CHAPTER 50.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh mãi không phải là Jisoo, mãi không phải người được yêu bởi bất cứ ai.

Joshua từng ngây ngô thử hỏi: Tình yêu có giống một chuyến tàu không? Chẳng ai đáp lại anh nên bản thân anh phải tự đi tìm đáp án. Và tình yêu, nó rất giống một chuyến tàu mà ta đã bỏ lỡ. Trên chuyến tàu ấy, có người ta yêu nhưng ông trời đã tước đi sự may mắn để hai ta gặp nhau. Mà chuyến tàu kế tiếp, hai ta được nhìn thấy đối phương, dù thế, vẫn không thoát khỏi cái gọi là"bỏ lỡ", ta trễ một chuyến tàu tương tự với việc ta lỡ mất thời khắc ấy. Cuối cùng, người dằn vặt nhất, vẫn đơn phương mình ta.

Ánh trăng đỏ rọi vào màn kính thủy tinh chiếu xuống sàn được lát đá trắng muốt, một vài tia sáng hắt lên khuôn mặt nghiêm túc của hai người, cũng che dấu cảm xúc rối bời trong mắt anh và hắn. Joshua tự nhủ, mọi chuyện phải nhanh chóng kết thúc trước khi chẳng thể vãn hồi bất cứ điều gì.

"Anh chờ gì nữa? Chờ đến khi chàng thơ của anh trở lại vẫn là con người xương dẻo người mềm để rồi thằng cha cuồng dại anh hận bẻ gãy vài cái xương?". Giọng nói anh đầy cay nghiệt và trào phúng, hai tay khoanh trước ngực liếc xéo Seokmin.

Hắn nheo nheo mắt, đôi mắt sắc như diều hâu đánh giá cơ thể người đối diện mình, nhàn nhạt mà thở dài nói:

"Tất nhiên là không". Giây sau cất gót đi đầu tiên.

Joshua lặng lẽ nối bước.

Thật ra, phù thủy có huyết thống đặc biệt nên việc biến đổi cũng không quá khó khăn. Đơn giản nhất chỉ cần để bạn đời uống máu của Ma cà rồng ấy và ngược lại, ngay dưới Mặt Trăng Máu thì đã hoàn thành quá trình biến đổi. Một phần bởi linh hồn liên kết giao thoa lẫn nhau nên tần suất đau đớn cũng giảm bớt kha khá.

Seokmin lựa chỗ ánh trăng rõ nhất chờ Joshua sử dụng phép thuật biến ra một con dao bạc và hai cái lọ. Bởi da Ma cà rồng vừa cứng rắn lại không dễ bị thương vì thế dao bạc là dụng cụ tốt nhất để lấy máu nhỏ vào lọ. Joshua hành động tương tự cầm lấy con dao khác không quá sắc rạch một đường ở cổ tay, để máu từ từ nhỏ đầy lọ.
Ánh sáng lan tỏa bởi vầng trăng tô điểm trên thân thủy tinh bóng loáng lấp lánh, ánh sáng dần dần hòa lẫn với chất lỏng đỏ au trong lọ, hắt lên từng mảng màu kì dị kiều diễm.

"Cạn ly". Cho sự chia ly sắp tới của chúng ta. Joshua nâng khóe môi cụng chiếc lọ kêu một cái cách với lọ của Seokmin.

Anh rất mong đợi, mong đợi đến mòn mỏi sự giải thoát. Nhiều năm sống ở không gian trắng muốt không có bất cứ thứ gì, xung quanh bao phủ bởi lớp rèm trắng che khuất đi mọi thứ diệu kì ngoài kia, chỉ chừa lại một chân trời vô tận không lối thoát. Chấm dứt sự hồi tưởng một mình một cõi đơn côi, là một trận đau đớn dày xéo khắp cơ thể. Lục phủ ngũ tạng giống như bị đè nát, từng khung xương bắt đầu luân phiên thế chỗ, trái tim Joshua nhói lên từng đợt, cảm tưởng như từng mạch máu vận đang vận chuyển hoàn toàn đứt rời. Chưa dừng lại, toàn thân anh nóng ran, anh nghĩ mình có thể bị đốt cháy ngay tức thì. Hai mắt vì đau đớn liền ngắm chặt lại, chìm sâu vào mê man, bóng tối giây lát bao phủ toàn cảnh.

