người tà răm có qỉ theo sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trong chưrơng <Yellow>

Cái "này nhìn ổn này. Vừa có tính đại chúng, lại vừa đảm bào được chất lượng."

"Dù sao thì từ giờ đến cuối năm em cũng định dồn sức làm portfolio. Có nhiều studio tốt để lựa chọn lắm.

Nếu không ổn thì đến mấy doanh nghiệp lớn để kiếm tiền thôi."

Jae Young im lặng nốc cạn chén soju. Chiều tối thứ Bày, anh bỗng dưng nhận được điện thoại rủ rê của bạn cùng khóa. Sau một bữa ăn thì cả đám thuận tiện chuyển qua nhậu nhẹt luôn. Bạn anh còn kéo theo hai ông anh lớn tuổi tính tình lạnh nhạt đi theo, nhưng một người trong số họ lại bị bạn gái gọi về giữa chừng nên giờ trên bàn chi còn có ba người. Tất cả bọn họ đều là sinh viên khoa thiết kế dự định sẽ tốt nghiệp trong năm nay.

"Công ty Dex năm nay lại chỉ chọn đúng một người thôi đúng không ạ?"

"Sao lại thế nhi... Đúng là vô vọng mà. Đến những người có kinh nghiệm còn khó đỗ, sinh viên mới ra trường thì sao có cơ hội đây?"

"Là do anh đang bảo lưu nên không biết rồi. Vào buổi triển làm năm ngoái, giám đốc đại diện của Dex đã đến xem đó."

"Nhà thiết kế Kim Soo Han? Thật luôn á?"

"Vâng ạ. Phải gọi là đinh luôn. Hôm ấy náo loạn hệt như có nghệ sĩ nổi tiếng đến. Kim Soo Han đã đi một vòng tham quan, khi vừa nhìn thấy một tác phẩm yêu thích thì lập tức xin số ngay."

"Oa vãi thật... Vậy ai đã trở thành nàng Lọ Lem thế? Giờ người đó đang đi làm rồi đúng không? Ghen tị chết mất.

"Còn ai vào đây nữa. Chính là cái thằng đang ngồi bên cạnh anh kia kìa."

Ánh mắt của bọn họ dồn cả lên Jae Young - người lúc này đang im lặng uống rượu. Vị tiền bối nhăn mặt hỏi giờ anh đang làm gì. Anh chi cười không đáp, bạn học ngồi cạnh liền lên tiếng giải thích thay.

"Cậu ấy đi du học nên đã từ chối Dex rồi."

"Thế sao giờ lại không đi?"

"Khả năng cập nhật thông tin của anh chậm thật đấy. Nó nợ môn nên bị hủy kết quả tốt nghiệp ."

Nói xong thì cả hai ngồi cười khúc khích. Jae Young mặc kệ bọn họ nhai đồ nhắm và cười cợt với nhau. Dù sao chuyện này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, anh biết rõ trong trò đùa ấy chi xen lẫn một chút ghen tị thôi chứ không hề có ác ý gì.

"Mà cái tên Jae Young kia, cậu đi học mà cũng không thèm liên lạc với anh một lần? Sao dạo này chăng thấy mặt mũi đầu thế?"

"Gần đây em hơi bận."

Chăng biết gặp nhau bao giờ mà cứ tỏ ra thân thiết như vậy. Jae Young cười nhạt trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn khéo léo hùa theo.

"Cậu có bạn gái rồi đúng không?"

Bạn cùng khóa nở một nụ cười thần bí rồi hỏi anh. Và rồi chủ đề cuộc nói chuyện bị thay đổi từ đó.

"Không thấy mặt mũi đâu, gọi điện cũng không thèm bắt máy. Mà rõ ràng lúc đi qua đi lại vẫn thấy ô tô của cậu ở bãi đỗ xe."

"Ó, xem là thật rồi. Người đó là ai đấy? Cho mọi người xem tý náo. Có ảnh không?"

