gửi seok.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mười bảy không năm, một chín chín lăm.
từ một người đã rời đi.

" gửi anh, seok thương mến,

hãy nói với em rằng anh vẫn khoẻ, để em có thể vui vẻ mà chợp mắt an yên.

anh có thấy không, kìa những đoá tường vi nồng nàn vương nơi ngưỡng cửa. anh có nghe không, kìa tiếng cõi lòng em vỡ vụn giữa muôn vàn cánh hoa đang tuôn rơi. tường vi đẹp lắm anh ạ, nhưng buồn thay tình em lại chẳng vui như thế.

tường vi yếu mềm, nhưng cũng rắn rỏi làm sao. nó ôm chặt lấy buồng phổi, nó bóp nghẹn cuống họng của kẻ si tình là em đây, và như thể nó muốn tát vào mặt em một cái thật mạnh, rằng : ' mày ngưng đi, ngừng thương anh ấy trước khi mày từ giã cõi đời này '. kịp sao anh ? từ ngày tường vi mang hương thơm thoang thoảng vờn qua cánh mũi, em nghe nơi vòm họng mình nảy nhẹ một cái, lúc này mới à lên thật khẽ. em biết rồi, rằng mình đã muộn.

anh tồi lắm. anh cứ cười với em, nhưng liệu sợi thòng lọng đang siết chặt lấy tim em có nới lỏng ? anh hỏi ' em có khoẻ không ' nhưng anh có đoái hoài đâu giờ đây em đau đớn vẫy vùng giữa lòng hoa mang tên anh. nếu không thương em đã đành, sao lại còn đối xử tốt với em làm gì hả anh ơi ? vậy thì chi bằng anh để em chết quách đi cho xong, cho em thôi vướng bận trong lòng cớ sao mình mãi cũng chẳng thể đến được với nhau. thà rằng chết thật, chí ít em đây còn được an nghỉ, còn gì đau thương hơn lòng chết rồi mà tim gan em vẫn hoài giằng xé ?

cũng tại em cả. em tự trách vì sao chiều thu ấy mình tìm thấy nhau, để em vội say trong nụ cười xinh đẹp hãy còn trong vắt, và trời xanh cứ thế reo rắc thứ mật vàng nhảy múa trên lúm đồng điếu be bé em yêu. vậy mà trớ trêu anh ha ? anh nói rằng anh thương ai rồi. em thấy tim em nhói lên một nhịp nhẹ bẫng, thế là sắc trắng cứ đau thương mà nở rộ trong lồng ngực, để báo rằng niềm tin về chuyện tình chúng mình chỉ còn là một mảnh chơ vơ nơi em.

đành thôi anh ơi. em chẳng tiếc những ngày ôm ưu phiền một mình đơn côi em chịu, chẳng tiếc những chiều bên đồi lộng gió đìu hiu, gió xơ xác thổi như thể chúng muốn đẩy em lao vào bờ cõi của tuyệt vọng. em cũng chẳng buồn chi nhành hoa trắng tinh khôi đẫm mùi tình cắm rễ sâu trong tim.

chỉ tiếc rằng anh mãi mãi cũng không dành cho em.

nhưng dù có trách cứ thế nào, thì em vẫn thương seok. dẫu cho tường vi có bung nở cay xè mắt em, dẫu cho tình có rút cạn lấy từng ngụm thở yếu ớt nơi cánh phổi, dẫu cho cái chết lửng lơ vẫn chập chờn chờ em thôi gắng gượng, thì em nguyện thương anh, thương anh vẹn toàn.

anh ơi đêm nay cho phép em ôm mơ. cho em thôi mang nhung nhớ ngày tình mình nở hoa, cho em thôi mong chờ tha thiết câu yêu anh gửi gắm. ừ thì chào anh em đi nhé, em đi tìm nơi có tình ta, cho trọn mộng ước em trông hoài tháng năm. "

;;

rồi một ngày đông, nước mắt ai lăn dài trên gò má.

hoseok vội vã chạy trong cơn mưa phùn lả lơi, ôm hy vọng nay kiếm tìm dáng dấp em dấu yêu của gã. và rồi gã thấy em, xinh đẹp giữa một sắc trắng tinh khôi bao trùm lấy thân thể bé nhỏ.

em của gã ngủ mất rồi.

đôi ba nhành hoa đã phai tàn
anh ơi nơi nào có tình ta ?

end.
05.02.2019.
written by : waseestae.
chúc các cậu năm mới an lành nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net