🐱: "Ồ, hóa ra mỹ nữ là chị gái của Seokmin (•̪ o •̪)"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.oOo.

Jisoo bị âm thanh quen thuộc của hệ thống đánh thức.

[Đinh ~ Thang đo tình cảm đã được chín trăm điểm, mục tiêu cần đạt được đã nằm ngay trong tầm tay nha! Bởi vì điểm tình cảm sắp đạt đến con số một ngàn đặt ra ban đầu, cho nên hệ thống quyết định thăng cấp kỹ năng "Biến thân" của lên một tầm cao mới. Thời gian biến thân vẫn kéo dài trong mười hai giờ không có gì thay đổi, thế nhưng cậu có thể quản lý thời gian biến thân ở trong bất kỳ hình dạng nào, tùy ý chuyển đổi từ mèo nhỏ sang nửa người nửa mèo thoải mái. Nếu dùng không hết thời gian cho phép, cậu có thể tích lũy lại nha, khi thời gian tích lũy đạt đến hai mươi bốn giờ cậu lần nữa có thể biến thành con người.]

Nói xong chưa?

[Còn có kỹ năng "Thần giao cách cảm" nữa..."]

Đã rõ, mấy người có thể im lặng lăn đi nơi khác.

[Hứ! Nhớ đó, lần sau bông cúc nhỏ của cậu có bị thương thì đừng tìm đến tôi hỏi cách chữa trị nhé!!!]

Không cần mấy người giúp, tui có Seokmin rồi.

[Đúng là mới vừa tân hôn đã đem bà mối ném ra sau đầu. Đồ cái thứ có mới nới cũ, thấy người kia cười cười với cậu mấy cái đã quên mất ai là người luôn giúp đỡ cậu từ đầu đến giờ. Còn tưởng cậu có nhân tính biết nghĩ đến tôi một chút, nào ngờ... Cậu là cái đồ &*@^$](#$^%^...]

Đây là tình huống gì? Jisoo liên tục bị tín hiệu phát ra từ hệ thống quấy nhiễu, dọa cậu sợ đến mức từ trên giường ngồi bật dậy.

Seokmin cũng bị hành động đột ngột của cậu đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi. "Có chuyện gì vậy Shua?"

"Không có gì đâu, anh cứ ngủ thêm chút nữa. Em đi vệ sinh."

Jisoo chậm rãi đi đến phòng tắm, tục lắng tai nghe thử xem hệ thống kia đang nháo loạn cái gì.

[Xin lỗi quý khách vì sự cố ban nãy, JH1004 có việc đột xuất cho nên thời gian này cậu ấy sẽ không xuất hiện, nếu cậu có việc gì khẩn cấp cứ gọi tôi một tiếng.]

JH1004 đi đâu vậy? Cơ mà mấy người là ai mới được?

Âm thanh phát ra hoàn toàn bất đồng, nghe so với lúc trước có vẻ trầm hơn rất nhiều khiến Jisoo vô cùng khó hiểu.

[Tôi là SC0808, người thương của JH1004.]

[Tên kia câm mồm! Tôi là JH1004 đây, tôi không có bận gì hết cũng không có đi đâu hết! Còn nữa, cậu tuyệt đối đừng nghe tên thần kinh kia nói lung tung. Tôi vẫn còn độc thân! Tôi #&%@%&@]

[SC0808 xin hẹn gặp lại quý khách.]

Jisoo ngồi ngốc ở phòng tắm một lúc, chậm rì rì sắp xếp lại mớ thông tin hỗn độn cậu vừa được tiếp thu. Ồ, hóa ra hệ thống cũng có tình cảm như người thường ấy nhỉ?! Cơ mà chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Jisoo rút ra kết luận cuối cùng sau đó mang theo bộ dạng không quan tâm trở về giường ngủ tiếp.

Cậu ngáp ngắn, ngáp dài đi về phòng ngủ, vừa đặt ngả lưng nằm xuống giường đã bị Seokmin quấn lấy ôm eo.

"Hầy~ Đúng là chỉ có ôm bảo bối là thấy thoải mái nhất."

"Anh buông ra! Tay đang sờ chỗ nào đó!"

Jisoo lui qua một bên né tránh bàn tay đang sờ loạn của người kia. Hai người cứ như thế ở trên giường liên tục lăn qua lăn lại, cuối cùng cậu nhanh chóng bị anh đặt dưới thân.

Trò đùa giỡn kịch liệt không dứt vào sáng sớm được kết thúc bằng một nụ hôn thật dài.

"Anh chưa có đánh răng!!!" Jisoo gào lên, đưa chân đạp người kia qua một bên.