Hai người chung bàn đều vô cùng hào hứng điểm qua những cô gái mà Jae Young thân thiết trong học kỳ vừa qua.

"Là Seo Rin à?"

"Ây, không đâu, nhỏ đó dịu dàng quá. Hay là Jo Min Jung bên khoa Múa ?"

"A đúng rồi, chắc chắn là Yoona! Là Yoona đúng không, cái nhỏ đáng sợ đó."

"Trời ạ... Sao anh không có một tý linh cảm nào thế? Nếu không phải Jo Min Jung thì chắc chắn là Jung So Yoon khoa Violin. Em đàm bảo đấy. Cảm giác này không sai được."

Hoang đường. Hoang đường. Hoang đường. Trước khi anh hẹn hò thì mấy cái tên này đúng là đã từng xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng giờ thì chúng đã chăng còn ý nghĩa gì nữa. Jae Young lờ đi sự suy diễn trật lất của đám người xung quanh, đồng thời duy trì trạng thái im lặng uống rượu của mình

"Nhưng mà cậu sắp đi du học rồi mà? Bạn gái cậu không nói gì sao?"

Trong lòng Jae Young bỗng dâng lên thứ cảm giác khó chịu. Anh uống cạn li rượu rồi buông xuống một câu:

"Một vừa hai phải thôi."

Xung quanh bỗng im lặng như tờ. Jae Young nhìn thấy những ánh mắt đang hướng về phía mình thì đành cưỡng chế thả lòng cơ mặt.

"Chúng ta nói chuyện khác đi."

"Ờ, được được. A đúng rồi. Ừm... Cậu thân với Yoona đúng không? Nhỏ đó tốt nghiệp xong thì sẽ làm gì? Đã có bạn trai chưa?"

Cái ông anh không muốn bị người ta gọi là một tiền bối đáng ghét này đang đặt hi vọng nhầm chỗ rồi. Jae Young trả lời rằng mình chẳng biết gì hết với hi vọng chủ đế này sẽ bị cho qua nhanh chóng.

"Nhưng Choi Yoona dạo này kỳ lạ thật đấy. Chi cần nhìn thấy anh thôi là lại bắt đầu càu nhàu."

"Anh hãy rộng lòng cảm thông cho nhỏ đó đi. Tính cách nó tệ lắm, ghét cái gì là không giấu được đâu."

"Nhưng nhìn con bé đâu có ghét anh, đó là biểu hiện của sự quan tâm mà. Kiểu tsundere ý."

"Ây, anh đang nói cái quái gì thế. Cậu ấy ghét style giống anh lắm."

Mẫu người lý tường của Yoona rất giống với của Jae Young. Kiểu người có phong cách đẹp mắt, tính cách tinh tế và già dặn. Và rồi anh chợt nhớ ra ai kia của anh chẳng giống mấy cái miêu tả đó tẹo nào. "Mẫu người lý tưởng" thực ra cũng chỉ là một thứ vô dụng mà thôi.

Style: u ám. Tinh tế: có chết liền. Vậy còn già dặn? Người đó mới chỉ đạt tiêu chuấn của một em bé chập chững biết đi là cùng. Phải lòng một người là việc không hề liên quan đến mấy yếu tố như thế. Jae Young, người đã bị hạ đo ván bởi cú đấm của một em bé khổng lồ vừa u ám lại vừa thô lỗ, chính là nhân chứng rõ ràng nhất cho nhận định này.

"Không đâu. Một cô gái gai góc như Yoona thường bị hấp dẫn bởi những chàng trai dịu dàng như anh mà."

'Đã nói là không phải rồi, tên khốn kia. Sao cứ lặp đi lặp lại câu đó thế."

Jae Young tưởng tượng ra biểu càm của Yoona nếu nghe được mấy lời này rồi từ từ đứng dậy. Anh muốn đi làm một điều thuốc. Đời anh chưa từng trải qua bữa nhậu nào tẻ nhạt như thế này. Mà không, trước đây dù ở bất kỳ nơi đâu anh cũng vui vẻ được cơ mà, giờ tự nhiên bị sao thế nhi? Rượu chè, đồ ăn, bạn hữu... tất cả đều khiến anh chẳng có tý sức sống nào.

