Sean & Peony

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn điện chớp nháy, rồi tắt. Con hẻm chìm vào bóng tối mà vẫn nhộn nhịp. Đám đàn ông đã quá quen với những cây đèn đến tuổi ở đây và chị em phụ nữ lại chả còn sợ hãi gì con hẻm này.

Con hẻm quen thuộc đến kỳ lạ. Thậm chí khi nó chìm vào bóng tối thì chả ai cho rằng con hẻm không an toàn.

Hắn là Sean. Hắn vừa rời khỏi công ty sau một ngày tăng ca như mọi ngày. Áo sơmi xanh tay dài, quần tây và đôi giày da, trong hắn lạc quẻ với những người đến đến đi đi trong con hẻm nhưng chả ai buồn để ý đến điều đó.

Cuối con hẻm, người càng đông, cái bảng đèn đỏ xanh chớp tắt không còn nhìn ra chữ, tiếng người ồn ào và khói thuốc lửng lơ. Bàn ghế được dựng tạm lấn ra cả bên ngoài, từng nhóm nam nữ ngồi tụm đầu thành từng nhóm, cũng có đôi, không thiếu kẻ một mình.

Đây là quán quen của Sean đã hơn mười năm, kể từ khi hắn lên thành phố này học đại học. Quán theo phong cách Hong Kong cũ, sáng bán đồ ăn, tối thành quán bia, bán suốt đến sáng.

Tên nhân viên kỳ cựu đón hắn như chiến hữu, bá vai kéo vào cái bàn bốn trong góc. Cái bàn để riêng cho hắn đến giờ này mặc cho khách khứa ngoài kia chen chân không lọt. Thật lạ, chẳng ai ý kiến, có thể còn là vui vẻ trong cái chen chen lấn lấn.

Đèn quán mờ mờ, không tối không sáng, hơi thở cũ kỹ toát ra từ trong từng lát gạch cho đến con người. Không ồn ào như những quán bia thông thường, quán trầm lặng, chậm chạp như làn khói thuốc chậm tan. Có lẽ cái không gian hoài cổ khiến người ta muốn chậm lại hoặc không cũng chả ai muốn đi ngược lại số đông.

Hắn nhìn chính hắn trong tấm kính lớn ốp trên tường. Lơ đãng nhìn những khuôn mặt nam nữ phản chiếu mơ hồ, lại ngửa đầu nhìn căn gác lửng.

Gác lửng không quá cao, từ vị trí của hắn có thể thấy được một số khách ngồi cạnh lang cang.

Thật trùng hợp, Peony lại đến.

Peony là tên đám khách quen trong quán gọi nó. Không ai biết nguyên nhân, cũng có người nói là chủ quán quá cố gọi đầu tiên, cũng không ai thắc mắc thêm. Mặc cho việc Peony là tên hoa, mà nó lại là con trai.

Thiếu niên tầm mười bảy tuổi, mái tóc dài màu bạch kim rực rỡ và làn da trắng nõn. Nó là Peony trong miệng những người ở đây. Không ai biết nó bắt đầu đến đây khi nào, chỉ biết khách của quán dù lạ hay quen cũng biết đến nó. Trực tiếp gặp hoặc qua lời kể của vài kẻ khua môi múa mép.

Sean gặp Peony không nhiều. Có lẽ nó quá nhỏ cho quán bia mà hắn lại toàn đến vào giờ khuya. Lần này là lần thứ hai hắn gặp nó, lần đầu là khi chủ quán cũ qua đời. Hắn thường "gặp" nó qua lời kể hơn, khá lạ lùng là hắn lại thích thú.

Họ kể đủ thứ về Peony, về việc nó đẹp thế nào và những sở thích kỳ cục của nó, ít nhất là kỳ cục so với nơi này và người nơi này.

Trong lời kể của họ, Peony luôn là một thiếu niên.

Lần tiếp theo Sean gặp Peony là một buổi tối trăng sáng, âm lịch là ngày mười lăm. Peony đứng tựa vào vách tường ẩm ướt trong con hẻm, bên cạnh quán vẫn đông như thường lệ.

Sean bước đến, nó ngẩn mặt nhìn chăm chăm. Hắn thừa nhận nó đẹp không đùa được đâu nhưng lạnh quá, có lẽ là một kiểu khí chất toát ra từ trong xương cốt. Nghe hơi rợn nhỉ? Hắn cũng chả biết, đó là lời đám buôn chuyện trong quán hình dung về nó. Hắn vô tội trong vụ này.

