Einsamkeit

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/g :Tôi rất xin lỗi nếu quá trình tự động sửa lỗi gây ra lỗi. (ví dụ như nói sai)

______________________________________________________________________________

"Còn nếu tôi giết người thân yêu của ông thì sao ?!"

"Tất cả những người thân yêu của thầy đều đã chết." Jo-nin tóc bạc mỉm cười nói với học sinh Uchiha đầy thù hận của mình.

 Anh cười một cách miễng cưỡng . Kakashi thậm chí còn không biết tại sao mình lại cười. Anh nhớ đến Obito, Rin, Minato, Kushina và cha mình mỗi ngày. Mỗi ngày nỗi buồn lại nhấn chìm anh, anh chán ghét nhớ về những người thân yêu của mình.
Anh từ từ mở mắt ra và nhìn vào đôi mắt cậu học trò của mình, người đang nhìn anh với đôi mắt long lanh,chứa đầy sát khí. Kakashi nhìn vào khuôn mặt, anh hiểu rằng Sasuke muốn trả thù, anh ấy biết cảm giác mất người thân của cậu là như thế nào. Chỉ khác là anh không có người để trả thù ...

Cha anh tự sát, Obito cứu anh và bị một tảng đá giết chết, chính anh giết Rin còn Minato và Kushina thì bị Kyuubi giết. Anh có thể trả thù Kyuubi, nhưng Kyuubi đã bị phong ấn trong Naruto, đơn giản là anh không thể giết học trò của mình, dù sao thì anh cũng không đáng trách, mà là Kyuubi. Nhưng Sasuke có thể trả thù Itachi, Itachi đã giết cả gia đình
anh ... Anh chỉ có thể trừng phạt chính mình ...

“ Dừng tại đây thôi, Sasuke. Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai ... ”. Sau đó Hatake thả Sasuke ra khỏi cây và bỏ đi mà không nói thêm một lời nào. Anh cảm thấy Sasuke đang nhìn chầm chầm vào anh, cậu nhóc tóc đen có ý muốn đá vào mông sensei của mình. Nhưng rồi cậu bé Uchiha cũng đi.

-x-

Trong đêm, Kakashi vẫn thức trắng trên giường và bắt đầu nhìn lại bức ảnh của đội cũ. Ánh trăng tròn chiếu vào phòng ngủ của anh, đó là ánh sáng duy nhất chiếu sáng căn phòng.  Lau một ít bụi trên bức ảnh và xem xét toàn bộ bức ảnh rất cẩn thận. 

Trong ảnh Minato đang cười miễng cưỡng khi Obito và anh lại tranh cãi, thầy ấy quay đầu Kakashi và Obito về hướng máy quay, khi cả hai quay mặt đi. Kakashi khó chịu nhìn Obito và Obito khó chịu nhìn Kakashi. Người duy nhất có vẻ hạnh phúc trong bức ảnh này là Rin. Cô ấy dường như không để ý đến việc hai cậu bé bực mình như thế nào hoặc cô ấy chỉ phớt lờ nó. Cô ấy cười vui vẻ và hạnh phúc.

"Hạnh phúc ..." Kakashi thì thầm và mỉm cười khi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh đã không nghĩ đến hạnh phúc trong một thời gian dài sẽ như thế nào. Sẽ như thế nào nếu Obito, Rin, Minato và Kushina sống sót. Anh sẽ làm gì nếu chỉ còn một trong bốn người sống sót ...
Anh nhắm mắt lại và tàn nhẫn để bức tranh rơi cạnh mình trên giường. Anh đưa tay phải lướt qua mái tóc bạch kim của mình, rồi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má. Anh chỉ không muốn nghĩ về nó nữa, anh chỉ muốn ngủ ...

-x-

Ngày hôm sau anh ấy thức dậy muộn, điều này khiến anh hơi bất ngờ, vì anh thường thức dậy lúc 6 giờ sáng. Hôm nay anh thức dậy lúc 8 giờ sáng. Anh chậm rãi ngồi dậy và dụi mắt một lúc. Kakashi kéo dài một lúc và nhìn vào nơi có bức ảnh. Cái này bây giờ nằm ​​trên sàn nhà, khung ảnh bị vỡ bức ảnh có một vết nứt nhỏ và vết nứt đó xuyên qua Obito.

"Chết tiệt ...!", Hatake nguyền rủa và cầm lấy vật lưu niệm duy nhất của những người thân yêu của mình. Anh để lại mảnh vỡ trên sàn và cầm bức ảnh lên. Kakashi nhìn vào bức ảnh đội có chút lo lắng. Có vết nứt trên một nửa bức ảnh và còn qua Obito ...