Ra đến cửa thì một tiếng chuông quen thuộc vang lên từ phía sau. Là tiếng chuông điện thoại của anh. Thế nhưng Jae Young vẫn tiếp tục đẩy cửa ra ngoài mà chẳng buồn tò mò người gọi là ai.

"Aigoo, đúng là dẻo miệng. Nhìn cách cậu ta lưru tên kìa."

"Oa... Thế này thì 100% là bạn gái rồi. Mau nhấc máy đi anh. Rồi hỏi xem tên cô ấy là gì."

"Ô, ý kiến hay đấy."

Nghe đến đây, Jae Young ngay lập tức xoay người chạy về chỗ cũ. Bắp đùi anh còn bị đập mạnh vào cạnh

bàn, nhưng anh chẳng còn thời gian đâu mà bận tâm đến chuyện đó.

"Alo? Ở, sao lại là con trai thế này."

"Chắc là còn ai khác nữa rồi. Anh mau hỏi đi."

"Xin lỗi cậu nhưrng tên của chủ nhân chiếc điện thoại nà..." !

Jae Young thô bạo giằng lấy điện thoại của mình ngay khi vừa đến nơi. Anh áp bừa nó lên tai mà không nghĩ gì, đầu dây bên kia vang lên một thanh âm bình thàn.

"Sao anh lại hỏi tên tôi?"

Chi trong một khoảnh khắc, giọng nói đó đã xua tan đi mọi sự chán ghét và bực bội đang dâng trào trong lòng

Jae Young. Anh cầm điện thoại đứng bất động một lúc lâu.

"Tiền bối Jae Young bận quá nên không thể nghe điện thoại được sao?"

"Đợi anh."

Jae Young thì thầm vào ống nghe rồi vươn tay thu dọn ví tiền cùng mấy thứ lặt vặt khác cho vào túi quần.

Men rượu khiến anh có chút chuếnh choáng. Vừa đi được vài bước thì anh nghe thấy một tiếng gọi với hỏi anh muốn đi dâu. Jae Young quay đầu lại rồi nói:

"Em tinh rượu rồi, giờ xin phép về trước."

"Cái gì, tại sao? Đã về luôn rồi á?"

"Thế con mẹ nó tại sao anh lại tự tiện nghe điện thoại của người khác? Chuyện đó phá hỏng tâm trạng của tôi."

"Hå? Cậu nói xong chưa? Bị điên rồi đúng không?"

Tên tiền bối kia đập bàn uỳnh uỳnh khiến cho mấy chai rượu đồ hết cả ra. Anh ta có vė như rất giận dữ, nhưng Tên tiền bối kia đập bàn uỳnh uỳnh khiến cho mấy chai rượu đồ hết cả ra. Anh ta có vė như rất giận dữ, nhưng Jae Young chăng thèm quan tâm. Anh xoay người đi như bay về phía cửa ra.

"Anh, nhịn đi mà, nhịn đi. Cậu ta say rồi nên mới vậy."

"Ha, tên khốn... Chỉ đùa một chút thôi mà đã..."

"Cậu ta vốn dĩ xấu tính như thế đấy. Nào nào, chúng ta uống rượu thôi."

Jae Young đá cửa ra ngoài, rồi tiên vào bên trong trung tâm thương mại năm ngay bên cạnh. Yên vị xong xuôi trên những bậc cầu thang vắng lặng, anh mới chầm chậm áp điện thoại lên tai. Đầu dây bên kia vẫn chưa ngắt kết nối.

"Sang Woo à."

Jae Young cần thận gọi tên cậu như thể đây là lần đầu tiên làm thế, mặc dù tính đến thời điểm hiện tại có lẽ anh đã từng gọi như vậy đến hoơn 100 lần rồi.

