2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seokmin."

Jisoo từ phía sau bước lại bàn ăn, anh đã mua thêm hai hộp sữa dâu khá ngon, anh biết điều đó vì anh đã thử nó không ít lần. Anh thấy mình khá tâm lý khi chọn cách mua thêm đồ ăn ấy chứ, mang danh một bậc tiền bối nổi tiếng sao lại để hậu bối chi trả hết bữa ăn được, đã vậy anh còn tạo được ấn tượng tốt.

Thành thật mà nói thì anh có chút run. Anh đã mất tới mười phút để đắn đo giữa việc chạy về lớp học hay ra đó và ngồi ăn cùng đàn em của mình. Dù gì thì đàn em đó cũng là crush mới của anh mà.

"Anh mua sữa dâu hả?"

"Em biết loại này hả?"

"Em có uống vài lần rồi." Cậu đùa cợt. "Nhưng em cá rằng môi anh Jisoo ngọt hơn đấy."

Jisoo suýt nữa sặc sữa. Anh vội vàng lấy giấy lau đi vài giọt dính trên cằm, cả bàn ăn và tay anh nữa. Seokmin khó xử lấy thêm khăn giấy cho anh, cậu tự hỏi trò đùa đó có vấn đề sao?

"Em tưởng đó là một trò đùa vô hại."

"Anh không sao, Seokmin nhìn vậy mà cũng hay trêu chọc người khác nhỉ?"

"Có đâu, tại anh non đấy."

"Gì hả? Muốn đánh nhau đấy à?"

"Em đánh vào mông anh nhé?"

Cú đấm của Jisoo đáp thẳng lên lưng của cậu đàn em, nếu có thể cắn lấy mấy cái cho bõ tức thì anh cũng sẵn sàng hi sinh bộ nhá của mình. Cũng may vì cậu không phải trai thẳng, nếu như vậy thì Jisoo sẽ buồn phát khóc mất.

Seokmin không đáp lại mấy cú đánh của anh, cậu lấy trong túi ra một ít bánh mì kẹp đã chuẩn bị từ trước, đặt lên khay thức ăn của anh. "Anh ăn đi, em tự tay làm đấy."

"Thật đó hả?"

"Anh đang được ăn bánh mì kẹp của một đầu bếp tương lai đấy."

"Rất vinh dự."

Anh cầm miếng bánh lên thưởng thức còn cậu lại tiếp tục cặm cụi vẽ một cái gì đó. Jisoo nhìn qua đoán rằng đó là một bông hoa, nhưng hoa gì thì anh không biết.

Anh hỏi. "Em thích vẽ linh tinh à?"

"Sao lại linh tinh, mỗi bông hoa đều có ý nghĩa đấy." Seokmin tô thêm mấy đoạn, hoàn thành bức tranh của mình liền dơ lên khoe với anh. "Cho anh đấy, Hoa hồng tím đó."

"Vậy nó có ý nghĩa gì?"

"Cái đó anh lại phải tự tìm hiểu rồi."

Jisoo lau tay sạch sẽ rồi nhận lấy bức tranh từ Seokmin, anh gập lại rồi cất vào túi áo, dự định sau khi ăn xong sẽ chạy qua lớp Minghao khoe cho nó coi. Dằn mặt được nó chắc chắn là điều hạnh phúc nhất anh muốn làm.

Bữa ăn diễn ra suôn sẻ hơn những gì mong đợi, nó thật sự vui hơn những lần anh phải đi ăn với thằng em trai ruột xấu tính. Hoặc đơn giản vì đó là crush nên anh thấy vui.

Sau khi ăn xong Seokmin vẫn chưa muốn về lớp, cậu bảo còn gần ba mươi phút nữa để hai người đi chơi và anh đã đồng ý ngay lập tức. Cứ thế Jisoo ngồi trên sân thượng chờ Seokmin mua thêm ít kem, sao đột nhiên anh thấy đi chơi với anh tốn chi phí quá.

"Anh nghĩ linh tinh cái gì đấy."

"Về em đấy."

Lần này thì đến lượt Seokmin sặc nước lọc, cậu vội vàng lau miệng trong khi anh thì cười vui vẻ. Biết trước như vậy đã không thèm giúp anh khi nãy. Jisoo xoa xoa tấm lưng lớn của cậu, anh miệng thì cười nhưng tay thì vẫn lấy khăn giấy ra đưa cho cậu rồi. Trước mắt trả thù được cái đó là anh mừng rồi.

Cậu ngồi xuống bên cạnh ăn, đưa anh que kem đã được bóc từ trước. Còn anh chẳng nghĩ nhiều nhận lấy, mặt còn chăm chú vào điện thoại. Đó là tin nhắn của Minghao, nó đang gieo rắc nỗi sợ.

"Seokmin...em có để ý ai chưa?"

"Hiện tại em chưa thích bạn nữ nào hết."

"Anh hỏi nam cơ mà."

"Nam cũng vậy."

Jisoo ngập ngừng không biết tiếp theo nên hỏi gì, anh nhìn vào điện thoại rồi bắt đầu đấu tranh tư tưởng.

"Lỡ mà anh thích em thì sao?"

"Dạ?"

Jisoo vội vàng tìm cách chữa cháy, anh chỉ định nói cho bản thân nghe, không hiểu sao nó lại lọt vào tai của cậu. Đúng là cái tội không chịu suy nghĩ trước khi nói, Minghao ơi, cứu anh trai mày đi.

"Anh đùa.."

"Em thích con trai một mét bảy cơ."

"Vậy là anh thừa tận 8cm hả?"

"Vậy là anh thích em thật hả?"

