CHƯƠNG IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đến trong phòng ngủ của Lee Seokmin, Seo Myungho thả mình trên chiếc giường êm ái còn vương đầy mùi hương của hắn, em mệt mỏi giúc đầu vào sâu trong đống chăn gối như muốn tìm kiếm chút cảm giác có người bên cạnh.

Seo Myungho trằn trọc mãi cũng chẳng thể ép mình vào được giấc ngủ. Trong tâm trí em hiện giờ biết bao nhiêu thứ hỗn độn ngổn ngang. Cảm giác bất lực cứ ngày một dâng lên, Seo Myungho không muốn cưới Kim Hye, thật sự không muốn, em không muốn lừa dối lòng mình càng không muốn lừa dối người con gái ấy, nhưng em có thể làm gì chứ. Việc kết hôn này căn bản không phải em muốn dừng là dừng.

Chuyện phải kể đến hai năm trước, khi mà thành phố phải quy hoạch đất để triển khai nột dự án công trình lớn của. Đương nhiên là nghị sỹ chuyện này sẽ đến tay cha em. Sẽ chẳng có gì sảy ra nếu cha em không tham nhũng một số vốn lớn đầu tư. Thân là nghị sỹ, quan chức nhà nước ai lại chả có dã tâm và lòng tham riêng, chưa kể đến từ xưa đến nay cha em cũng chẳng phải người trong sạch gì. Nhưng mảnh đất này lại thuộc quyền sở hữu của nhà họ Kim, bên đó hứa nếu đám cưới này thành công sẽ sang tên hoàn toàn mảnh đất đó cho Seo Myungho. Tất cả những cuộc hôn nhân trong giới này chẳng thể tránh khỏi vấn đề lợi nhuận làm ăn.

Ngày trước em nghĩ bản thân có thể giấu nhẹm thứ tình cảm của bản thân đối với Lee Seokmin vào nơi tâm khảm không để ai biết và làm một người chồng tốt, có trách nhiệm với vợ mình. Hoàn thành bổn phận của một người chồng vì dù sao hắn cũng sẽ bên cạnh em làm việc và phục tùng. Nhưng hiện tại, ngay thời khắc này, em biết được hắn cũng có loại tâm tư ấy với mình nói em không rung động chính là nói dối. Tình cảm đã chôn chặt đó giống như một đống than nhỏ âm ỉ chỉ trực chờ một mồi lửa liền bùng lên mãnh liệt, lúc này đây, ngọn lửa đã bùng lên, thiêu đốt trái tim của em, nó sắp sửa thiêu rụi cả tia lý trí trong đầu em.

Hôm sau thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng mùi đồ ăn thơm phức đã quẩn quanh em, Seo Myungho bước vào phòng bếp, trước mặt là hình bóng người đàn ông một thân cáo ráo, đang bận bịu nấu nấu nướng nướng gì đó.

"Nấu gì thế ?"

Lee Seokmin không quay lại nhìn em mà chỉ đơn giản trả lời.

"Một vài món đơn giản thôi, ăn xong hôm nay cậu phải lên văn phòng"

Văn phòng ở đây nói đến chính là văn phòng nghị sỹ của cha em. Vì sẽ phải tranh cử để kế nghiệm tiếp công việc của cha nên em dần không tham gia vào công việc kinh doanh tổ chức nữa mà nó được giao cho một cấp dưới thân cận được giám sát bới Lee Seokmin.

Seo Myungho được Lee Seokmin đưa đến văn phòng lúc 9h, rồi hắn cũng đi làm việc của mình. Cha em đang ngồi bên trong phòng, vừa vào em đã bị người cha của mình dò hỏi.

"Đêm qua con lại ở nhà Seokmin à ?"

"Vâng"

Cha em như suy nghĩ gì đó, sau đó nói với em.

"Con đừng có suy nghĩ gì quá mực với nó, đừng quên con sắp lấy vợ"

Câu nói của cha như đánh trúng tim đen khiến Seo Myungho giật mình. Em không biết cha đã biết những gì, cũng không biết tại sao cha em lại biết, im lặng một hồi cha em lại nói.

"Tốt nhất là từ nay tách xa nhau một chút, ngoài công việc thì đừng tìm nó"

"Cha...cha biết gì ạ ?"

"Con đừng quên con là con trai ta, chút tâm tư của con không giấu được ta đâu"

Em bất ngờ lắm, cứ tưởng rằng bản thân đã giấu kĩ lắm, ai ngờ vẫn bị cha phát hiện. Cha em từ trước đến nay luôn nghiêm khắc, Seo Myungho không ngờ cha biết con mình đem lòng thích đàn ông mà vẫn nói chuyện từ tốn với em thế này. Vậy mà không đánh gãy chân rồi đuổi em ra khỏi nhà.