Hắn ậm ừ nhìn cái bóng của mình phủ lên cái bóng của nó. Nhìn theo cách nào đó thì chẳng khác gì cảnh mấy thằng biến thái quấy rối trẻ vị thành niên trong hẻm.

Không biết Peony có thuật đọc tâm không nhưng nó dường như biết hắn nghĩ cái điên gì trong đầu. Nó bật cười khanh khách.

Hắn chết đứng như tượng mà tim lại nhũn cả ra. Ờ thì nó ngọt quá, à không, nó cười ngọt quá. Cười lên một cái, lạnh lẽo gì đấy liền bị hắn ném sau đầu.

Đúng là đừng tin lời giang hồ đồn. Peony ngọt thế cơ mà.

À không..mà thôi vậy, dù sao ý của hắn cũng là thế.

Cuối cùng thì hắn mời nó vào ngồi cùng cái bàn bốn. Nó nói rằng hôm nay chủ quán đến, gã không cho nó vào vì nó chưa đủ tuổi. Hắn nhìn nó, lại nhớ đến hôm qua, hiếu kỳ hỏi.

"Vậy sao hôm qua em vào được?"

"Lén vào". Nó rụt cổ, từ độ cong đuôi mắt đến cái mím môi đều tinh nghịch, đáng yêu.

Gặp trực tiếp, Peony dễ gần và đúng tuổi hơn những câu chuyện kể. Hoặc có lẽ ngoại hình của hắn khiến nó nhiệt tình hơn đám người kia. Hắn đẹp trai mà. Dù sao đi nữa, hắn thích Peony linh động, hay cười và hơi nghịch trước mắt hơn. Có lẽ hắn sẽ dùng một vài đêm ở đây để sửa lại câu chuyện trong miệng những người kia về nó.

Trời gần sáng, hắn hơi mơ màng sau giấc ngủ ngắn ngủi trên bàn. Hắn tỉnh hẳn, người trong quán cũng thưa dần. Phía trong bếp vọng ra tiếng nấu nướng, có lẽ họ quên bật quạt hút, khói bếp thay cho khói thuốc nhạt dần.

Peony có thể đã về trước, tiền của nó được cẩn thận chặn dưới cái gạt tàn thuốc. Chỉ là khi thanh toán, thu ngân lại không nhận phần tiền kia.

Hôm nay, Sean đến quán khá sớm. Tên nhân viên kỳ cựu chưa thay đồng phục đã hớn hở kéo hắn vào quán. Đôi mắt hắn lượn quanh, hắn đang tìm Peony. Thiếu niên chưa đến.

Thu ngân vội vàng chạy về quầy thanh toán cho một bàn nữ sinh. Hắn lại chợt nhớ lại chuyện phần tiền của nó. Hôm nay hắn đến sớm để trả tiền hay chỉ là cái cớ gặp lại nó.

Không biết sao, hắn nhớ nó. Mọi chi tiết về nó qua lời kể, ánh mắt, nụ cười và khuôn mặt đẹp đẽ của nó. Peony hành hạ hắn trong nỗi nhớ khó chịu.

Chủ quán mới là con trai nuôi của người chủ cũ. Ở đây hay gọi gã là Mama. Thật ra là Peony gọi vậy, đám người kể lại hùa theo. Họ nói rằng Mama chăm Peony như gà mẹ chăm gà con. Nó phiền muốn chết nhưng Mama đanh đá quá đáng so với giới tính của gã. Ít nhất thì gã thẳng băng nhưng gã đanh đá.

Peony không sợ gã, nó nói thế với hắn vào tối hôm trước. Nó chỉ không muốn bị cái miệng có thể battle với cả chợ đầu mối của gã "bắn rap" về vấn đề quan hệ với trẻ vị thành niên sẽ ăn cơm tù bao nhiêu năm hoặc giáo dục giới tính.

Sean nghĩ hắn đã cười muốn khùng vào lúc đó, còn Peony liếc Mama bằng cả tấm lòng. Và sau đó hắn được uống ly rượu khủng khiếp nhất trời đời từ bàn tay pha chế của Mama. Đau đớn thay, hắn không thể phản ánh vì ly đó được gã free bằng tất cả chân thành.

Một cách giữ con khá nham hiểm từ vị trí của Mama. Hắn cá là hắn sẽ được thưởng thức trò phi dao nếu hắn hôn Peony, hắn đang cân nhắc có nên mạo hiểm, vì nhìn môi đứa nhỏ là muốn đè ra hôn.

"Anh sẽ đi tù vài năm nếu hôn em".