"Em cũng vậy mà, coi như hai ta huề nhau." Seokmin rốt cuộc cũng chịu buông tha cho bảo bối nhỏ nhà mình, thích thú nhìn gương mặt đỏ bừng của đối phương thật lâu sau đó mới xoay người đi đến phòng tắm.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc rời khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Jisoo mang theo một đầu bù xù như tổ quạ bận rộn đứng bếp làm bữa sáng. Seokmin không nói tiếng nào, từ phía sau ôm chặt lấy eo của cậu.

"Bảo bối sao không ngủ thêm chút nữa, đây là đang làm bữa sáng cho anh sao?"

Jisoo hai tay đảo trứng rán trên chảo, chỉ có thể dùng cái mông nhỏ đẩy người phía sau tránh xa mình một chút. Seokmin cúi người nhỏ giọng thì thào bên tai cậu. 

"Bảo bối, buổi sáng không nên trêu chọc người khác nha. Bảo bối đang muốn quyến rũ anh à?"

Jisoo đem trứng rán đặt ra đĩa, xoay người dùng cùi chỏ thụi cho người kia một cái. "Tiếp tục đùa giỡn lưu manh thì sẽ không có bữa sáng!"

Seokmin giơ hai tay lên đầu biểu thị đầu hàng, trước con mắt đầy vẻ cảnh cáo của bảo bối nhỏ nhà mình, anh ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn sáng. Dọn dẹp qua loa phòng bếp một chút, Jisoo gãi gãi đầu uể oải tiến đến phòng tắm bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.

Ngày hôm nay từ trên xuống dưới ở công ty đều được dọn dẹp sạch sẽ một lượt, nguyên nhân khiến toàn thể nhân viên tổng vệ sinh đột ngột thế này là do Sếp Lee mang theo mèo nhỏ siêu cấp dễ thương của mình đến công ty. Suốt cả đường đi đến văn phòng làm việc, Jisoo nhận được rất nhiều ánh mắt yêu thương cùng vô số lời khen ngợi xuýt xoa từ mọi người, ngẩng đầu nhìn gương mặt đen đến không thể nào đen được nữa của Seokmin, cậu cười đến mức không ngừng cuộn mình lăn vòng vòng trong giỏ đựng mèo.

Seokmin hiện tại bực bội đến độ tóc tai chải chuốt gọn gàng của anh đều muốn dựng lên hết rồi. Shua nhà mình bị người khác chăm chăm nhìn như vậy thật không thoải mái chút nào hết! Khí lạnh tỏa ra khắp người Seokmin như muốn biểu thị mệnh lệnh cảnh cáo đối với những kẻ đã và đang có ý định muốn tiếp cận bảo bối nhỏ của anh:

KHÔNG ĐƯỢC NHÌN! 

KHÔNG ĐƯỢC SỜ! KHÔNG CHO PHÉP ĐÚT ĐỒ ĂN! 

BẤT LUẬN LÀ CÁI GÌ ĐỀU TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!!!!

Seokmin mang theo vẻ mặt lạnh băng đi vào phòng làm việc. Thư ký vào đưa cho anh một ít văn kiện cần xử lý, nhìn thấy bộ dạng âm u của sếp tổng nhà mình liền biết rõ nơi này không thích hợp để ở lâu. Vội vã báo cáo lại những điều quan trọng sau đó gấp rút rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn qua giỏ đựng mèo một cái.

Sau khi đóng cửa phòng sếp tổng, thư ký nhỏ dường như cảm nhận rất rõ không khí sau lưng lạnh đến mức có thể đông chết người, rùng mình lầm bầm thành tiếng. "Điều hòa trong phòng của sếp tổng lạnh quá! Phù, phải đi uống ly trà nóng mới được."

Thư ký đi rồi, Seokmin mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn sang Jisoo đang hí hửng lăn qua lăn lại trong giỏ đựng mèo, anh trầm giọng nói.

"Anh ở đây lo lắng cho an nguy của em, trong khi đó em lại ở bên đó vui vẻ đến lăn qua lộn lại. Thật khiến anh cảm thấy đau lòng..."

Jisoo liếc mắt nhìn Seokmin, sau đó chạy đến bấm loạn một trận trên di động của anh, cuối cùng đẩy sang cho anh xem.

Anh không tức giận mà ném em đi, em đã biết ơn trời đất nhiều lắm rồi!

"Anh làm sao có thể ném em đi? Đừng suy nghĩ bậy bạ." Anh xoa nhẹ lên đầu bảo bối nhỏ.

"Meo meo meo meo!" Jisoo tức giận gào loạn một trận, sau đó liền tiếp tục bấm di động.

Không nên tùy tiện sờ đầu em! Phá hỏng kiểu tóc của em rồi, vất vả lắm em mới làm được nó đấy! Với lại sờ đầu người ta, lỡ người ta không cao thêm nữa thì thế nào?! Anh có bồi thường được cho em không?!