"Anh đang ở quán rượu sao?"

"Anh ra ngoài rồi."

"Có say lắm không?"

"Cũng không say lắm."

"Anh đã cãi nhau à?"

"Không hề."

"Tại em nghe thấy tiếng ai đó la hét. Hình như không chi là giận dữ bình thường thôi đâu?"

"Không có thật mà. Mà sao em lại gọi điện cho anh?"

Jae Young nhấc điện thoại ra để xem giờ. Khung giờ này có lẽ Sang Woo vừa mới làm thêm xong và đang đi bộ về nhà.

"Um... Thì tại hôm nay là thứ Bảy mà."

"Ừ, rồi sao."

"Ngày mai sẽ là Chủ nhật.

"Còn ngày kia là thứ Hai."

Rượu vào sẽ khiến cho mọi suy nghĩ trở nên đơn giản hơn. Jae Young đứng dậy đi về phía góc phố. Ánh mắt anh dõi theo những chiếc ô tô đang lao vun vút trên mặt đường.

"Ngày mốt là thứ Ba... Không, ý em không phải thế, chết tiệt..."

Jae Young vươn tay ra vẫy, một chiếc taxi liền dừng ngay trước mặt. Anh mở cửa ra rồi co rúm người ngồi vào ghế phụ lái.

"Em không thế gọi điện cho anh sao?"

"Gọi hay không đều tùy em. Nhưng mà không có chuyện gì đúng không?"

Anh dùng lòng bàn tay che điện thoại lại rồi thì thầm đọc địa chỉ cho tài xế. Sau đó ngay lập tức áp ống nghe vào tại lần nữa.

"Em có chuyện mà."

"Đúng là có thật, nhưng mà em ghét phải nói ra."

"Cái lý luận kỳ lạ gì nữa đây. Người ta gọi điện vốn là để đạt được mục đích truyền đạt thông tin mà."

"Thì em... đã truyền đạt xong rối đó. Em ổn rồi ạ."

Thật lòng anh cũng không biết Sang Woo là một tên ngốc hay một con cáo nữa.

"Vậy anh cúp máy được không?"

"Được chứ."

......

"Nhưng mà anh đừng cúp."

"Tại sao?"

"Nếu được nói chuyện với anh như thế này cho tới khi về đến nhà thì em sẽ rất vui."

Trái tim anh như muốn tan chày trước câu nói chẳng hề hoa mỹ ấy. Năng lực phòng thủ = 0. Mỗi khi đối mặt với Sang Woo là anh lại hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ.

"Sau khi về nhà xong thì em sẽ làm gì?"

"Tắm rửa và test game mới ra một chút ạ."

Khung cảnh bên ngoài cửa xe liên tục thay đổi. Giá mà chiếc xe này có thể di chuyển nhanh hơn để anh bay đến nơi ngay lập tức. Trong lòng Jae Young cứ bồn chồn mãi không yên. Anh năm chặt lấy điện thoại rồi lại nói:

"Em test game gi?"

"Em đã cài đặt LXT* và Evil Scroll* rồi. À, hôm qua em vừa xem preview của một tựa game RPG mới sẽ ra mắt trên Mecon* vào ngày 22 đẩy. Nó có chút tương tự với Veggie Venturer của bọn mình. Cho nê..."

(*LXT và Evil Scroll: tên game không có thật.)

(*Mecon: Một công ty về game và công nghệ tại Hàn Quốc.)

Jae Young lắng nghe cậu thao thao bất tuyệt mà không hề ngắt lời. Sang Woo đã dành ra hơn 5 phút để phân tích những điểm giống nhau và khác nhau của Veggie Venturer với tựa game đến từ công ty khác, vậy mà không một giây phút nào anh cảm thấy nhàm chán cả.

"Tức là tuy bầu không khí tương tự nhau, nhưng hai game vẫn hoàn toàn khác biệt đúng không. May mà core game không bị trùng đấy."

"Làm sao mà trùng được. Đều là ý tưởng của tiền bối mà."

