Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng nay tình trạng Hikari-senpai có vẻ đã tốt hơn nhiều so với hôm qua, có vẻ cũng đã sắp khỏi hẳn. Tôi chuẩn bị đồ ăn sáng trong khi chị đang đọc sách trong phòng. Một lúc sau, Hikari-senpai đi xuống chỗ tôi.

"Hôm nay nhà chị có ai không ạ?"

"Theo chị nhớ là đến tối mẹ mới về."

"V...vậy hôm nay mình cùng đi chơi nhé? Sau đó em sẽ dẫn chị đi ăn luôn!" Chắc không sao đâu nhỉ? Dù sao mình cũng đã rất cố gắng rồi mà. Chị kéo tay tôi có ý muốn tôi cúi xuống, chị lấy đôi bàn tay mềm mại đặt lên đầu tôi rồi xoa, một cảm giác thật dễ chịu nhưng cũng ngại ngùng.

"Misaki đã làm rất tốt rồi, em giỏi lắm!"

"D...dạ cảm ơn chị..."

"Hôm nay chúng ta cùng đi chơi nhé?"

"Dạ đương nhiên rồi, Hikari-senpai!" Tôi lấy bữa sáng ra cho chị rồi ngồi ăn ngay bên cạnh, bữa sáng hôm nay là bánh mì kẹp, dù chỉ là món ăn bình thường nhưng Hikari-senpai có vẻ rất thích nó, đáng yêu ghê. Có vẻ nhờ Hikari-senpai mà bữa sáng hôm nay ngon hơn bình thường thì phải.
*
Chúng tôi lại đi mua sắm cùng với nhau, lần này có vẻ tôi và Misaki đã bớt ngại ngùng hơn nhiều so với lần đầu rồi thì phải. Tôi cùng em đi vào các gian hàng thực phẩm để mua thêm nguyên liệu cùng với một chút đồ ăn vặt.

"Pocky....ư..." Tôi cố gắng với lấy hộp Pocky ở trên giá. Sao hôm nay họ lại để cao thế không biết! Tôi cố nhún nhưng vẫn chẳng thể với tới được.

"Hihi!" Một tiếng cười nhẹ rồi hai bàn tay ấm áp từ từ ôm lấy eo tôi từ phía sau.

"A!" Tôi bất chợt kêu lên một tiếng vì giật mình rồi nhìn ra đằng sau.

"Hikari--senpai, chị luôn có thể nhờ em giúp mà." Em ôm lấy eo của tôi rồi nhấc lên để giúp tôi lấy hộp bánh. Nhưng lấy trong lúc được Misaki ôm eo như này thật là ngại quá đi mất!! Tôi xuống sau khi lấy hộp Pocky với khuôn mặt đỏ bừng.

"L...lần sau hãy nói với chị trước nha Misaki..."

"Ah...em xin lỗi, tại chị trông đáng yêu quá nên..."

"Đừng làm chị ngại màaa!"
*
Chúng tôi đã mua đồ xong và ra khỏi hàng tạp hoá. Hikari-senpai sau vụ vừa nãy thì vẫn đỏ hết mặt lên. Chị kéo tay tôi...

"M...Misaki...chị muốn đi mua quần áo..."

"Dạ được thôi ạ."

"Thật hả? Chị biết chỗ này có đồ đẹp lắm, đi thôi!" Sao nhắc đến quần áo thì Hikari-senpai lại hứng thú vậy nhỉ? Mà thôi kệ, cũng đáng yêu mà.

"Cái...quái...gì...H...Hikari-senpai, em không có đủ tiền để mua đồ ở một nơi đắt đỏ như thế này đâu!" Tôi lắc đầu lia lịa, thật ra thì tôi cũng đoán trước với một tiểu thư như Hikari-senpai thì chắc sẽ vào một cửa hàng sang sang một chút. Nhưng như này là quá tầm đối với tôi luôn rồi!

"Cứ vào đi mà, Misaki yên tâm đi!" Hikari-senpai vừa nói vừa đẩy tôi vào bên trong. Bên trong đầy ắp những bộ áo váy sang trọng, lộng lẫy, đúng là một nơi dành cho người giàu. Giờ tôi mới biết Hikari-senpai có hứng thú với áo váy đó. Mà chị chạy đâu rồi nhỉ?

"Misaki Misaki! Thử cái này đi em!" Hikari-senpai chạy lại chỗ tôi với vài bộ váy áo rồi bảo tôi mặc thử.