"Anh có cuộc họp quan trọng. Em ở đây chờ anh, rất nhanh anh sẽ trở lại." Seokmin thích thú xoa đầu Jisoo thêm một lúc nữa rồi mới rời đi, thành công đổi lại một tràng "Meo meo meo meo!" kháng nghị liên tục của cậu.

Seokmin vừa đi không lâu, cửa phòng làm việc lần nữa được mở ra. Jisoo theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên, cằm của cậu thiếu chút nữa rớt xuống đất. Mỹ nữ xuất hiện trước mặt có dáng người thật chuẩn nha. Chân dài này, thắt lưng thật nhỏ này, nhìn lại gương mặt, oa~ đẹp, đẹp quá trời quá đất luôn, đẹp còn hơn cả người mẫu trên TV nữa đó!!

Mỹ nữ xinh đẹp trông thấy Jisoo tròn xoe mắt nhìn mình, liền tò mò đi đến. "A, thì ra là con mèo nhỏ này." Nói rồi liền đem Jisoo bế lên, đặt cậu đối diện với mình sau đó chậm rãi quan sát.

"Quả thực vô cùng dễ thương, không ngờ thằng nhóc đó tự nhiên lại thích nuôi mèo nha?"

Jisoo cúi gằm mặt xuống, cậu không có đủ can đảm nhìn mỹ nữ này đâu. Mặc dù rất luyến tiếc nhưng cậu sợ nếu bản thân tiếp tục nhìn nữa thì sẽ bị vẻ đẹp rạng ngời của mỹ nữ này sẽ làm cho cậu trực tiếp ngất đi. Hơn nữa, được mỹ nữ ôm trong người, khứu giác lại tràn ngập hương nước hoa nhàn nhạt của đối phương cũng đã đủ khiến cậu cảm thấy đầu váng mắt hoa.

"Này! Chị làm gì đó!" Mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt của Seokmin phải nói là vô cùng khủng bố, tựa như thứ anh nhìn thấy chính là kẻ thù không đội trời chung của mình. Nhanh chóng lao đến chỗ của mỹ nữ xinh đẹp kia, không nói hai lời đã đoạt lại Jisoo. Nhìn thấy vẻ mặt mơ mơ hồ hồ của cậu, anh không nhịn được mà lớn tiếng quát.

"Nói mau! Chị đã làm gì em ấy hả?!"

"Chị chỉ hôn nó một cái thôi mà ~" Mỹ nữ xinh đẹp thản nhiên nói.

"Meo meo ~" Jisoo rất nhanh phục hồi tinh thần, âm thầm quan sát tình hình xung quanh.

Seokmin đem bảo bối nhỏ vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng đặt vào giỏ đựng mèo, xoay người nhìn vị mỹ nữ xinh đẹp kia, lạnh giọng hỏi. "Chị đến đây làm gì?"

"Với chị mà em cũng lạnh lùng như vậy sao? Hơn hai năm mới gặp lại nhau, đến một câu chào hỏi cũng không có đã lớn tiếng nặng nhẹ với chị rồi. Nào lại đây cho chị ôm một cái nào!" Mỹ nữ xinh đẹp cười lên.

"Tuổi đã lớn không biết kiềm chế còn ở đó vòi vĩnh làm nũng như trẻ con..." Seokmin bày ra vẻ mặt ghét bỏ, né người tránh sang một bên.

"Em nói ai lớn tuổi?!"

"Được rồi, được rồi! Chị chỉ mới hai mươi tuổi thôi, không già vẫn còn rất xinh đẹp. Quên mất, tại sao lại đường đột về nước?" Anh có chút khó hiểu.

"Chị kết hôn rồi." Mỹ nữ xinh đẹp mặt không đổi sắc nói.

Cằm của Seokmin muốn rớt xuống đất, cả gương mặt đồng thời không ngừng co giật một chút, lắp bắp hỏi. "Kết... hôn? Kết hôn? Kết... hôn với ai?"

"Thu biểu cảm ngạc nhiên của em lại đi, gương mặt đẹp trai bị phá hư hết rồi kìa." Mỹ nữ xinh đẹp đưa tay vỗ vỗ lên hai gò má của anh.

"Đau!" Người nào đó bị vỗ đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

"Đương nhiên là với anh rể của em, hôn lễ sẽ diễn ra vào hai tháng sau. Đến lúc đó em phải mang theo nhóc con kia đến dự đấy biết chưa!" Mỹ nữ xinh đẹp lấy ra thiệp mời.