"Đây là khen anh hà?"

"Mạch suy nghĩ của tiền bối kỳ lạ như thế, làm sao mà trùng với người khác được."

"Em nhất định phải nói như thế sao."

Thoáng một cái mà góc phố quen thuộc đã hiện ra. Đây chính là con đường mà đôi lần anh từng đi qua khi đưa Sang Woo về nhà vào dịp cuối tuần. Trái tim trong lồng ngực ồn ào như thể đang bị ai đó ấn nút khởi động Jae Young hít thở thật sâu rồi thì thầm vào điện thoại:

"Sau khi xong hết những việc đó thì sao?"

"Đương nhiên là phải kiếm tra hòm mail rồi ạ."

"Trước khi đi ngủ em sẽ mở ra folder Jang Jae Young ra xem đúng không?"

"Sao không trà lời anh?"

Phía cuối con đường nhập nhoạng là một nam sinh mặc áo phông quần bò đang chầm chậm rào bước. Ở khoảng cách xa thế này mà Jae Young đã nhận ra cậu rồi. Anh ra hiệu muốn xuống, tài xế cũng chầm chậm dừng lại.

"Anh đừng có lấy chuyện đó ra trêu em nữa. Đó chi là hiện tượng sinh lý bình thường thôi mà."

"Anh có trêu em đâu. Anh đang hỏi chuyện nghiêm túc à nha."

"Là anh biết thừa nhưng vẫn cố tình hỏi thì có."

Jae Young thanh toán bằng thẻ xong thì nhanh chóng xuống xe. Sang Woo đang đi bộ phía trước anh ở khoảng cách khoảng 100 mét.

"Em có thể mờ ra hoặc không mà. Làm sao anh biết được chuyện đó."

"A, anh thiệt tình."

Sang Woo bỗng dừng lại, bàn tay nhấc điện thoại ra khỏi tai rồi nhìn chăm chăm vào nó. Có lẽ trên gương mặt cậu bây giờ đang bày ra biểu cảm muốn vứt quách cái thứ này đi cho xong. Jae Young cũng đã dừng bước từ lâu, anh chi bắt đầu di chuyển lại khi Sang Woo tiếp tục tiến về phía trước.

"Ngày trước em còn nói cái gì cương cứng rồi bla bla cơ mà, sao lúc ấy anh không thấy em xâu hồ. Điều gì đã khiến em thay đồi thế?"

"Em không biết. Dạo này em đang rối lắm."

"Vậy rốt cuộc em có mở folder Jang Jae Young hay không?"

"Vốn dĩ ban đầu em không định mở. Nhưng giờ thì em chắc chắn sẽ mở."

"Tại sao? Nghe thấy giọng nói của anh khiến máu huyết của em dồn xuống hết 'chỗ đó hả?"

"....*

Sang Woo biến mất sau con hèm. Jae Young đi theo vào bên trong, tòa nhà quen thuộc đã hiện ra trước mắt.

Anh vẫn duy trì với cậu một khoảng cách như cũ.

"Sang Woo à, sao không trả lời anh?"

"Em thật sự rất bực."

"Là anh khiến em bực hà?"

"Ngày nào anh cũng nói mấy chuyện biến thái. Nói xong lại còn không thèm chịu trách nhiệm."

"Thì giờ anh chịu trách nhiệm là được chứ gì."

"Lại nói linh tinh. Em cúp máy đây."

Sang Woo dừng lại phía trước tòa nhà. Tên nhóc này ra cái vẻ sẽ cúp máy ngay lập tức, vậy mà giờ vẫn đứng yên một chỗ với chiếc điện thoại áp trên tai. Sau khi Jae Young ngắt máy thì cậu mới buông điện thoại xuống. Ánh mắt cậu nhìn vào màn hình một lát rồi đột ngột hét lớn:

"Tên khôn nạn nhà anh!"