Bên trong thế giới mơ hồ, chung quanh dày đặc làn sương trắng đục, Joshua cứ lững thững bước trên con đường thẳng tắp.

"Anh đã quay trở lại". Jisoo chớp nhoáng xuất hiện bên cạnh anh. Anh hỏi:

"Cậu muốn trực tiếp đi đánh nhau hay để tôi đi? ". Jisoo nhíu nhíu cặp mày.

Sương mù ngày một dày hơn, quang cảnh mù mịt, thân ảnh Jisoo biến mất theo những làn sương khói.

"Chừng nào anh thật lòng với chính mình, khi ấy hai chúng ta sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu". Dứt lời, hình ảnh Jisoo hòa tan theo lớp sương.

Thần trí Joshua cũng dần khôi phục.

Bật dậy từ chiếc giường thoải mái, anh đã thấy Mingyu nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt quả quyết, giọng điệu vô hồn nói ra kế hoạch:

"Ta phải đi thôi, giờ cậu đã biến đổi nên cũng khá thuận lợi". Joshua gật đầu đứng thẳng dậy, làm một phép thật tan biến với ô cửa sổ, ra hiệu cho Mingyu rồi cả hai lập tức nhảy xuống. Mất hút sau những tán lá xanh mướt.

Cả hai đi tới địa điểm đã bàn như dự kiến, đó là một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành phố. Không khí tươi mát quanh quẩn muôn nơi nhưng lại chẳng có lấy một bóng người. Căn biệt thự cũng không quá nguy nga tráng lệ mà khắp nơi đều là cây cỏ mọc um tùm, cánh cửa trắng toàn bụi là bụi,... Không khí trong trẻo mà cũng khiên người khác phải rét run.

"Có lẽ đây là lần cuối tôi được đấm đá rồi". Joshua vươn vai mỉa mai. Anh sờ lên sợi dây chuyền ẩn dưới lớp áo. Cuối cùng, sắp tới lúc linh hồn anh được tiêu biến mãi mãi, thân xác này sẽ trở về với chủ nhân của nó- Hong Jisoo.

Mingyu không quan tâm dẫn đường đi vào căn biệt thự tăm tối. Xung quanh âm u rét lạnh vì chẳng có chút hơi người nào. Bức tường mục nát tróc những mảng sơn trắng vụn vỡ, rơi xuống sàn. Vài cánh cửa sổ lớn thì bên còn bên mất. Toàn bộ đều cũ nát trông chẳng khác gì căn nhà trong mấy bộ phim kinh dị điển hình.

"Thế cậu tìm thấy tung tích của tên người sói kia chưa? ". Joshua bâng quơ hỏi, ánh mắt lập tức tập trung lên ánh sáng vàng rực lơ lửng phía trước.

"Hong Juno? Hiện tại thì chưa, nhưng chắc chắn khi anh xuất hiện hắn cũng góp vui thôi". Mingyu nhoẻn một nụ cười khó đoán với anh.

Hai người dần tới gần ánh sáng vàng trước mắt, nó càng rực sáng hơn nữa. Tránh đôi mắt hai người bị tổn thương bởi luồng sáng mạnh Joshua đành sử dụng ma lực tạo thành một lớp bảo vệ vùng mắt cho anh và Mingyu.

"Một tinh linh? ". Joshua ngạc nhiên hô lớn. Âm lượng hơi lớn làm vị tinh linh kia có phần tức giận.

