CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đông buốt giá nhất cuối cùng cũng đã trôi qua. Ánh nắng nhàn nhạt ấm áp chiếu xuyên qua những giọt sương sớm đóng băng trên nhành cây, làm cả một vùng tán cây trở nên lấp lánh. Nắng ấm làm tan lớp tuyết trên bề mặt, nhưng lớp tuyết bên dưới còn khá dày khiến chỗ nước vừa tan ra lại lập tức đóng băng, tạo cảm giác trơn trượt.

Euiwoong buồn xo ngồi bó gối trên nền tuyết nhìn con người tuyết to bằng nắm tay người lớn mà mình dày công đắp được cách đây hai ngày đang dần tan chảy, mấy que gỗ và hòn sỏi đính trên đó cũng rớt hết ra rồi. Hết nhìn con người tuyết bé tí của mình, nó lại nghiêng đầu nhìn sang con người tuyết cao hơn nó nửa cái đầu của thiếu gia Hyeongseop. Người tuyết to lớn nghiễm nhiên tan lâu hơn, hiện giờ mới chỉ chột một bên mắt do hòn sỏi bị rớt ra.

Hyeongseop từ xa lững thững đi lại, trong tay là một bọc vải đựng rất nhiều tuyết. Cậu thả đám tuyết xuống bên cạnh con người tuyết của Euiwoong, vỗ vỗ cái đầu tròn của hầu cận.

- Tan thì đắp lại thôi. Dù gì cũng chưa đến mùa xuân, tuyết còn nhiều.

Nói rồi ngồi xổm xuống, gỡ mấy que gỗ và hòn sỏi khỏi người tuyết cũ, đắp thêm lớp tuyết mới, khiến cái bụng người tuyết càng thêm ú nu. Hai đứa trẻ hì hục đắp đắp nặn nặn hết nửa buổi sáng thì cũng đắp xong người tuyết của Euiwoong, con người tuyết to ra không ít, đoán chừng không thể tan sớm được.

Tiếp xúc với cái lạnh lâu, tay hai đứa đã buốt cóng, bèn dắt nhau về phòng tìm lò sưởi hơ cho ấm. Vừa từ ngoài lạnh vào, ngồi trước ánh than hồng, mặt đứa nào cũng ửng lên, vì sự ấm áp mà mắt lim dim hưởng thụ. Hyeongseop chia cho Euiwoong mấy viên hạt dẻ nướng, tất cả đều đã bóc sẵn, nhìn qua bên chân cậu thì thấy ngay mấy vụn vỏ hạt.

Euiwoong vui vẻ nhận lấy, nhét ngay hai hạt vào miệng, lúng búng nhai, cặp má mềm mềm phồng lên như sóc. Hyeongseop thì lại từ tốn cắn nửa hạt nhai kỹ, muốn cảm nhận hương vị ngọt bùi. Euiwoong vì sự ấm áp mà duỗi thẳng chân ra, ngả người chống hai tay ra sau, mấy ngón chân giấu trong vớ ngúc ngoắc trước lò sưởi. Hyeongseop nhìn theo, phát hiện hình như Euiwoong đã cao lên một chút, ống quần có hơi ngắn lại rồi.

- Woong à.

- Vâng?

Dạo này cách nói chuyện của Hyeongseop đối với Euiwoong dần thay đổi, có hơi hướng giống Ahn phu nhân hơn, nó cũng mù mờ nhận ra.

- Ngươi cũng sắp sáu tuổi nhỉ? Còn mấy tháng nữa thôi.

- Hình như là thế. 

- Vậy thì cũng nên bắt đầu học chữ rồi.

- Để làm gì?

- Để tiện cho ta sai bảo hơn. Ngươi hỏi Kidong mà xem, hắn cũng biết đọc rồi đấy.

- Biết đọc có vui không?

- Biết đọc rồi ngươi sẽ đọc được sách, sẽ biết thêm nhiều cái hay, cũng có thể tập viết nữa.

- Tập viết?

- Đúng vậy. Ngươi không muốn viết tên của mình sao?

- Woong muốn viết tên của Woong. Thiếu gia chỉ Woong viết với.

"Trẻ nhỏ dễ dụ."

Hyeongseop ngoắc Euiwoong đến bên bàn mài mực cho mình, tay với lấy chiếc bút lông sói chấm chấm màu nước đen rồi bắt đầu vén tay áo ngoáy bút. Từng kí tự dần hiện ra, uyển chuyển múa lượn.

- Đây là "Lee" (이, 李), họ của ngươi, còn đây là "Eui" (의, 義), còn đây là "Woong" (웅, 雄). Lee Euiwoong (이의웅, 李義雄).

- Oa... Tên Woong viết như vậy sao? Thật thần kì!

Mắt Euiwoong sáng lên, cảm thấy cái việc nhàm chán mà thiếu gia nó ngày nào cũng làm bỗng chốc trở nên thú vị vô cùng. Hyeongseop theo dõi từng biến động trên khuôn mặt phúng phính ửng hồng vì phấn khích của Euiwoong, khóe môi khẽ nhếch lên.

