10. Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sim Dahye ở đầu dây bên kia vẫn còn đang nói gì đó, song hai người ở trên ghế sô pha bên này dường như không nghe được gì cả.

Lee Yongbok chăm chú nhìn anh: "Cậu chưa nghe thấy gì đúng không?"

"Nếu tôi nói tôi nghe thấy rồi thì sao?" Hwang Hyunjin nhìn cậu đầy ẩn ý.

Lee Yongbok yên lặng vài giây.

"Giết người diệt khẩu." Cậu còn nghiêm túc trả lời.

Khóe miệng Hwang Hyunjin nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, nhắm mắt lại, tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Vậy cậu tới đi."

"....." Điều này chứng tỏ anh đã nghe thấy hết rồi ư? Lee Yongbok khóc không ra nước mắt, hoàn toàn sụp đổ.

Hwang Hyunjin thu lại ý cười, không trêu cậu nữa, nghiêm túc nói: "Không nghe thấy."

Ánh mắt Lee Yongbok lại sáng lên: "Thật sao?"

Hwang Hyunjin ngoan ngoãn gật đầu: "Thật."

Lee Yongbok vẫn có chút lo lắng: "Nếu cậu nói dối, vậy thì cả đời này cậu sẽ không có người yêu, sống cô độc suốt quãng đời còn lại chịu không?"

Hwang Hyunjin không hề do dự, khẽ cười đáp: "Chịu."

Lee Yongbok rốt cuộc cũng buông anh ra, thoáng thấy điện thoại ở trên bàn, vội vàng cầm lên, điện thoại đã hết sạch pin, sập nguồn.

Âm thanh từ ngoài cửa truyền đến, Yang Jeongin đã trở lại. Lee Yongbok vội vàng đứng dậy mở cửa.

"Cậu đưa đồ tớ cầm cho." Lee Yongbok nhận lấy đồ trong tay Yang Jeongin.

Yang Jeongin thay dép lê, ánh mắt dừng lại trên người Hwang Hyunjin tai vẫn còn đang đỏ, cậu ấy nhíu mày hỏi: "Sao cậu vẫn còn ở đây vậy?"

Hwang Hyunjin nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bị ép."

Bước chân Lee Yongbok thoáng khựng lại rồi lập tức trở lại bình thường.

Yang Jeongin rót một cốc nước, nhìn về phía anh: "Chẳng phải ngày mai cậu còn phải quay về đoàn làm phim à? Sao còn chưa đi?"

Động tác trên tay Lee Yongbok ngừng lại một chút, giờ cậu mới nhớ ra đáng lẽ mấy ngày trước Hwang Hyunjin phải đi rồi, hôm nay cố tình trở lại vì cậu ư?

Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cậu phủ nhận, sao có thể chứ? Chắc hẳn anh có việc cần làm, tiện đường ghé qua thôi.

Chắc chắn là vậy.

Hwang Hyunjin ngoài phòng khách đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Điện thoại của Lee Yongbok đang sạc pin trên bàn lại vang lên.

Hwang Hyunjin đang bước tới cửa thì dừng lại, lơ đãng liếc nhìn một cái, sau khi thấy rõ tên người gọi tới, anh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn vòng lại.

"Lee Yongbok , điện thoại từ mẹ cậu." Anh nói với Lee Yongbok trong phòng bếp.

"Cậu," Lee Yongbok nhìn tay còn đang ướt, ngập ngừng nói, "Mang tới đây giúp tôi được không?"

Hwang Hyunjin rút sạc ra, lên tiếng đồng ý: "Được."

"Này," Hwang Hyunjin đang định đưa điện thoại cho cậu thì ánh mắt rơi xuống bàn tay Lee Yongbok , anh đành cúi đầu xuống đặt điện thoại sát bên tai cậu.


Lee Yongbok nghiêng đầu nhìn thấy hành động này, từ tốn đề nghị: "Nếu không hay là cậu bật loa ngoài lên?"

"Được." Hwang Hyunjin đáp.

Giây tiếp theo, giọng Sim Dahye oang oang: "Này, Bokie, sao nãy cúp máy hả con?"

"Điện thoại hết pin ạ."

"Hyunie đâu? Thằng bé còn ở đấy không?"

Lee Yongbok giật mình, quay đầu nhìn Hwang Hyunjin.

Hyunie? Bọn họ đã thân thiết đến vậy rồi cơ á?