Anh đứng dậy, đứng lên đống mảnh vỡ và nhanh chóng ngã xuống giường để nhìn bàn chân đang chảy máu của mình. Chân đau, Kakashi cảm thấy nhói đau. May mắn thay, không có nhiều mảnh nhỏ, mà là hai mảnh lớn. Anh rút nó ra thật nhanh và hít vào thật mạnh. Bây giờ chân anh đang chảy nhiều máu hơn. Máu của anh từ từ nhỏ xuống sàn nhà bên cạnh tấm kính vỡ và một ít dính trên ga trải giường. Anh từ từ đứng dậy và tập tễnh, cẩn thận đến bàn của mình và đặt bức ảnh lên đó.

 Sau đó, Kakashi đi tập tễnh vào phòng tắm và lau bàn chân đang chảy máu của mình. Kakashi lấy một chiếc băng, quấn quanh bàn chân rồi quay lại bàn làm việc. Chân anh đau nhức và bỏng rát khủng khiếp. Kakashi vẫn cố gắng làm ngơ. Anh dán vết nứt lại với nhau bằng băng dính và đặt bức tranh bây giờ còn nguyên vẹn trên bệ cửa sổ của mình mà không làm rách các mảnh vỡ. Rồi anh lại ngồi xuống giường và thở dài. 

Kakashi nhìn trần nhà. Anh đã cảm thấy hơi khác trong nhiều ngày. Anh đã không cảm thấy như vậy kể từ cái chết của Obito.

 Kakashi đã có thể kìm nén được mấy ngày trước, nhưng chuyện với Sasuke ngày hôm qua đã khiến nó chiếm lấy đầu. Hatake lại thở dài và nhắm mắt lại. Anh hít một hơi thật sâu. Anh không có tâm trạng cho bất cứ điều gì vào lúc này. Anh chỉ muốn nằm trên giường và không bao giờ dậy nữa.

 Nhưng lúc đầu anh ấy phải làm vậy vì các học sinh của anh sẽ lại giận anh rằng anh sẽ lại đến muộn, vì vậy luôn luôn, và lý do thứ hai là anh vẫn phải đến thăm Obito.

-x-

Anh nhanh chóng mua vài bông hoa đẹp ở một cửa hàng hoa mà anh nghĩ sẽ làm hài lòng Obito. Bây giờ anh đang đứng trước nghĩa trang. Anh đang run rẩy. Có lẽ là vì anh không muốn. Anh chỉ không muốn nữa. Anh không còn muốn hàng ngày đứng nhìn mồ mả những người thân yêu và tự gọi lại lương tâm rằng Obito, Rin, Minato, Kushina và cha anh đã chết ...

Kakashi nhìn xuống đất. Anh chỉ không muốn nó nữa! Anh biết anh muốn đến mộ Obito, nói cho anh biết những gì mới mẻ, nhưng anh cũng biết rằng Obito dù sao cũng sẽ không nghe thấy. Cậu ấy đã chết…
Kakashi siết chặt bó hoa đang cầm trên tay phải, bước chậm và run rẩy về phía mộ của Obito.

Mỗi bước đi ngày càng khó khăn hơn đối với anh, khi anh tiến gần hơn đến ngôi mộ của bạn mình, nước mắt anh trào ra ngày càng nhiều. 

Anh cắn chặt môi dưới và cố gắng đi về phía ngôi mộ. Tầm nhìn của anh chỉ bị mờ đi. Nước mắt càng ngày càng nhiều. Những giọt nước mắt cô lập giờ đã chảy dài trên má, được che đi bởi tấm vải đen. 

Sau những gì cảm thấy như một sự vĩnh hằng, cuối cùng nó đã đến. Jo-nin lau nước mắt và nhìn những ký tự được khắc đẹp đẽ trên bia mộ. Anh giải mãi ra Uchiha Obito. Kakashi đứng trước nó trong vài phút, chỉ đối phó với chính mình. Trái tim anh ấy vừa đập loạn nhịp

Sau khi bình tĩnh lại một chút, anh quỳ xuống sàn và đặt bó hoa đã mua trước bia mộ. Khi người đàn ông tóc bạc nhìn lên lần nữa, anh  có thể thấy rõ ràng Obito đang ngồi trước mặt mình! Tất nhiên, anh biết đây chỉ là một ảo ảnh, nhưng anh đã quá kiệt sức để nhận ra điều đó. Anh mở to mắt, vốn đang rảnh rỗi, và cố gắng ôm chặt obito tự tạo hoặc chỉ để giữ chặt để nó không rời khỏi nó lần nữa, nhưng tiếc là điều này không hiệu quả, nó lại tan biến. Và sau khi ảo ảnh lại biến mất, Kakashi cũng nhận thấy đó chỉ là tưởng tượng. Jo-nin tóc bạc gục xuống đất và khóc ...

____________________________

Lời t/g :Tôi hy vọng bạn sẽ thích chương này ^ - ^ Tôi sẽ cố gắng viết tiếp thật nhanh và tôi luôn hài lòng về các bài đánh giá: D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net