Sean giật thót, đánh rơi đĩa hạt dưa xuống bàn khi Peony lù lù xuất hiện bên cạnh.

"Hì hì" Nó cười, đuôi mắt cong cong.

Xinh đáo để. Hắn chỉ dám nghĩ thôi, nói ra miệng khác gì muốn uống free một ly rượu nữa.

"Em lại lẻn vào". Hắn tách hạt dưa để vào bàn tay nó.

"Nếu không thì anh chả phí công".

"Nói xem, em có thể ngoại cảm sao?" Hắn chợt hỏi.

"Như thế nào?" Nó tròn xoe đôi mắt.

Chết tiệt cái vẻ đáng yêu của nó. Hắn gõ nhẹ ngón trỏ lên trán nó. "Như là đọc tâm".

"Không đâu" Nó lắc lắc mái tóc bạch kim. "Phiền lắm!"

"Anh luôn cảm thấy em đọc được suy nghĩ của anh".

"Có thể là trùng hợp". Nó nghiên đầu, ngửa lòng bàn tay xin thêm hạt dưa.

"Sao không phải là tâm linh tương thông".

Hắn nháy mắt với nó. Chợt sóng lưng hắn hơi lạnh, mắt phải giật mấy cái và ly rượu màu sắc đẹp mắt nhẹ nhàng đặt xuống trước mắt. Mama hơi cúi người và nở nụ cười tiêu chuẩn:

"Xin phép mời khách lâu năm một ly rượu, bằng cả chân thành của tôi".

"Ồ, cảm ơn!" Hắn cảm thấy nụ cười trên môi hắn khá méo.

"Và anh có muốn được thông não một chút về việc phát sinh quan hệ với vị thành niên không nhỉ?"

Hắn nghĩ lại rồi, nụ cười của hắn không méo, của gã mới méo. Còn hắn muốn mếu luôn rồi.

Những ngày sau hắn tăng ca liên tục, không có một chút thời gian nào để đến con hẻm nọ. Chẳng bao lâu đã qua gần một tuần.

Thứ bảy, hắn tan ca sớm, lần đầu tiên của những ngày gần đây. Hắn leo thẳng lên giường ngủ khi về nhà, dự định đến tìm Peony cũng quên mất theo cơn buồn ngủ.

Sean tỉnh dậy dưới âm thanh của cơn mưa lớn. Hắn ngồi thừ người trên giường và nước mắt chảy lung tung trên mặt. Dường như hắn sắp mất cái gì đó, mất đi vĩnh viễn.

Con hẻm nhỏ hơi ngập nước dưới cơn mưa lớn. Hắn bung dù, bước nhanh vào con hẻm. Mấy bóng đèn đã được sửa, con hẻm sáng hẳn, những người khác đi dưới tán dù hay trú mưa dưới máy hiên cũ.

Hắn nhìn thấy Peony khuất sau những tán dù nhấp nhô. Nó tựa lưng vào tường hệt như đêm trăng hôm đó. Phần mái hiên cũ kỹ không che hết được mưa. Khi hắn đến gần, tóc mái của nó ướt đẫm, từng giọt nước lướt trên gò má trắng nõn của nó.

"Mama lại không cho em vào quán?"

"Không".

"Vì sao?"

"Em không thể vào nữa rồi". Nó nhỏ giọng rồi chạy vụt đi trong mưa.

Sean không nhìn thấy nó ngay trong giây phút đó. Cảm giác mất mát to lớn cuộn trào trong lòng hắn. Nước mắt hòa vào mưa.

Peony không xuất hiện nữa, hơn một tháng rồi và Sean bắt đầu say khướt mỗi đêm. Hắn không tăng ca nữa và tên trưởng phòng gần như sẽ đuổi việc hắn trong nay mai.

Ai mà quan tâm chứ, hắn nhớ nó đến phát điên. Thứ cảm giác này dày vò hắn, hắn thừa nhận hắn yêu nó.

Sean yêu Peony. Không vội vàng hay vừa gặp đã yêu. Hắn yêu nó từ những lời kể về nó. Từ ngày này qua tháng nọ, từ khi hắn vừa chân ướt chân ráo lên đất thành phố đến khi hắn héo rũ giữa nơi này.

Peony là hình dung trong những giấc mơ của Sean. Nó giữ chân hắn trong con hẻm này. Dưới ánh đèn mờ mờ và làn khói thuốc, nó là khát khao của đời hắn.

Và một ngày nó đến khiến hắn ngỡ có được trong tay, rồi nó đi khiến giấc mơ của hắn chỉ còn lại ác mộng.