Nét mặt Hwang Hyunjin vẫn như thường, không có biểu cảm dư thừa nào, lúc này đang nhìn Lee Yongbok bằng ánh mắt thăm dò: Tôi có thể nghe máy không?

"....." Lee Yongbok bất đắc dĩ nói, "Cậu nói chuyện với mẹ tôi đi."

Nhận được sự cho phép, Hwang Hyunjin cười khẽ, đưa tay ra nhận điện thoại, gọi một tiếng: "Dì ạ."

Lee Yongbok vừa vật lộn với đống nguyên liệu nấu ăn Yang Jeongin mới mua, vừa vểnh tai lên nghe lén cuộc trò chuyện của Hwang Hyunjin và Sim Dahye.

"Này, Hyunie à, cháu là người Busan hả?"

Hwang Hyunjin đáp: "Cháu là người Seoul ạ."

Sim Dahye hơi bất ngờ: "Vậy cháu học cấp ba ở đâu thế? Có lẽ dì đã từng gặp cháu rồi cũng nên."

"Hồi cấp ba cháu học cùng lớp với Yongbok ạ."

Lee Yongbok chăm chú nhìn bên kia.

"Thật ư? Trùng hợp quá! Các cháu quen nhau từ hồi cấp ba à?"

Hwang Hyunjin: "Hồi cấp ba bọn cháu vẫn chưa quen nhau, sau này mới quen ạ."

Sim Dahye dừng lại một chút, khẽ thở dài, giọng điệu ôn hòa hơn vừa nãy nhiều: "Chuyện này cũng bình thường."

Hwang Hyunjin không hiểu hàm ý của câu này, mà đương sự Lee Yongbok còn đang ở bên cạnh, anh không tiện hỏi thêm.

Lee Yongbok lắng nghe, phát hiện hai người họ đột ngột dừng lại, cậu nhìn sang, lúc này mới nhận ra không biết từ khi nào Hwang Hyunjin đã bắt đầu đứng ở cửa phòng bếp, dựa vào cánh cửa nghe điện thoại.

Cậu không nghe thấy rốt cuộc Sim Dahye và anh đang nói về cái gì.

Cậu hậm hực nghĩ, có bí mật gì mà cậu không thể nghe được à?

Người không biết còn tưởng Hwang Hyunjin mới là con ruột đấy.

Hwang Hyunjin phía bên kia cau mày, chăm chú nghe Sim Dahye nói chuyện qua điện thoại.

Ban nãy Sim Dahye cố ý bảo anh đứng xa Lee Yongbok một chút, nói rằng muốn nói với anh một số chuyện. Hwang Hyunjin hơi do dự, dù sao anh và Lee Yongbok không phải là người yêu thật, nghe chuyện riêng tư của người khác, quả thật không hay lắm.

Nhưng anh vẫn làm theo lời Sim Dahye.

Sim Dahye kể với anh rất nhiều chuyện của Lee Yongbok hồi còn học cấp ba, câu chuyện cứ chui tuột vào tai Hwang Hyunjin, không nghe không được.

"Bok không thích nhắc đến những chuyện xảy ra thời đi học, cho nên sau này Hyunie cháu chú ý điểm này nhé, cố gắng đừng nhắc đến chuyện này."

"Chuyện ấy có nguyên nhân gì không ạ?"

Sim Dahye ngừng lại một chút: "Yongbok không có nhiều bạn bè, từ trước tới nay chưa từng dẫn bạn về nhà chơi, càng huống chi là bạn trai, cho nên đối với thằng bé cháu thật sự rất quan trọng. Dì nói thẳng luôn vậy, thời điểm Yongbok học tiểu học... thằng bé từng bị đối xử không được tốt cho lắm, cũng từng bị bạn cùng lớp cô lập, chuyện ấy khiến nó sinh ra tính cách sợ người lạ, không thích giao lưu với mọi người."

Hwang Hyunjin ngạc nhiên, bỗng chốc hiểu ra, điều này có thể giải thích vì sao khi Lee Yongbok cãi nhau với Yang Jeongin lại không dám chủ động làm lành, có lẽ là sợ tự mình đa tình, sợ Yang Jeongin không trân trọng mình.

