Chap cuối|SE|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bố tôi bị ung thư giác mạc, dẫn đến bị mù. Ông ấy trước kia làm bảo vệ ở đây. Nhưng vì giai đoạn cuối, ông ấy đã chết trong lúc canh gác nhà ga. 
Giọng Hoseok nhỏ dần, song, chất giọng của anh trầm trầm và dứt khoát, không hề chứa đựng vẻ yếu đuối. Nhưng lý do gì khiến người không thích bép xép nhiều chuyện như anh đem chuyện gia đình ra kể cho một người xa lạ mới chỉ gặp hai lần như Mi Seon cô? 

- Vậy anh cũng....?

- Tôi cũng giống ông ấy, hiện đang giai đoạn cuối rồi. Là do gen di truyền.
Hoseok từ tốn ngắt ngang câu hỏi nửa chừng đầy thắc mắc của Mi Seon. Giờ thì cô đã hiểu vì sao mỗi khi nói anh đều không nhìn về phía cô rồi. Đúng ra là, anh không dám chắc cô ở phía nào để mà nhìn, chỉ có thể hướng mắt về đằng trước thôi. Mi Seon tự hỏi, liệu cô có vô duyên quá không khi hỏi về chuyện riêng tư của người khác? 

Cuộc nói chuyện của họ kết thúc ở đó. Lẽ ra họ sẽ còn tiếp tục nếu Hoseok anh không giục cô về.

Ngày hôm sau, tiếp theo và nhiều ngày sau nữa, Mi Seon không thể tin được là mình vẫn gặp được Hoseok ở nhà ga, vào đúng giờ đó. Lần thứ hai gặp lại để trả mũ, anh ta đã bảo rằng chỉ duy nhất hôm đó là anh ra đây, vì là ngày giỗ ba anh. Vậy thì tại sao suốt gần một tháng nay Hoseok vẫn ra ngồi cái ghế đá đó? Là để đợi cô chăng?

Vậy đấy, thời gian thấm thoát trôi qua. Thoắt cái đã được một tháng kể từ ngày Hoseok quen Mi Seon rồi. Anh thích điểm gì đó ở cô gái này. Cô ấy không trẻ con, không quá mức dịu dàng đến giả tạo, nói đúng ra là cô khá giống anh. Cô yêu mùa đông, không phải người nhiều lời, ghét sự phiền phức. Tính ra thì...cô và anh khá hợp nhau đấy nhỉ? Họ có tương đối nhiều điểm chung. 

Mối quan hệ của họ tuy rất mong manh, dịu nhẹ, chỉ bằng những lần gặp nhau ở nhà ga thôi. Một trong hai người không đến, mối quan hệ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Nhưng Hoseok anh luôn đợi cô vào giờ đó, còn Mi Seon cô thì giờ ấy là lúc cô tan việc, xuống tàu cô sẽ nán lại nếu anh có mặt. 

- Nè, thời tiết đã bắt đầu ấm hơn rồi đó. Phù, cuối cùng chiều nay đã thấy được ánh nắng mặt trời rồi.

Mi Seon ngồi phịch xuống cạnh Hoseok, cười tươi rói. Phải rồi, tiết trời đã ấm dần lên, không còn phảng phất cái lạnh vô tình quanh đây nữa. Hoa anh đào tuy chưa thể nở rộ, nhưng với thời tiết trong lành như thế này, Mi Seon cô cá chắc nó sẽ sớm khoe sắc hồng dịu dàng trong nắng thôi. Dẫu Mi Seon không thích mùa xuân cho lắm, vì chúng khiến người ta có cảm giác yên bình, không còn chút dè chừng với mọi thứ. Khi mùa xuân tới, cô luôn thấy mình thật yếu đuối. Thế nhưng, không thể phủ nhận là Mi Seon thích hoa anh đào. Chúng đem lại cho cô sự bình yên nơi đáy lòng. 

- Nắng...có màu gì vậy?

Hoseok khẽ hỏi. Thực ra, anh chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của nắng. Từ khi mới sinh ra đến giờ, thế giới của anh được bao trùm bởi màu sắc đen đặc. Không có bất cứ ánh sáng nào hiện hữu trong cuộc đời anh, cũng chẳng có thứ gì gọi là "nắng". Tất cả những gì Hoseok anh có thể làm chỉ là tưởng tượng. 

- Nắng sao? Nắng không nhất thiết là một vật ta có thể nhìn thấy. Anh không thấy được nắng, nhưng anh cảm nhận được nó. Nắng chính là sự bình an sâu thẳm trong lòng, chính là thứ gì đó đã khiến anh rung động. Những lần anh nhận thấy ấm áp từ trong sâu thẳm trái tim, đó là nắng. Nắng không nhất thiết phải có màu. Nắng đôi khi có màu hồng của hạnh phúc, mang màu vàng hoe của cái lãng mạn buổi xế chiều, cũng đôi lúc nó chỉ đơn giản là một màu trắng xoá tinh khiết. Chỉ cần anh hiểu nó theo một khía cạnh của riêng mình, niềm vui mà anh có sẽ biến thành nắng xoa dịu mọi nỗi buồn. 

Phải, em nói không sai. Nắng chính là như vậy. Tôi đã thường suy nghĩ về nắng, so sánh nó với màn đêm tôi nhìn thấy. Tôi hiểu nó, nhưng không thể diễn đạt được. Em đã thay tôi vẽ lên bức tranh màu nắng cho cuộc đời tôi. Em chính là ánh nắng đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, đem theo sự dịu ngọt và ấm áp. Cuối cùng thì, tôi cũng thấy được nắng rồi. 

Sau khi Mi Seon đi khỏi, Hoseok khẽ nhắm hờ đôi mắt mình lại. Ngày này đã đến rồi, không thể níu kéo được nữa. Cuối cùng....anh cũng có thể nhìn thấy nắng, cảm nhận nắng. Và, anh sẽ ra đi trong cái nắng dịu ngọt do cô mang tới. Tại nơi đây, nơi chính nhà ga ngập tràn trong cái nắng vàng giòn buổi xế chiều, anh nằm đó ngủ, có lẽ là mãi mãi...Và một nơi nào đó có khắc tên anh, cùng với vô vàn giọt nắng nhảy múa trên dòng chữ ấy.

"Jung Hoseok: 25 tuổi".

Từ giờ, Hoseok sẽ không bao giờ có thể ra ga trò chuyện với Mi Seon được nữa. Vì anh đang ở một nơi rất xa, một nơi tràn ngập ánh nắng. 

Hwang Min Seon, cảm ơn em, vì tất cả!

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net