"Em không chắc là mình sẽ hợp với những thứ này đâu ạ! Đã thế còn đắt đỏ nữa..."
"Cứ mặc đi màaa!" Chị vừa nói vừa đẩy tôi vào phòng thay đồ. Một lúc sau, tôi đi ra cùng những bộ váy mà chị đã chuẩn bị cho tôi. Hikari-senpai ngắm nghía tôi rất lâu làm tôi có hơi ngượng một chút.

"C...chị đừng nhìn em như vậy mà...ngại lắm!"

"A! Xin lỗi xin lỗi, chị chọn được rồi! Em thấy hai bộ này sao?"

"Đẹp lắm ạ! Nhưng em thì..." Chị ngay lập tức chạy đến chỗ nhân viên thanh toán.

"Em lấy hai bộ này!"

"H-H-Hikari-senpaiiii! Em đâu có đủ tiền để mua mấy bộ đó đâu ạ!"

"Đừng lo mà, chị sẽ mua cho em!"

"N-Nhưng nó đắt lắm ạ, e...em không dám nhận của chị một thứ đắt như vậy đâu ạ!" Chị đặt ngón trỏ lên miệng tôi, tay kia chị rút ra chiếc thẻ tín dụng

"Em đã chăm sóc chị rất nhiều rồi mà Misaki, hãy nhận nó đi! Dù sao c...chị..."

"Chị?" Hikari-senpai bỗng nói nhỏ lại.

"C...chị muốn được thấy....muốn được vẽ Misaki trong những bộ đồ đẹp..." Lời nói của chị làm tôi vừa bối rối, khuôn mặt lo lắng của tôi vừa nãy giờ đã trở thành khuôn mặt ngại ngùng, câu từ và sự đáng yêu chị tạo ra đã hoàn toàn đánh gục được tôi. Em đã thích chị rồi chị còn làm cái vẻ đáng yêu đó nữa chứ!

"D...dạ vậy em s-sẽ nhận ạ!" Tôi nói với khuôn mặt đang đỏ bừng.

"Misaki ngoan ghê!" Chị lại đưa tay lên xoa đầu tôi.

"D-Dạ! cảm ơn chị nhiều, Hikari-senpai!" Tự nhiên được chị ấy cưng chiều như thế này cũng không tệ chút nào. Nhìn Hikari-senpai năng động một chút cũng vui mà.

*

"Tối rồi nhỉ?" Misaki quay sang nhìn tôi.

"Mình chơi cũng cả ngày rồi mà, đi ăn nha Misaki!"

"Ưm!" Tôi dẫn chị vào trong một quán lẩu, chỉ là một quán bình thường như bao quán khác, đây là một nơi mà lúc trước mẹ thường hay dẫn tôi đến. Cũng lâu rồi tôi không đến đây nên cũng có thay đổi một chút, nhưng phong cách và không gian vẫn rất quen thuộc. Chỉ là không biết có hợp khẩu vị của Hikari-senpai hay không thôi, dù sao chị ấy cũng là tiểu thư mà.

"La...la...la~! A! Đồ ăn đến rồi này!" Một nồi lẩu lớn được đặt xuống chỗ chúng tôi, lần này tôi gọi nhiều hơn bình thường một chút, dù sao cũng đang có phiếu giảm giá mà.

"Vậy mình cùng ăn nha! Itadakimasu!" Hikari-senpai bắt đầu ăn thử, tôi chăm chú ngắm nhìn chị ấy, nhìn chị ăn ngon lành vậy tôi cũng yên tâm hơn chút, nhưng mắt tôi vẫn chăm chú ngắm nhìn sự đáng yêu ở trước mắt.

"Misaki không ăn hả? Em cứ ăn đi mà, một mình chị không ăn hết chỗ này đâu mà! Đồ ăn ngon lắm đó!" Ăn một lúc, Hikari-senpai quay sảng hỏi tôi khi nhận ra tôi vẫn chưa ăn gì

"A! Em ăn ngay! Itadakimasu!" Tôi cúi xuống và bắt đầu ăn, đúng là ngon thật đó! So với lúc trước thì đúng là hơn nhiều luôn ấy. Tiếp đến sẽ là thịt nhỉ? Tôi nhìn xung quanh, mấy miếng thịt đang ở...A! Chỗ của Hikari-senpai. Tôi cố rướn người lên để lấy nó nhưng không thành, nó ở quá xa so với tầm tay của tôi. Bỗng một miếng thịt đang được kẹp trong đũa được đưa tới chỗ tôi.