Có phải bình thường Sang Woo cũng thường nghĩ về anh như vậy không nhi. Jae Young nhanh chóng di chuyển về phía cậu. Một chút, một chút nữa thôi, bóng lưng của Sang Woo đang ngày càng gần lại. Giây phút cậu đấy cánh cửa thủy tinh cũng là lúc Jae Young ôm chẩm lấy cậu từ phía sau.

"Là anh."

Sang Woo đang định giằng ra bằng một động tác nhanh nhẹn thì khuỷu tay bỗng khựng lại rồi buông thông xuống dưới. Jae Young cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang tăng tốc của mình nên càng siết chặt vòng tay hơn. Xúc cảm tế dại từ cái ôm dần lan ra khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể. Jae Young áp mũi xuống cổ cậu và hít một hơi thật sâu, hương thơm từ vị trí đó hòa cùng với men rượu khiến anh hoa mắt chóng mặt. 

"Dù gì thì 3D vẫn tốt hơn 2D mà, đúng không?"

Mãi sau khi anh lấy lại tinh thần thì câu nói kia mới được thốt lên. Thể nhưng Sang Woo lại không hề bật cười trước trò đùa hay ho của anh. Chẳng mất bao nhiều thời gian để hành động cọ mũi vào cổ Sang Woo ngày càng trở nên táo bạo hơn. Đôi môi anh lướt dọc trên làn da trắng nõn của cậu. Những tiếng chụt chụt vang lên trên những điểm chạm khiến lớp da đỏ ứng. Làm việc mấy tiếng đồng hồ trong môi trường đầy khói thuốc của tiệm net mà sao da thịt vẫn có thể ngọt như thế. Không biết có phải do men say hay không mà Jae Young nghĩ rằng mình sắp hoàn toàn mất kiểm soát rồi.

Anh cắn xuống làn da mòng manh ở nơi gần với những lọn tóc ngắn ngủi, sau đó liếm một đường đến phần thịt sau vành tai, người trong lòng khe khẽ rùng mình. Jae Young siết lấy cái thân thể hơi run đó ngày càng chặt hơn, hàm răng anh day cắn vành tai, chiếc lưỡi chầm chậm mơn man theo đường cong có sẵn.

"Tiền bối..."

Bàn tay ban đầu chi ôm lấy Sang Woo thôi giờ đây lại dần trưọt xuống ngực cậu như muốn thể hiện rõ ràng khao khát của nó. Mân mê cơ ngực phẳng lỳ qua một lớp áo xong thì Jae Young bắt đầu dò dẫm xuống dưới eo. Sang Woo giữ chặt lấy tay anh rồi nhỏ giọng thì thầm:

"Cho em... thời gian chuẩn bị."

Thay vì đáp lại lòi thinh cầu ấy thì Jae Young lại đột ngột xoay người Sang Woo để cậu đối diện với ánh mắt anh. Gương mặt cậu như được tô điểm bởi ánh sáng từ ngọn đèn đường cùng những khoảng khuất bóng nhập nhoạng. Sang Woo tránh đi cái nhìn chăm chú của anh. Thế nhưng JaeYoung lại ngay lập tức xoay cắm cậu trở về vị trí cũ.

'Không thích."

Jae Young chẳng nói năng gì mà cứ thế hôn xuống. Sang Woo đẩy người anh ra.

"Đợi em bình tĩnh đã rồi chúng ta lại gặp nhau."

'Anh đã bảo là không thích.'

Jae Young vẫn không nói gì mà chỉ cúi xuống hôn lên môi cậu. Lần này Sang Woo đã không từ chối anh ngay. Anh mút trọn cánh môi phía trên, chiếc lưỡi đưa ra chầm chậm kích thích phần thịt bên trong cánh môi dưới. Vốn Jae Young còn đang đợi cậu hé mở hàm răng thì đột nhiên Sang Woo lại lùi về phía sau, hai đôi môi cũng vì thế mà tách rời.

"Em đi làm cả ngày về nên bẩn lắm. Cho em một tiếng thôi.."