Seokmin liên tục nói chúc mừng, trong lòng không ngừng cảm thán một chút cuối cùng thì vị anh rể trong truyền thuyết kia cũng đã thành công theo đuổi vị mỹ nữ xinh đẹp có tuổi này rồi. Mở thiệp mời ra xem liền phát hiện tên khách mời được viết bên trong ngoại trừ mình còn có thêm cả Jisoo.

"Chị làm thế nào biết Jisoo?" Seokmin ngạc nhiên hỏi.

"Có người nói lại, mà em cũng thật to gan tìm được người yêu rồi còn giấu chị, cũng may là còn có người thông báo cho chị một tiếng. Nghe bảo nhóc con ấy tính tình rất tốt, lại vô cùng hòa thuận với em, biết tin em tìm được nửa kia hợp ý với mình chị cảm thấy yên tâm rồi. Cha mẹ rất muốn nhìn thấy nhóc con kia, hơn nữa em rời nhà nhiều năm như vậy cũng nên quay về thăm hai người họ một lần đi. Cha mẹ cũng không còn khó khăn như lúc trước nữa đâu."

Seokmin trầm mặc hồi lâu sau đó chậm rãi lên tiếng. "Hôn lễ tôi sẽ cùng Jisoo đến dự."

"Vậy mới đúng là em trai ngoan của chị chứ! Ngày hôm nay chị còn có việc bận, không quấy rối em nữa, đến đây tìm em mục đích chính là muốn nhìn mặt nhóc con kia, nhưng xem ra kế hoạch thất bại rồi."

"Chị đừng làm em ấy sợ!" Seokmin vô cùng rõ ràng lực sát thương của chị gái mình đối với những cậu thanh niên nhỏ bằng tuổi với bảo bối nhỏ nhà mình lớn thế nào.

Lee Seoyoon nhún nhún vai biểu thị đã biết, trước khi rời đi cô còn không quên nháy mắt với Jisoo đang nằm trong giỏ đựng mèo một cái, khiến cậu trực tiếp lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Seoyoon mỹ nữ đi rồi, Jisoo nửa tỉnh nửa mê bấm di động của Seokmin.

Chị gái của anh thật xinh đẹp nha. Vừa nãy còn hôn em một cái, mùi nước hoa trên người chị ấy rất thơm, không phải nói là thơm vô cùng luôn. Chị ấy giống hệt với mẫu người lý tưởng trước giờ của em đó. A a a, đúng là nữ thần xinh đẹp của đời em.

Seokmin âm trầm trả lời. "Chị ấy sắp kết hôn rồi."

Nữ thần kết hôn vẫn là nữ thần, anh không hiểu gì cả!

"Shua này, giữa anh và chị gái của anh, em chọn ai?"

Jisoo rất ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy phiền não. Sao tự nhiên lại đi hỏi cậu như vậy, câu này cũng giống với câu nếu cha và mẹ của cậu cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu người nào trước tiên. Suy nghĩ một hồi lâu, Jisoo lại tiếp tục kiên trì bấm điện thoại.

Seokmin nhìn bảo bối nhỏ nhà mình mang theo bộ dạng phiền não bấm bấm di động, trong ngực không khỏi cảm thấy khó chịu. Lựa chọn giữa người thương và chị của người thương đối với bảo bối khó như vậy sao?

Chiến đấu với di động xong, Jisoo liền meo một tiếng đẩy di động sang chỗ Seokmin. Anh có chút hồi hộp nhìn vào màn hình tinh thể lỏng trước mặt.

Đương nhiên là chọn anh rồi! Anh đẹp trai như vậy, gia thế vô cùng tốt, hơn nữa lại rất rất thương em...

Người nào đó đọc được những dòng này thì trong lòng liên tục nhảy nhót, hoan hô tự ăn mừng cho chiến thắng của mình. Thế như khi bình tĩnh đọc lại những dòng đó một lần nữa, niềm hân hoan vui sướng của Seokmin bị chính những câu ở vế sau đạp đổ hết.

Đương nhiên là chọn anh rồi! Anh đẹp trai như vậy, gia thế vô cùng tốt, hơn nữa lại rất rất thương em... Rất tốt nhưng không thể so sánh với nữ thần nha, nữ thần luôn ở một vị trí cao nhất trong lòng em đó!

Seokmin hít vào một hơi thật sâu, dạo gần đây anh có vẻ nuông chiều bảo bối nhỏ quá nhiều rồi, nhất định tối nay về nhà anh phải dạy dỗ bảo bối lại mới được.

---

Xin chúc mừng nhân viên tư vấn mang số hiệu SC0808 đã debut =]]]]] Mong rằng bạn sẽ tận lực trong việc chấn chỉnh lại tính nết hay cà khịa khách hàng Hong Meo Meo mọi lúc, mọi nơi của nhân viên tư vấn mang số hiệu JH1004. Tui tin bạn, tất cả mọi người ở đây đều tin bạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net