🐱: "Tại sao tui lại biến thành mèo vậy /ᐠ - ˕ -マ?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.oOo.

Hong Jisoo mơ mơ màng màng mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh một lượt. Đầu óc chậm chạp dần dần nhớ lại mọi chuyện. Cậu gặp nạn giao thông, sau đó được đưa lên Thiên Đàng, bị bắt rút thăm trúng thưởng, vị thiên sứ nhỏ nhét cho cậu ăn cái gì đó rồi sút cậu bay thẳng qua cổng luân hồi.

Cổng luân hồi? Ế khoan đã, tại sao Jisoo lại nhớ rõ từng chuyện một thế này? Đáng lý ra phải quên sạch sành sanh hết mọi thứ chứ nhỉ? Chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy?

Jisoo đưa tay lên gãi đầu thì phát hiện tay mình hiện tại không còn là tay người nữa, thay vào đó chính là một bàn chân ngắn ngủn giống hệt như chân mèo, đã vậy còn có thêm mấy đầu móng vuốt bé xíu xiu nữa chứ. Trong nháy mắt, cậu liền cảm thấy hoảng loạn, chưa kịp bình tĩnh định thần trở lại thì đã bị một bàn tay cẩn thận bế lên đặt vào giữa khuỷu tay, trên đầu không ngừng truyền đến giọng nói dễ nghe của phái nữ.

"Đứa nhỏ này đã được hơn một tháng tuổi, bố mẹ của nó đều là những giống mèo rất đắt tiền đó ạ. Nuôi trong nhà cũng rất có giá trị, hơn nữa sau này lớn lên nó nhất định sẽ là một chú mèo xinh đẹp."

Tiếp theo đó, Jisoo cùng một cặp mắt đen láy trực tiếp nhìn nhau. Đôi mắt kia đẹp lắm, trong vắt hệt như nước hồ mùa thu không gợn sóng. Thông qua hình ảnh phản chiếu lại từ đồng tử của đối phương, cậu nhanh chóng nhận ra "nhân dạng" của mình trông như thế nào.

Hong Jisoo mặt mũi đẹp trai, thân cao gần một mét tám hiện tại lại là một chú mèo con bé xíu xiu, nhìn chẳng khác gì một quả cầu lông tròn ủm.

Một người, một mèo, bốn mắt nhìn nhau được một lúc, không hiểu lý do vì sao Jisoo bị đưa trả lại cho nữ nhân viên. Hình như người kia không thích cậu thì phải.

Hừ, nhìn kỹ lại đi nha! Bộ dáng lúc này của cậu rõ ràng dễ thương lắm lắm luôn đó! Hiện tại mà còn ở kiếp trước thì nhất định phải dùng từ đẹp trai rạng ngời mới có miêu tả chính xác con người cậu. Jisoo mà là người kia ấy, nếu như nhìn thấy một động vật nhỏ nhắn, xinh xắn, khả ái như thế này ở trước mặt, cậu nhất định sẽ không nhịn được mà đưa tay ra sờ nắn, vuốt ve ngay và luôn.

Cơ mà, xem ra chẳng cần mất nhiều thời gian, Jisoo đã nhanh chóng tiếp nhận được việc bản thân mình đầu thai thành mèo rồi. Cậu chưa kịp trừng mắt liếc xéo người kia một cái đã bị nữ nhân viên cửa hàng đón lấy. Bạn mèo nhỏ nào đó bực bội xoay người vào bên trong, đưa cái mông nhỏ xíu của mình hướng ra ngoài.

Hừ! Không thích tui hả, thế tui không cho nhìn nữa (。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)!

Jisoo bày tỏ khinh bỉ đối phương mà liên tục meo meo kêu loạn một tràng dài. Hơn nữa, cái mông nhỏ còn không ngừng vểnh lên. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng nhóc mèo nhỏ này nhất định đang rất sợ hãi vì gặp người lạ, thế nhưng không hiểu sao Lee Seokmin lại nghe thấy âm thanh meo meo ồn ào của nhóc con này đang phát ra dường như là để mắng mình.

"Khoan! Tôi lấy con này!"