Hắn như ngày trước, tìm đến quán vì những câu chuyện kể về nó. Nhưng sao họ không kể? Chẳng còn ai kể về Peony của hắn nữa. Những khuôn mặt nam nam, nữ nữ ở đây thật xa lạ. Dường như ở đây không còn ai biết đến Peony ngoài hắn.

Ly rượu free chân thành lại xuất hiện trước mắt, hắn cúi đầu cười cũng như khóc.

"Peony đâu rồi. Chết tiệt ai đem em ấy đi đâu?"

"Cậu biết truyền thuyết đô thị không?"

Sean đưa đôi mắt mờ mịt nhìn Mama ngồi trước mặt. Gã không có biểu cảm gì gọi là đùa giỡn, bất chợt hắn như nhớ đến điều gì đó.

Trong mọi câu chuyện hắn nghe về Peony suốt mười năm qua, Peony vẫn luôn mười bảy tuổi.

"Peony chỉ là một truyền thuyết đô thị được thực thể hóa. Dưới lòng tin mãnh liệt và khát khao của những kẻ như anh mà có được hình dạng".

Sean nghe Mama thao thao bất tuyệt đến hai lỗ tai đánh trống. Hắn cho rằng hắn say mất rồi mới tự ảo tưởng nhưng cho đến khi bị tạt thẳng ly rượu vào mặt cho hắn tỉnh ra thì hắn biết là thật.

Mama nhìn hắn ngồi thừ người trên ghế, cái nết đã cố dằn xuống của gã thật muốn "lật bàn" đập thẳng vào đầu tên trước mắt. Như cách hắn đã làm với tên cha nuôi đã mất và những thằng già hay nói về Peony.

Peony là một truyền thuyết đô thị nhỏ bé trong thành phố này. Xuất phát điểm là cha nuôi của Mama, cũng là chủ quán quá cố. Ông ta từng là họa sĩ nổi tiếng, tranh ông ta bán rất có giá, chỉ duy nhất một bức tranh dù ra giá bao nhiêu ông ta đêu kiên quyết không bán. Rất nhiều lời đồn đại về lý do ông ta không bán tranh, những câu chuyện không đầu không đuôi, tốt xấu lẫn lộn.

Tất cả đều xuất phát từ một bức tranh có tên Peony. Bức tranh vẽ một thiếu niên tầm mười bảy tuổi với mái tóc bạch kim nhẹ nhàng phủ xuống đôi má mềm mại, đôi mắt hờ hững và nét thanh lãnh tựa toát ra từ cốt tủy.

Thiếu niên ấy là giấc mộng của ông ta, là khát khao của những kẻ muốn có và là câu chuyện của những kẻ lắm lời. Ông ta yêu bức tranh Peony như mạng và hoàn toàn chẳng còn cảm hứng vẽ nên thứ gì khác ngoài những câu chuyện về Peony.

Ông ta chui rúc vào con hẻm này, dựng quán và điên cuồng trong những câu chuyện hư hư thực thực về Peony của ông ta. Ông ta vẽ về Peony, kể về Peony, Peony trở thành giấc mơ của những kẻ khác như ông.

Trong giấc mơ đó, Peony luôn mười bảy tuổi, thanh lãnh và xa vời.

Không biết từ bao giờ trong tiềm thức của những kẻ nơi đây, Peony đã sống và tồn tại như thế, tồn tại mãi ở tuổi mười bảy.

Mama biết rõ Peony là gì. Gã nghiên cứu về truyền thuyết đô thị, thứ khiến gã trở nên lập dị trong lớp học cũ nhưng sự hiện hữu của Peony làm gã mừng như điên.

Mọi thứ trở nên tội tệ hơn khi những câu chuyện về Peony dần nhuộm màu dục vọng, biến thái và tối tăm. Mama trở mặt với tên cha nuôi từ đấy và cấm tuyệt Peony bước vào quán vào buổi tối. 

Những câu chuyện về Peony càng đi xa dưới đầu óc bẩn thỉu của đám đàn ông. Mama biết Peony đang tuyệt vọng, thiết lập về nó sẽ dần thay đổi nếu những gì thế giới này nhớ về nó chẳng khác gì nhớ về "Lolita".

Tất cả kết thúc trong một đêm mưa, chủ quán cũ chết không phải vì tai nạn. Mama đã hạ sát bằng cái bàn gỗ lớn, ông ta chết khi cố cưỡng ép Peony. Những thằng biến thái như ông ta bị dần từng trận tơi tả những khi kể về Peony. Mọi câu chuyện về Peony chỉ còn lại những dòng khởi đầu thanh thuần nhất và dần dần ít ai kể về thiếu niên thanh lãnh, đẹp đẽ ấy nữa. Ngoài Mama và Sean.