Thực ra, quan hệ của Lee Yongbok với bạn bè xung quanh không tệ lắm, nhưng cũng không phải kiểu thích bộc lộ tình cảm, hay nói cách khác Lee Yongbok không sẵn sàng mở lòng, phơi bày hết nhược điểm hay gì đó của bản thân cho bất kì ai, vừa nhạy cảm vừa hay nghi ngờ, ngay cả Yang Jeongin cũng không dám nhận là hiểu rõ Lee Yongbok.

"Nhưng mà khi Lee Yongbok lên cấp ba, thật ra thằng bé không còn giống như trước không có bất kì hứng thú gì, lúc nào cũng yên tĩnh nữa. Một khoảng thời gian thằng bé cứ như bị hâm, điên cuồng học tập, đôi khi đến cơm cũng không thèm ăn, còn bảo dì báo danh lớp học thêm cho con bé, thành tích cũng dần dần tốt lên."

Hwang Hyunjin "dạ" một tiếng, ý bảo Sim Dahye nói tiếp.

"Dì với ba nó đều cho rằng đứa ngốc này cuối cùng cũng buông bỏ được những chuyện đó, không ngờ năm lớp 11 ấy, không biết nó làm sao, ầm ĩ không muốn đi học, thậm chí còn bảo dì chuyển trường cho nó."

Hwang Hyunjin chuyên chú lắng nghe.

"Một thời gian sau, thằng bé lại đột nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra, nói là phải thi vào Yonsei." Sim Dahye khẽ thở dài, "Thằng bé cũng không chịu thua kém, thật sự thi đỗ Yonsei. Hôm nhận được giấy báo trúng tuyển, dì với ba Yongbok định tổ chức ăn mừng cho nó, kết quả lúc ăn cơm, nó vừa xem điện thoại xong, sắc mặt lập tức thay đổi."

"....."

"Từ đó tới nay, thằng bé lại quay trở lại như trước, thời đại học cũng chẳng chịu tham gia hoạt động tập thể nào, thường bị mất ngủ. Dì từng đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý vài lần nhưng không hề mắc bệnh tâm lý, may là tình huống này cũng chỉ duy trì một năm, tuy bây giờ thi thoảng vẫn mất ngủ một lần nhưng đã tốt hơn trước nhiều."

Nghe thấy vậy, ánh mắt Hwang Hyunjin dừng lại trên bóng lưng yếu ớt ở phía xa kia.

Giờ anh mới hiểu hóa ra mình chưa từng hiểu rõ con người Lee Yongbok, đương nhiên anh cũng không nhận ra Lee Yongbok đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy.

Cậu ấy của hiện tại chẳng khác gì người bình thường, Hwang Hyunjin cũng không muốn tưởng tượng về khoảng thời gian học cấp ba kia Lee Yongbok đã trải qua chuyện gì, tại sao bỗng dưng điên cuồng học tập? Vì sao năm lớp 11 lại nảy ra suy nghĩ muốn chuyển trường? Và vì sao sau khi nhìn điện thoại, sắc mặt như tro tàn?

Đầu óc người viết tiểu thuyết huyền nghi Hwang Hyunjin nhanh chóng nảy số.

Giọng nói Sim Dahye lại vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Hwang Hyunjin.

"Mấy năm nay Yongbokie đi làm ở Busan, những tình huống như vậy chưa từng xuất hiện nữa, cũng thân thiết với chú dì hơn trước nhiều, nhưng dì vẫn sợ thằng bé sẽ trở lại trạng thái như trước kia, cho nên, Bok nhà chúng ta đành nhờ cháu chăm sóc vậy."

Hwang Hyunjin vội vàng đáp: "Cháu sẽ chăm sóc cậu ấy ạ."

Anh sẽ lấy thân phận bạn bè để chăm sóc cậu.

Lee Yongbok rửa sạch tay rồi quay ra, thấy Hwang Hyunjin không nghe điện thoại nữa, lên tiếng hỏi: "Hai người nói chuyện xong rồi?"

"Ừm, trả cậu." Hwang Hyunjin đưa điện thoại cho cậu.

Lee Yongbok nhận lấy, ánh mắt nhanh chóng đảo qua phòng khách, Yang Jeongin chắc đang ở trong phòng nói chuyện với Kim Seungmin, cậu lại quay sang nhìn Hwang Hyunjin.

"Chẳng phải mai cậu phải về đoàn làm phim sao? Về sớm nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Hwang Hyunjin cúi đầu đồng ý.