-

"Minghao ơi, cứu anh mày với." Tối đến, mặc kệ cho em trai đã đi học cả một ngày dài, Jisoo vẫn lao vào phòng nó đòi hỏi một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Anh lao lên giường Minghao, úp mặt vào gối nghĩ lại chuyện sáng nay đã đi ăn với Seokmin.

Minghao bước ra từ phòng tắm, thằng nhóc này bắt anh phải chờ hơn nửa tiếng chỉ để đánh răng rồi thay quần áo. "Hôm nay như thế nào?"

Jisoo hất mặt về phía bàn học, nó cũng nhìn theo, cơm tối đã được bày trí gọn gàng. Nó miệng thì ngậm cơm nhưng vẫn có dặn ra vài chữ hỏi anh. "Tệ hả? Ỉu xìu vậy?"

"Anh tỏ tình với Seokmin rồi."

Minghao không sặc cơm, nó trực tiếp nhổ ra luôn. Cuộc sống không chỉ tăm tối mà còn kèm theo ông anh ngu như bò, đã dặn dò từ trước mà vẫn có thể xảy ra cái chuyện này. Gia môn bất hạnh, gia chủ bất lực.

"Mẹ tốn canxi để đẻ ra anh rồi."

"Nhưng mà Seokmin bảo em ấy thích con trai một mét bảy."

"Ủa thế là thành công rồi, anh thừa hẳn tám cm."

"Nhưng em ấy muốn người yêu phải đúng một mét bảy cơ.."

Jisoo nói xong liền chui vào chăn rồi hét toáng lên, anh không chấp nhận sự thật rằng bản thân đã bị từ chối phũ phàng như vậy. Chẳng phải người ta vẫn có câu thừa còn hơn thiếu sao? Sao Seokmin cứ phải đúng ý một trăm phần trăm vậy chứ?

Minghao nghe xong cũng âm thầm phán xét Lee Seokmin đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, mà cũng không nói người ta như thế được, người đáng bị phán xét là anh trai nó mới đúng. Tự dưng mới quen được hai ba hôm lại đi tỏ tình người ta.

"Thế hôm nay như nào? Kể lại em nghe."

Jisoo trình bày lại toàn bộ những gì xảy ra trong ngày hôm nay. Từ việc Seokmin tặng anh bao nhiêu đồ cho tới việc anh tỏ tình cậu. Cái lúc nói chuyện ở trên sân thượng, anh đã vô tình mà nói ra hết tâm tư của mình nhưng cái phản ứng của Seokmin mới là chuyện cần nói.

Cậu hoàn toàn hành động ngược lại những gì anh nghĩ, Seokmin chỉ hỏi thêm vài câu rồi kéo tay anh cùng trở về lớp học. Nghe người khác tỏ tình mà có thể phản ứng ngang ngược như vậy hả?

"Thật đấy à? nó xoa đầu anh rồi hai người cùng về lớp học?"

"Ờ, chỉ vậy thôi, cậu ấy không có nói thích anh hay không."

"Rõ ràng là anh mù nên không nhìn ra mà.." Minghao định nói cái gì đó, nhưng nhìn lại người anh trai ngáo ngơ của mình thì lại thôi. Nói ra chắc gì anh đã hiểu. "Em cũng chịu, bó tay rồi."

Chuyện yêu đương đúng là đau đầu. Anh ủ rũ trở về phòng ngủ, có chút tức giận. Seokmin nếu mà không thích anh tại sao cứ nhẹ nhàng như vậy chứ? Tặng quà rồi còn xoa đầu, chẳng lẽ là cờ đỏ? Nhưng Hong Jisoo cũng là cờ đỏ kia mà.

Có tiếng tin nhắn, nửa đêm rồi ai mà nhắn cái giờ dở hơi này vậy?

_

[

leeseokmin]: Anh ơi
Anh xem cfs của trường mình chưa?

Em và anh lên hot topic luôn này.

Jisoo nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đến anh vội vàng mở lên trang của trường mình, đúng thật là cả anh và Seokmin đều đang là chủ đề bàn tán. Tại sao cậu ấy lại báo cho anh nhỉ? Chẳng lẽ Seokmin đã thấy khó chịu vì chuyện này rồi sao?

Thú thật thì anh có chút thích thú. Ai mà chẳng muốn được người khác ghép với người mình thích chứ. Hơn nữa là họ tự nhìn ra tấm chân tình này, tự đẩy thuyền chứ anh đâu ép buộc người ta phải thích anh và Seokmin đâu.

[hongjisoo]: Anh xin lỗii. Em thấy khó chịu hả?
Anh sẽ bảo người ta gỡ bài xuống nhé?

[leeseokmin]: Không có.
Em còn vui khi được nhắc tên với anh Jisoo đấy chứ.

[hongjisoo]: Nói như vậy là thích anh rùi hả?

[leeseokmin]: Anh đoán xem như nào.

[hongjisoo]: Chẳng đoán.
Anh vẫn sẽ theo đuổi Seokmin đấy, cứ chờ đi, anh sớm sẽ xuống một bảy tám thôi.

_

Kết thúc cuộc trò chuyện, Jisoo đã xem đi xem lại tin nhắn của hai người tới mấy lần, anh nhắn như vậy có thô lỗ quá không nhỉ? Lỡ cậu thấy anh khó tính rồi ghét anh luôn thì làm sao đây?

Lúc đó cơ hội nói chuyện còn chẳng có chứ nói gì là tán tỉnh người ta.

Anh ném điện thoại qua một bên, chui vào chăn bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh sau này của hai người. Sao mà hạnh phúc thế này? Đúng là trời sinh một cặp không lệch đi đâu được.

Thử thách sáu ngày sáu đêm tập luyện để lùn đi, ai có bảo điên cũng không dừng lại. Gét gô Hong Jisoo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net