Jisoo sửng sốt trước những gì bản thân vừa nghe, thái độ của cậu đối với người này vốn dĩ đã không tốt đẹp gì nay lại càng thêm mười phần bất mãn.

Đồ dở hơi nhà anh (。・ˇдˇ・。)! Mới lúc nãy không phải còn ghét bỏ tui à? Sao tự nhiên lại đổi ý rồi?! Tui không đồng ý nha (。・ˇдˇ・。)! Chị nhân viên ơi, ngoại trừ con người này ra muốn bán tui cho ai cũng được hết [○・`Д'・○]!

Jisoo liên tục giãy giụa trên tay nữ nhân viên, không ngừng meo meo meo meo phản kháng kêu lên.

"Nhìn xem, nhóc con này có vẻ rất thích anh đó." Nhân viên cửa hàng cười thật tươi.

Này! Đừng ở đó ăn nói bậy bạ nhé ಠ_ಠ! Chị không thấy tui đang xoay cái mông vào mặt anh ta hả? Chị đừng có vì bộ dạng đẹp trai của khách mà tự lừa gạt chính mình như vậy chứ (¬_¬)!

"Anh có cần xem qua thêm mấy bé nữa không ạ? Đón thêm một bé nữa về cho tụi nhỏ có đôi cũng vui ạ. Ở đây chúng tôi có rất nhiều bé thuộc nhiều giống khác nhau..." Nhân viên vừa dứt lời liền mang Jisoo đặt về chỗ cũ.

"Không cần, mua một con thôi là được rồi. À, quên mất còn phải mua thêm thức ăn cho mèo và một vài thứ cần thiết khác nữa."

"Vậy làm phiền anh chịu khó chờ một chút, chúng tôi sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị những thứ anh cần. Nếu được, anh hãy cùng đứa nhóc này làm quen với nhau trước đi, nó là mèo đực đó nha."

Chờ đến khi nhân viên cửa hàng vừa đi khuất, Jisoo lần nữa được bế lên. Cậu như cũ vẫn xoay cái mông về phía Seokmin. Hình như có ai đó đang sờ loạn trên người mình thì phải, thậm chí còn nhéo nhéo mông của mình nữa chứ! Cậu nhanh chóng quay đầu lại, ngay tức thời liền nhận ra mưu đồ bất chính của người kia, sau đó bạn mèo nhỏ họ Hong vô cùng hoảng loạn thảm thiết gào lên.

Đồ mất nết (#'皿')! Không có được sờ mông tui!! Không chỉ mông, mà tui cũng không cho phép anh sờ soạng lung tung ở bất cứ chỗ nào khác trên người tui ( ≧Д≦)!!! Anh không nghe người ta nói tui là giống đực sao?! Thượng Đế ơi! Người ngó xuống mà xem còn có nhân quyền không này... À nhầm không phải nhân quyền, là mèo quyền (。・ˇдˇ・。)! Có ai không cứu tui với, tui bị biến thái đẹp trai này quấy rối kia kìa, huhu (ᗒᗩᗕ)!

Seokmin nhìn mèo nhỏ trên tay mình liên tục quẫy đạp uốn éo bày ra đủ mọi tư thế, đôi mắt không chút gợn sóng kia đột ngột hiện lên một nét cười hiếm có. Coi bộ nhóc con này quả thực rất dễ thương.

[Tít, tít! Hệ thống đo lường mức độ tình cảm |Luv_Meow| đã được kích hoạt. Bắt đầu nhập dữ liệu... Hoàn tất! Hoan nghênh quý khách đã đăng nhập vào hệ thống |Luv_Meow|, tôi là tư vấn viên mang số hiệu JH1004, xin hỏi quý khách có thắc mắc gì cần giải đáp.]

Hệ thống /Luv_Meow/?! Là thứ quái quỷ gì?!

[Đây không phải là thứ quái quỷ gì nha ạ! Đây là một chương trình nằm trong hệ thống |Luv_thú cưng|. Mục đích dùng để bồi dưỡng tình cảm giữa chủ nhân và vật nuôi, tình cảm càng nhiều thì càng có nhiều lợi ích đó. Tình cảm đạt đến mức tiêu chuẩn thì nhất định sẽ có phần thưởng.]