"Con nhớ rồi"

"Đừng có chỉ nhớ rồi để đấy là được, giờ thì đi làm việc đi."

Một lần nữa tâm trí của Seo Myungho lại chẳng thể yên ổn cứ suy nghĩ linh tinh, một bên thì là hay nhân cơ hội cha còn mềm mỏng mà xin phép hủy hôn, một bên thì lại nghĩ đến lợi ích của cả gia đình. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo làm em trở về với hiện thực. Làm tin nhắn của Lee Seokmin.

'tối tôi đón cậu về, có thể đi ăn tối không?'

Hắn vậy mà lại hẹn em đi ăn tối, có trời mới biết hiện tại em vui đến mức nào. Lâu lắm rồi hắn mới lại chủ động hẹn em đi ăn.

Em tự cho mình vui vẻ nốt hôm nay rồi sau đó sẽ nghe theo cha, giữ khoảng cách với hắn nhiều một chút.
Tin nhắn đồng ý của em nhanh chóng được gửi đi, đầu bên kia chỉ xem mà không đáp lại gì coi như đã hiểu.

Tối đến, hắn đưa em đến một nhà hàng kiểu Trung với không gian khá ấm áp, còn đã được đặt bàn riêng. Hình như Lee Seokmin thật sự đã chuẩn bị cho bữa cơm này. Nghĩ vậy Seo Myungho không khỏi vui mừng.

Sau khi nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên rồi rời đi em mới tò mò hỏi.

"Sao đột nhiên hôm nay mời tớ ăn thế."

"Có một chuyện muốn nói với cậu"

Tim em hẫng một nhịp, trong lòng dâng lên cảm xúc bất an khó tả. Nhưng vẫn bày ra vẻ mặt vui vẻ như mọi ngày hắn vẫn thấy. Tất nhiên vẻ mặt này chỉ có hắn là được thấy.

"Nói đi, tớ nghe."

Sau một hồi ngập ngừng, hắn đáp.

"Nhà cậu không thiếu người, cậu... Có thể thuê một vệ sĩ mới... không nhất thiết phải là tôi."

Nghe xong câu nói ấy, sắc mặt Seo Myungho trầm xuống, ánh mắt tối lại. Em vậy mà lại nghĩ cha em đột nhiên dễ tính. Nếu không nhầm, ông ấy đã nói mấy câu khó nghe đó với Lee Seokmin rồi.

"Cha tớ nói cậu làm thế à?"

"Dù ông ấy không nói, tôi vẫn thế làm vậy tốt hơn. Nên giữ khoảng cách một chút."

Seo Myungho cười khẩy một cái, đưa ánh mắt nhìn về phía Lee Seokmin.

"Sao phải giữ khoảng cách, đúng là tớ có ý với cậu đấy. Nhưng nếu cậu không thích tớ thì sao phải giữ khoảng cách. Chẳng nhẽ cậu cũng thích tớ."

Lee Seokmin không biết phải làm sao. Hắn không ngờ em lại nói ra chuyện này, càng không nghĩ em lại nói thẳng ra như thế. Hắn không biết đối diện với em như nào. Trong đầu trống rỗng, đến cả nghĩ bừa một lý do ngớ ngẩn để lấp liếm cũng nghĩ không ra.

"Không phải như vậy, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Cậu dám nhìn thẳng vào mắt tớ rồi nói không thích tớ thì tớ sẽ đồng ý".

Lee Seokmin không làm được, hắn không làm được, hay nói đúng hơn là hắn không muốn nói dối em bất cứ điều gì, nếu phải nói dối, hắn thà rằng im lặng.

"Sao? Không nói được ?"

Hắn vẫn im lặng.

Đột nhiên Seo Myungho đứng lên.

"Không nói được thì cậu vẫn là vệ sĩ của tớ, là của tớ".

Em nói xong liền cầm chiếc áo vắt sau ghế rồi bỏ đi. Hắn không đuổi theo, nói trắng ra là không dám đuổi theo, hắn chưa dám đối mặt với em.

Seo Myungho ngồi trên một chiếc taxi, cha bảo em giữ khoảng cách, được, em sẽ giữ khoảng cách. Nhưng tách Lee Seokmin hoàn toàn khỏi em, em không làm được, em cần sự tồn tại của hắn ở cạnh mình, muốn nhìn thấy hắn, nghe giọng hắn, chỉ cần có hắn ở cạnh dù là lấy lý do công việc lấp liếm em cũng thấy vui. Nhưng giờ bảo em đến cả công việc cũng không có Lee Seokmin, em không quen, không chấp nhận.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net