"Nếu em có gì thì em cũng có thể nhờ chị được mà, nói 'A!' đi!" Chị vừa nói vừa đưa miếng thịt lại gần miệng tôi. Hikari-senpai!! Đây là h-h-hôn gián tiếpppp! Hikari-senpai có nhận ra nó không vậy!?? Tôi không thể giấu nổi vẻ bối rối và dỏ hết mặt lên.

"Misaki?" Hikari-senpai vẫn chăm chú nhìn tôi.

"Aaaa! Ưm! E-em cảm ơn ạ!" Tôi vén nhẹ tóc lên rồi ngậm lấy miếng thịt, đúng là miếng thịt rất ngon, nhưng tôi lúc đó thì đâu còn có thể để ý đến hương vị của nó nữa. Tôi thật sự đang ngậm lấy đầu đũa của người tôi thích- của Hikari-senpai!!

"N-Ngon ghê!"

"C-Chứ sao nữa! Misaki chọn chỗ tốt thật đó!" Hikari-senpai quay đi để tôi không nhìn thấy được khuôn mặt đang đỏ ửng của chị (đương nhiên là tôi vẫn thấy. Chị nở một nụ cười nhẹ trên môi rồi quay lại nhìn tôi, nhưng khi thấy tôi để ý thì chị lại quay xuống với khuôn mặt đỏ ửng rồi tiếp tục ăn. Và cái tình huống khó xử này vẫn tiếp tục cho đến khi tôi và chị rời khỏi quán.

*

Haizzzzz, mình tưởng sau lần trước thì đã đỡ hơn nhiều rồi chứ! Nhưng rốt cuộc vẫn là rất ngại, vừa nãy còn h...hôn gián tiếp...với Misaki nữa, không biết em có để ý không nhỉ? Trên đường đi về cùng Misaki, tim tôi vẫn liên tục đập thình thịch, dù không biết rõ đây là cảm giác gì nhưng nó cũng khá dễ chịu. Misaki nắm lấy tay tôi.
"Chị thấy ngày hôm nay như thế nào ạ?" Tôi mỉm cười, đan bàn tay của tôi vào với bàn tay ấm áp của em.
"Chị vui lắm, cảm ơn em vì đã ở bên chăm sóc chị, đã đưa chị đi chơi. Lần sau, hãy cùng nhau đi chơi thật nhiều nữa nhé!"
Em mỉm cười, đặt tay kia lên đầu tôi rồi xoa.

"Đương nhiên rồi, hãy cùng nhau làm nhiều việc thật vui nhé"
*tách...tách...ào ào ào....* Một trận mưa to đổ xuống, Misaki ngay lập tức kéo tôi chạy một mạch về nhà của em khi cả hai đã ướt sũng nước mưa.
"Hikari-senpai! Chị có bị ướ-!!!" Em bỗng đỏ bừng mặt, rồi em lấy thật nhanh chiếc khăn lau cho tôi. Tôi phải mất ba giây để nhận ra nước mưa đã làm ướt hết áo của mình làm lộ nội y và lấy khăn che lại.
"Misaki...biến thái..." Thật ra là nói thế thôi chứ tôi biết em đang lo cho mình mà.
"Em xin lỗi mà!! Chị lau người đi, em sẽ chuẩn bị nước tắm."
"Đáng yêu ghê...!" Trong lúc em chuẩn bị nước tắm, tôi gọi cho mẹ để xem liệu có đón được tôi về hay không.
"Vậy sao ạ!?" Mẹ tôi nói rằng đoạn đường gần nhà tôi đang có vấn đề nên e rằng tối nay sẽ không đón được. Mẹ cũng nói sẽ chuyển sách vở qua nên tôi có thể ở lại nhà của Misaki nếu em đồng ý.
"Nước tắm xong rồi đây Hikari-senpai!"
"M...Misaki này... chị có thể ngủ lại đây không?"
"Đương nhiên là được rồi! Em cũng định gọi chị ở lại mà, bên ngoài mưa to lắm đó chị vào tắm đi!" Nghe em nói vậy, tôi vui vẻ đi vào phòng tắm và ngâm mình. Nhưng chờ đã...
Đêm nay...Mình sẽ qua đêm cùng chị ấy/em ấy sao!??


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net