Hả! Đừng nói đây là chương trình rút thăm trúng thưởng gì gì đó của Thiên Đàng mà vị thiên sứ kia bảo nha?!

[Chính xác! Đây chính là hệ thống mới được Thiên Đàng tạo ra. Vì cậu là người đầu tiên sử dụng dịch vụ thế nên tôi dành riêng cho cậu ba ưu đãi vô cùng đặc biệt. Thứ nhất, tuổi thọ của cậu kéo dài bằng tuổi thọ của người đang nuôi cậu. Thứ hai, cậu chính là một con mèo nhỏ dễ thương nhất quả Đất. Thứ ba, cậu có thể biến thực phẩm dành cho mèo thành ba món sau: pizza, bít tết và cơm cuộn. Thế nào, ưu đãi độc quyền dành cho người mới thực sự rất phong phú đúng không?]

Hai điều đầu tiên tạm được, thế nhưng điều cuối cùng là sao vậy?

[Hiện tại cậu là một con mèo con, cho nên chỉ có thể được ăn thực phẩm dành riêng cho mèo nhỏ, hơn nữa những thứ đó đều là đồ sống. Vì thế chúng tôi mới cho cậu khả năng biến những thứ khó nuốt đó thành pizza, bít tết và cơm cuộn đó! Ha ha, đấy nhìn xem! Tôi đây đúng là hệ thống vô cùng vĩ đại và hoàn hảo nhất trên đời!]

...Được rồi, xem như tui đã hiểu. Cơ mà thanh kinh nghiệm đang bay vòng vòng trên đầu tên kia là gì đấy?

[Đó chính là thang đo tình cảm của chủ nhân dành cho vật nuôi. Hiện tại đã được một điểm, điểm cao nhất trên thang đo là một ngàn. Cậu có thể dùng điểm số này để mua những vật phẩm cần thiết cho mình. Ví dụ như kỹ năng làm trò nè, tăng độ dễ thương đáng yêu nè, thậm chí còn mua được thêm nhiều loại thức ăn mới nữa...]

Nếu đạt đến một ngàn điểm thì thế nào?

[Để trả lời vấn đề này cần phải trả một trăm điểm tình cảm. Xin hỏi lựa chọn của cậu như thế nào ạ? Một trả phí. Hai không giao dịch nữa?]

Hừm! Lựa chọn trả phí thì để âm chín mươi chín điểm được chứ gì? Thế thì tui chọn một!

[Đã nhận phí. Đạt được một ngàn điểm, cậu sẽ được trở lại thành người. Bởi vì thang điểm tình cảm giữa cậu và chủ nhân của mình đang nằm ở giá trị âm, cho nên hệ thống tôi đây bắt buộc phải đưa ra yêu cầu cho cậu. Nội trong vòng một tháng, cậu phải nhanh chóng đem thang điểm kéo về giá trị dương, bằng không tất cả những ưu đãi đặc biệt dành cho cậu, tôi đều thu hồi lại hết. Thang điểm có số âm, hệ thống sẽ không cung cấp bất cứ phục vụ gì cho người dùng. Vì thế cố gắng lên! Tôi, tư vấn viên mang số hiệu JH1004 thân ái tổng chào ~]

Cái gì vậy trời?!! Đồ thứ hệ thống lừa gạt mất nết kia, mi đứng lại đó cho ta!!!

Bất luận, Jisoo ra sức làm loạn, gào thét đến cỡ nào, cái tên tự nhận mình là tư vấn viên của hệ thống quái quỷ gì đó đều không hề lên tiếng trả lời cậu. Cho đến khi hô hoán mệt rồi nằm vật ra một chỗ, cậu mới phát hiện bản thân đang có mặt tại một địa phương vô cùng xa lạ.