"Tên quỷ hút máu nhà ngươi chưa từng thấy tinh linh sao? Âm thanh của ngươi khiến tai ta đau muốn chết". Tinh linh sở hữu đôi tai dài nhọn kiêm luôn khử năng nghe ngóng mọi thứ dù ở tấn số thấp vẫn không hề si nhi với họ.

"Theo những gì ta đọc được từ thư viên của Jin Suk thì tinh linh phải ở cùng Cửu Vỹ Hồ mới đúng chứ? ". Mingyu xoa xoa cái cằm nhọn nheo mắt đánh giá cô nàng tinh linh nhí nhảnh.

"Ta đang đi tìm cậu ấy đây, tình cờ bị hấp dẫn bởi vài viên đá màu sắc kì lạ nên mới lạc vào nơi ẩm móc này". Cô nàng nhăn nhó giải thích, bỗng như cảm nhận được một làn sóng điện quen thuộc trên người Joshua liền lao đến đối diện gương mặt của anh.

"Cậu tạo cho tôi cảm giác rất giống với người bạn đồng hành rương lai của tôi". Joshua khó hiểu dùng tay đẩy cô nàng ra xa.

"Cảm giác rất giống? Người bạn Cửu Vỹ Hồ tương lai cậu sẽ đồng hành tên gì? ". Mingyu hình như đã suy luận ra Cửu Vỹ Hồ người nàng tinh linh này muốn tìm, cậu cần hỏi lại để đính chính.

"Xu Minghao". Cô nghiêng đầu nhìn hai người.

Mingyu và Joshua không quá xa lạ với tộc Tinh linh mấy. Truyền thống của họ là luôn đồng hành sát bên các Cữu Vỹ Hồ. Chính là liên kết tình bạn đầy kì diệu giữa Cứu Vỹ Hồ, Tinh linh. Nên mỗi Tinh linh đủ điều kiện cổ tay họ sẽ xuất hiện một chiếc vòng tay màu sắc phản ánh nguyên tố họ sở hữu, ghi rõ tên người bạn đồng hành của mình. Việc kết giao, gắn kết, kề vai cạnh bên đã trở thành phong tục của hai tộc.

Nếu có người cố gắng cắt đứt mối quan hệ thắm thiết ấy, kẻ đó sẽ không bao giờ sống yên ổn. Mặt khác, giữa hai người bạn xảy ra xung đột hoặc muốn đoạn tuyệt, cả hai sẽ chết.

Khế ước được ghi lại trong sách viết rằng:"Bạn đồng hành là mãi mãi, nếu kẻ nào vi phạm, ngoan cố phá hủy mối liên kết thì số phận cả hai sẽ chấm hết, linh hồn bị cắt xén, thân thể đứt lừa, nếu không hối hận, vĩnh viễn chẳng có cơ hội quay trở lại kiếp người".

Kết thúc dòng hồi tưởng truyền thuyết tình bạn diệu kì hai bộ tộc. Joshua nổi tính tốt bụng vẩy tay hình thành một mũi tên chỉ đường giúp cô nàng.

"Cảm ơn nhiều, nếu cậu cũng là bạn của Minghao thì tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu thật lòng! ". Nói rồi cô cất cánh rời đi.

Căn biệt thự trở về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu.

"Những viên đá lạ? Xem ra không phải là viên đá Vĩnh cửu". Joshua vừa đi vừa phỏng đoán. Mingyu sánh bước gật đầu tán thành.

Không riêng gì mười ba viên đá Vĩnh cửu mang sức mạnh khổng lồ khi hội tụ đủ, mà còn mười bảy viên kim cương có thể nâng cao phép thuật của một phù thủy. Chủ ý Joshua muốn đó là những viên kim cương ấy.

"Chúng ta không thể thua người, Choi Jin Suk".

____________________________________

Một tháng không ra chap, thành thật xin lỗi mọi người TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#seoksoo