , yêu kẻ ác ma hành hạ cậu , yêu kẻ chà đạp nhân phẩm mình không thương tiếc . Cậu ghê tởm tình cảm của mình , cậu ghê tởm bản thân mình.

Bây giờ cậu nghĩ lại cậu thấy rằng thà cậu chịu dày vò của anh đến chết còn hơn việc mình đã tỏ tình. Ngày hôm đó là sinh nhật anh , cậu nấu rất nhiều món ngon , cậu còn làm cả bánh cho anh nữa , cậu thắp nến xung quanh thật lãng mạn nhưng cậu đợi mãi mà anh không về , đến hơn nửa đêm anh mới về đến nhà , cả người say khướt , quần áo thì đầy dấu son . Cậu nhìn thấy đau lòng lắm nhưng cậu vẫn đỡ anh lên giường mà lau người , nấu canh giải rượu . Cậu nhìn anh ngủ mà lòng đau như cắt . Bỗng anh kéo mạnh cậu vào lòng mình rồi đè cậu xuống chiếc giường lớn . Anh hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cậu . Anh mút mát nó như mút một viên kẹo ngọt ngào. Cậu ngơ ngác chống cự nhưng vì thể lực của anh mà cậu đã mặc cho anh làm gì thì làm . Anh ôm lấy cậu nhẹ nhàng , lần đầu tiên cậu thấy anh ôn nhu như vậy , lần đầu tiên cậu được anh đối xử như một con người . Cậu hạnh phúc vô cùng , cậu nghĩ rằng anh cuối cùng cũng cảm nhận được tình yêu của cậu rồi . Cậu vụng về đáp lại từng động chạm của anh . Điều đó làm anh bị kích thích vô cùng. Đến lúc anh tiến vào trong cậu , cậu đau đớn như bị xé ra làm đôi nhưng cậu vẫn cố gắng nói từng chữ một :

- Hoseok ... em .... yêu ... anh ... ahhh

Anh nghe thấy điều đó có vẻ rất vui liền di chuyển thật mạnh khiến cậu run lên , anh nhìn cậu tốc độ vẫn không thuyên giảm nói :

- Đúng vậy, yêu emm... yêu emm... Hoseok này yêu.... Park Jimin rất nhiều ... ah

Cậu nghe thấy mà không giám tin là sự thật , cậu đang định hỏi thì anh lại nói :

- Jimin em không đi nữa đúng không ? Jimin... Jimin....Jimin...Jimin..

Cậu buông thõng bàn tay xuống giường , bây giờ cậu như một con búp bê tình dục để mặc người khác chà đạp vậy . Cậu thấy mình thật ngu ngốc khi tin rằng một người ngày hôm qua vừa đánh chửi mình mà hôm nay đã nói yêu mình. Cậu quá ngu ngốc rồi , quá ngu ngốc . Cậu để mặc anh rong rổi trong cơ thể mình không biết bao nhiêu lần nhưng đôi mắt cậu chỉ một mảng vô hồn không cảm xúc .

Hơn hai giờ sáng , cậu tỉnh dậy , cả cơ thể đau nhức vô cùng , cậu quay sang căm hận nhìn anh , cậu tự lết bản thân mình vào trong nhà vệ sinh để thay quần áo , sau đó cậu khập khiễng về phòng mình dọn một số quần áo của mình vào vali rồi viết một bức thư gửi anh :

" Gửi Hoseok mà em yêu !
Anh cho phép em gọi anh như vậy một lần thôi nhé ! Em biết em chỉ là người đem lại ghánh nặng cho anh , là một đứa con hoang thấp hèn ,rẻ mạt không xứng với anh nhưng em mong anh chỉ một lần này thôi hãy nghe em nói , hãy nghe em thổ lộ rằng: "EM YÊU ANH " .
Mặc dù em không biết Jimin là ai nhưng em nghĩ rằng anh yêu người đó rất nhiều , bây giờ em đi rồi anh hãy đi tìm người ấy về và sống hạnh phúc nhé. Đối với Min thị anh chỉ cần nói em đã chết vì tai nạn thôi , đằng nào họ cũng chả quan tâm đâu.
À ! Điều cuối cùng em cầu xin anh là :
NẾU MÌNH GẶP LẠI NHAU
ANH HÃY BƯỚC ĐI NHÉ
ĐỪNG NHÌN VỀ PHÍA EM
NẾU MÌNH NHÌN THẤY NHAU
ANH HÃY LỜ EM ĐI
ĐỪNG ĐỂ CHO EM BIẾT
NẾU MÌNH BƯỚC QUA NHAU
HÃY CỨ BƯỚC TIẾP NHÉ
ĐỪNG QUAY ĐẦU NHÌN LẠI
VÌ.... MÌNH KHÔNG CÒN LÀ GÌ CỦA NHAU NỮA RỒI "

Cậu nhìn ra cửa kính lần nữa , bỗng tiếng chuông gió vang lên , một người con trai bước vào , vẫn là dáng vẻ phong tình đó. Cậu đứng dậy mạnh mẽ bước qua người đó , hai người gặp lại nhau và anh đã làm theo nguyện vọng của cậu . Cậu bước ra khỏi quán đi thẳng về phía trước , lẫn vào dòng người tấp nập.

ĐỜI NGƯỜI CÓ MẤY LẦN GẶP NHAU . NẾU MẤT NHAU RỒI THÌ XIN KHI GẶP CHÚNG TA ĐỪNG NÓI GÌ ! VÌ AI CŨNG CẦN PHẢI QUÊN QUÁ KHỨ, TÌM TƯƠNG LAI.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net