'Đã nói là không thích cơ mà.'

Sang Woo còn chưa nói hết câu thì đã lại bị anh chặn miệng. Hai bàn tay Jae Young ôm trọn lấy phần cổ của người đối diện, cả khuôn mặt cậu bị anh kéo về sát phía mình. Sang Woo ngẩng đầu lên đề nụ hôn thêm sâu, lưỡi anh len lỏi qua khuôn miệng hé mở rồi càn quét vạn vật bên trong. Vậy là Sang Woo sẽ chẳng thể nói thêm gì nữa, tất cả những gì cậu có thể làm chính tập trung vào một mình anh mà không mang theo bất cứ tap niệm nào. Lần này Sang Woo thật sự không hề đẩy anh ra. Dường như cậu đã bỏ cuộc hoàn toàn rồi, bàn tay dồn lực nắm xuống bả vai anh. Phần lý trí hướng về những điều tốt đẹp trong quyết tâm của JaeYoung tiếp tục suy yếu thêm một bậc. Cuối cùng Sang Woo đành phải kiễng chân lên thì thầm vào tai anh.

"Thôi được rồi, em biết rồi mà."

Nói xong thì Sang Woo lập tức di chuyển đôi môi rồi cuốn lấy lưỡi anh, hình ảnh đó khiến cho JaeYoung nhớ đến dáng vẻ của cậu vào cái lần đầu tiên hai người hôn nhau. Vụng về ngây ngô, vội vàng hấp tấp, hoàn toàn không hề che giấu bất cứ điều gì. Cậu áp sát cơ thể anh mà chẳng nói thêm một lời thừa thãi nào, và điều đó lại càng khiến Jae Young cảm thấy nóng hơn bao giờ hết. Bàn tay Sang Woo ôm trọn gò má anh rồi kéo anh lại gần mình. Động tác vội vàng này làm cho đôi môi hai người dính sát vào nhau, hàm răng cũng vì thế mà phải chịu va đập. Lưỡi bị cuốn sâu đến tận gốc, hơi thở cũng như nghẹn lại. Khuôn miệng không thể khép chặt khiến nước bọt cứ thế chảy dọc xuống cằm. Cốp. Lát sau gáy của Jae Young bất ngờ bị đập vào cánh cửa thủy tinh. Động tác của một Sang Woo đang hưng phấn thật sự là quá đỗi mãnh liệt. Anh dùng lưng đẩy lên cánh cửa phía sau rồi kéo cậu vào trong tòa nhà tối đen như mực. Bàn tay của anh thò vào bên trong chiếc áo phông, nhẹ nhàng lướt qua eo thon nóng rực. Những ngón tay đặt lên vết hõm nơi rãnh lưng dần dần di chuyển dịch lên trên, mãi cho đến khi ôm trọn được phần cổ của Sang Woo thì mới chịu dừng lại. Khi Jae Young tạm thời rời xa đôi môi của cậu và mở mắt ra nhìn, mí mắt Sang Woo cũng đã dần vén lên để lộ ra từng đợt sóng mãnh liệt bên trong. 

"Có mùi rượu ạ."

Chiếc lưỡi đang lộ ra ngoài của Sang Woo liếm lên môi anh.

"Thành phần trong alcohol ức chế lên trung khu thần kinh và có thể gây ra chứng rối loạn cương dương một cách tạm thời."

"Lên tầng đi rồi anh cho em thử nghiệm trực tiếp."

Chẳng rõ ai là người bắt đầu trước, thế nhưng đôi môi của hai người lại một lần nữa dính chặt lấy nhau. Họ vừa chìm đắm trong nụ hôn nóng rực vừa bước từng bước lên cầu thang. Bóng đèn trên trần nhà tối tăm dần dần sói sáng dọc lối đi. 

"Hộ... nhanh lên."

Trái ngược với những gì anh vừa nói, Jae Young lại một lần nữa dồn Sang Woo vào tường và ôm hôn say đắm. Do chưa được chuẩn bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net