Lee Yongbok: "Bộ phim của các cậu bao giờ thì quay xong?"

"Cũng sắp xong rồi, sau đó chính là chế tác hậu kỳ, không có việc của tôi nữa." Hwang Hyunjin nhìn Lee Yongbok, ánh mắt bỗng dừng lại, còn nói thêm: "Khi nào về sẽ mời cậu đi ăn."

Lee Yongbok không cho là thật, tưởng đây chỉ là một lời khách sáo, gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng rời đi của Hwang Hyunjin.

Yang Jeongin đúng lúc từ trong phòng đi ra: "Bokie, cậu thân thiết với Hang Hyunjin như thế từ khi nào vậy?"

Lee Yongbok: "Không có, bình thường mà."

"Mai cậu phải về Seoul đúng không?" Yang Jeongin không quấn lấy chủ đề kia nữa.

"Ừm, mẹ tớ vẫn chưa biết tớ quay về Busan," Lee Yongbok cười bất đắc dĩ, "Hơn nữa, mai tớ còn phải đi xem mắt nữa, tớ đồng ý với bà ấy rồi, không thể nuốt lời."

Yang Jeongin nhìn cậu bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "Xem mắt á? Chẳng phải cậu không phải Hwang Hyunjin thì không gả à?"

"?" Lee Yongbok cười, "Không phải, tớ nói những lời này khi nào vậy? Tớ chính là người theo chủ nghĩa độc thân."

Yang Jeongin tỏ vẻ "Cậu trông tớ có giống như tin cậu không?"

"....."

***

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Lee Yongbok đã lái xe trở về Seoul cùng Yang Jeongin, ăn sáng ở ven đường xong thì tiễn Yang Jeongin về.

Khi Lee Yongbok về tới nhà cũng chỉ mới hơn tám giờ, Lee Soohyun đã ra khỏi nhà, Sim Dahye đang đứng trước màn hình TV, vui vẻ khoa tay múa chân... khiêu vũ quảng trường.

"?"

Lee Yongbok mặt không đổi sắc mở miệng: "Mẹ?"

Sim Dahye ngừng động tác, quay đầu: "Ơ, Bok về sớm thế con?"

"Không phải hẹn con trai dì Hong hàng xóm đi ăn sao ạ?"

Sim Dahye nhíu mày: "Chẳng phải con đã có bạn trai rồi à? Còn đi xem mắt làm gì nữa?"

Lee Yongbok đơ người.

Đúng vậy, sao cậu lại có thể quên mất chuyện hôm qua chứ!

Thật sự hiểu lầm to rồi.

Giờ có nên giải thích hay không?

Trong đầu Lee Yongbok nhanh chóng ôn lại một lượt các thể loại Mary Sue, tác phẩm của Shakespeare rồi cả những tin tức nổi bật hiện nay, đều không nghĩ ra biện pháp để giải thích mọi chuyện.

"Con đấy cũng thật là, lẽ ra nên nói với mẹ sớm một chút là con có thằng bé rồi, con xem, bây giờ mẹ còn phải đi mua quà cáp để nhận lỗi với dì Hong đây này."

Những lời này chỉ là những lời giận dỗi của Sim Dahye mà thôi, còn mắt bà thì đong đầy ý cười. Lee Yongbok biết bà vô cùng vui mừng và tự hào đối với người "bạn trai" Hwang Hyunjin này.

Cậu bỗng nhiên không nỡ nói sự thật cho Sim nữ sĩ [1].

[1] Nữ sĩ: Dùng để chỉ phụ nữ (đa số trong các trường hợp nghiêm túc, chính thức).

Lee Yongbok gãi gãi cổ, giờ không phải một cơ hội tốt, để tối giải thích rõ ràng cho bà sau vậy.

Lee Yongbok lấy bánh gato tối qua chưa ăn hết từ trong tủ lạnh ra, vừa ăn vừa vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện của Sim Dahye với dì Hong.

Cậu lặng lẽ thở dài, sớm biết vậy đã không về ngay.

Vì quay về gấp, năm giờ hơn Lee Yongbok đã phải dậy, giờ ngay cả mí mắt cũng bắt đầu không chống đỡ được nữa.

Một cơn đau quen thuộc từ bụng truyền đến, Lee Yongbok miễn cưỡng đứng dậy, bước về phòng ngủ, ngã xuống giường ngủ.

Cậu mơ thấy một giấc mơ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net