Đầu tiên, Jisoo đưa mắt đánh giá nơi mình đang ở. Nơi này là một căn phòng rất lớn, và cậu đang nằm trong một cái ổ nhỏ được lót đệm bông rất mềm, xung quanh được trang bị rất nhiều vật dụng cần thiết dành cho một chú mèo con. Ngoài những món đồ vật linh tinh kia ra còn có cả một đĩa thức ăn thật to. Hai mắt Jisoo ngay lập tức liền long lanh sáng lên hết cỡ, ba chân bốn cẳng chạy đến trước đĩa thức ăn đang mời gọi mình. Nhưng, khi nhìn thấy thức ăn trong đĩa là một mớ hỗn độn gồm ngô, đậu phộng và củ cải xay nhuyễn, gương mặt tươi rói hào hứng vì sắp được ăn của mèo nhỏ nào đó tức thời trở nên đen thui.

A! Không phải là cậu có khả năng biến đổi thức ăn sao? Nhưng mà làm thế nào để chuyển đống tạp nham này thành món khác đây? Jisoo đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, sau đó miệng mèo nho nhỏ khẽ mấp máy gọi:

"Chế độ biến đổi thức ăn, mau hiện ra! Mau hiện ra!"

Đinh! Trong đầu chợt kêu lên một tiếng, trước mắt Jisoo liền xuất hiện bảng điện tử với thật lớn với rất nhiều lựa chọn nhấp nháy. Cậu suy nghĩ một chút sau đó không chần chừ mà nhấn vào nút pizza loại thượng hạng trên màn hình. Lựa chọn hoàn tất, bảng điện tử biến mất, còn cậu thì vô cùng thỏa mãn thưởng thức phần pizza ngon lành của mình.

Seokmin từ phòng tắm trở lại, liền đi đến ổ mèo ở phòng khách. Nhìn thấy mèo con đang cắm cúi liếm thức ăn, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Gương mặt quanh năm được mọi người bảo là khó ở bỗng nhiên lại xuất hiện một nụ cười thật tươi, hai mắt cũng đồng dạng cong cong thành hình trăng khuyết.

Trong lúc hăng say chiến đấu với pizza thượng hạng trong miệng, Jisoo nghe được âm thanh đinh đinh vang lên bên tai, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy Seokmin đang ngồi xổm trước mặt mình. Gương mặt anh tuấn phóng đại lên trước mắt khiến Jisoo quên luôn việc nuốt thức ăn. Một người, một mèo cứ bốn mắt chăm chăm nhìn nhau như thế, âm thanh đinh đinh lại tiếp tục vang lên. Cậu nhận ra thang đo tình cảm trên đầu anh bắt đầu có sự thay đổi, từ - 99/1000 chuyển thành -89/1000. A ha! Tăng thêm mười điểm kìa. Jisoo cẩn thận đem thức ăn trong miệng nuốt ực xuống bụng, đinh một tiếng nữa ~ Lại tăng thêm năm điểm đó nha.

Jisoo nước mắt lưng tròng, thì ra cảm giác nhìn thấy điểm tình cảm tăng lên thực sự phấn khích như vậy sao! Cứ tiếp tục tăng lên theo tiến độ này thì không cần mất nhiều thời gian cậu có thể trả xong nợ, thậm chí còn rất nhanh trở lại thành người nữa đó.

Trong lúc Jisoo không ngừng tính toán tìm cách tăng điểm tình cảm, thì Seokmin đặt mông yên vị tại sô pha mà chuyên chú xem tin tức về kinh tế và tài chính trên tivi.

Anh đẹp trai gì đó ơi! Tui có kỹ năng đặc biệt lắm đó, để tui biểu diễn cho anh xem! Nhìn nè tui biết cuộn người lăn tròn đó! Bộ lông của tui cũng rất mượt đó nha!

Tiếng meo meo của Jisoo toàn bộ đều bị thanh âm từ tivi phát ra lấn át. Cậu nắm móng vuốt lại, tự an ủi mình không có chuyện gì to tát. Ngày mai lại tiếp tục lôi hết kỹ năng trình diễn cho anh ta xem là được!

Bạn mèo nhỏ sau khi ăn uống no đủ, liền nhanh chóng chui vào cái ổ đan bằng mây của mình thoải mái tìm đường nhập mộng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net