Truyền thuyến đô thị sẽ biến mất khi không còn ai nhắc đến. Peony đã biến mất như thế, riêng mình Sean không khiến nó trở lại được thế giới này.

Qua năm mới, Sean tự động xin nghỉ việc và tên trưởng phòng mừng như lên chức. Kể từ lần nói chuyện với Mama, hắn không trở lại con hẻm nữa. Hắn thuê một ngôi nhà nhỏ hơn ở ngoại ô và nuôi một con mèo, bắt đầu dấn thân vào con đường viết lách.

Chật vật hơn tám năm, làm đủ nghề tay trái tay phải để nuôi bao tử. Cuối cùng một tác phẩm của hắn nổi tiếng trên mạng. Sau này, tác phẩm được in thành sách, dịch ra nhiều thứ tiếng, khắp mọi ngõ ngách truyền nhau về câu chuyện trong sách của hắn, câu chuyện về một thiếu niên. Hắn nổi tiếng, có nhiều tiền, lại chuyển vào nội thành. Năm nay hắn đã ba mươi hai.

Tên quyển sách là Peony. Quyển sách viết về nó, tình yêu của hắn.

Sau nhiều năm, con hẻm sạch sẽ hơn trước, những bóng đèn điện sáng rõ, người lại vắng. Con hẻm rộng hơn, người nối người độc bước, khoảng cách xa lại thấy lạnh đi nhiều.

Bảng điện xanh đỏ thay bằng một màu vàng nâu trầm ấm. Quán cũ kiểu Hong Kong thập niên chín mươi trở thành quán coffee lớn kiểu Pháp. Không còn khói thuốc lửng lơ, không gian thoảng hương hoa nhàn nhạt và mùi thơm coffee nồng nàn quanh mũi.

Tên nhân viên kỳ cựu mừng như điên, bá vai hắn kéo vào cái bàn bốn trong góc. Có lẽ chỉ khung cảnh thay đổi, còn lại mọi thứ vẫn ở đây. Quầy bar mở, Mama đứng đó nhìn hắn tựa như qua mấy đời. Cái vẻ đanh đá đánh chết vẫn không đổi, có chăng gã để thêm râu, trong giống tên già dê hơn một thằng đàn ông trưởng thành.

Từ bàn của hắn vẫn có thể nhìn thấy cái gác lửng như năm đó. Trần nhà ánh sáng nhu hòa, lại mang chút yên tĩnh khiến hắn hơi buồn ngủ. Bất chợt một bóng dáng lướt qua bàn hắn thật như cơn gió nhẹ, mang theo mùi hương có chút ngọt ngào.

Bóng lưng và mái tóc bạch kim nhẹ bay, bay vào trong đáy mắt hắn. Thiếu niên mười bảy tuổi mỉm cười ngọt ngào với gã râu "già dê" sau quầy bar, ván trượt dưới cái chân không yên của thiếu niên gõ nhịp xuống sàn.

Thiếu niên là Peony, mười bảy tuổi, khá sợ người lạ nhưng ngọt ngào như kẹo với người đã thân quen. Thiếu niên hiếu động, khá nghịch và thiếu niên là người hắn yêu, Peony của hắn.

"Nếu yêu em anh sẽ phải uống một ly rượu free bằng tất cả chân thành đấy".

Khuôn mặt đẹp của Peony đột nhiên áp sát trước mắt hắn. Sean không có vẻ bất ngờ, ngón tay nâng niu lọn tóc khẽ bay trước mắt, hắn nỉ non với nụ cười cưng chiều:

"Rất sẵn lòng từ tận trái tim".

"Còn việc vào tù vài năm thì sao?" Nó tròn mắt tinh nghịch, lại ra vẻ trịnh trọng thông báo. "Em chưa mười tám nữa hay anh thích em như này".

"Anh luôn thích em, à không, anh yêu em".

Hắn kéo nó ngồi gần sát, môi hôn lên đỉnh đầu nhỏ trong lòng, hắn thì thầm bên vành tai nó: "Còn những việc quan trọng khác, anh đợi em lớn thêm".

Peony đẩy hắn ra một khoảng, nó nhìn hắn, vành mắt hơi hồng "Sẽ lớn thêm sao?"

"Với anh, em có quyền được trưởng thành. Em như thế nào, anh vẫn yêu em".

Peony của anh, trở lại rồi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#seanpeony