- Lại đây.

Euiwoong theo lời Hyeongseop đến ngồi bên trái cậu, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng. Hyeongseop trải một tờ giấy mới ra trước mặt Euiwoong, lựa một cây bút lông sói mới tinh, nhỏ hơn cây của cậu, chấm vừa đủ mực, đặt vào tay Euiwoong, chỉnh mấy ngón tay nó cầm bút cho đúng.

Hyeongseop bận rộn chỉnh lại dáng ngồi, tư thế tay, cách cầm bút, Euiwoong cứ thế im lặng làm theo, hết sức nghiêm túc học hỏi. Lúc bắt đầu viết, Hyeongseop nghiêng người dựa sát vào Euiwoong, bàn tay Hyeongseop ôm trọn tay Euiwoong, điều khiển chiếc bút nguệch ra từng nét một theo thứ tự, từ từ cẩn thận. Euiwoong bặm môi, dồn hết sức lực tập trung ghi nhớ, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Tiết trời cuối đông đầu xuân vẫn còn khá lạnh, lúc này Hyeongseop mới lờ mờ nhận ra, thằng nhóc bên cạnh mình mềm mềm ấm ấm, chắc hẳn ôm vào sẽ rất thoải mái. Vì tư thế nghiêng người, Hyeongseop bắt đầu thấy hơi mỏi, cậu vậy mà tự nhiên như có như không kê cằm lên vai Euiwoong, động tác lưu loát như thói quen sẵn có.

Euiwoong mải dõi theo nét mực tuôn ra từ cây viết lông sói, chẳng để ý vai mình đang ngày càng nặng hơn. Đến khi nét chữ cuối cùng hoàn thành, nó theo bản năng quay sang nhìn người dạy nó viết, vô tình hữu ý môi nhỏ va phải má người kia.

Hyeongseop giật mình vội kéo giãn khoảng cách với Euiwoong, bối rối đến luống cuống hai tay. Euiwoong ngược lại, vô tâm vô phế nhìn cậu chủ nó biểu hiện lạ, cũng chẳng để tâm mấy quay về ngắm nghía mấy chữ tên mình, lòng vui vẻ không thôi.

- Ngươi... cứ viết tiếp đi. Theo hướng dẫn của ta, viết vài lần cho nhớ.

- Ừm.

Euiwoong hí hửng chấm chấm đầu bút vào nghiên mực, lưng đã thẳng lại càng thẳng hơn, chăm chú kẻ từng nét một. Hyeongseop bên cạnh sau khi bình ổn lại cảm xúc, húng hắng ho một cái rồi bắt đầu lôi sách ra đọc, mắt đôi lúc lại liếc qua xem đối phương đang làm gì.

Trong căn phòng ấm áp, tiếng than âm ỉ cháy lách tách như thứ âm thanh duy nhất còn sót lại giữa bốn bề tĩnh lặng. Chẳng biết trải qua bao lâu, bên cạnh Hyeongseop bắt đầu có dấu hiệu lắc lư. Viết được tên mình thì cũng hấp dẫn đấy, nhưng có hấp dẫn bằng cơn buồn ngủ không?

Euiwoong gật gù, đôi mắt to tròn thường ngày mở lớn nay chỉ còn một nửa và đang có dấu hiệu khép lại. Chiếc bút trên tay cũng đã dừng lại, bị chấm trên trang giấy loang lổ thành một mảng mực lớn. Nó ngáp lớn một cái, cố kéo mi mắt lên nhưng càng kéo càng muốn đóng lại, cuối cùng bỏ cuộc.

Euiwoong từ từ đổ người xuống bàn, Hyeongseop theo dõi nhất cử nhất động nãy giờ, thấy thế vội đưa tay ra đỡ. Cả bàn tay Hyeongseop bị đầu Euiwoong đè lên, cái má phúng phính của nó như chiếc Gyeongdan mềm mại tràn đầy trong lòng bàn tay cậu. Cánh môi vì nằm nghiêng mà hơi chu lên, chẳng khác gì mỏ gà con chúm chím.

Gyeongdan

Hyeongseop chật vật lắm mới rút được hai ngón tay ra, trong lúc rút khẽ quẹt qua má Euiwoong nhột nhột, nó đưa tay lên gãi má rồi triệt để đè tay mình lên tay cậu. Hyeongseop hết đường rút tay về, chỉ có thể giữ nguyên tư thế bị đè tay mà tiếp tục đọc sách.

Sắc trời gần ngả về trưa, ánh nắng đã mạnh lên đôi chút, tiếng chim đùa ngịch thưa thớt báo hiệu quá trình giao mùa. Trong căn phòng của trưởng tử Ahn gia, có hai đứa trẻ tĩnh lặng bên bàn học. Hyeongseop khẽ động mấy ngón tay, nhìn người đang say sưa ngủ.

"Lò sưởi tay này cũng không tệ."


Phỏng vấn độc quyền:

Haegyeong: Nêu cảm nhận về lần đầu viết chữ?

Euiwoong: Rất kì diệu! 

Hyeongseop: Mềm mềm, ấm ấm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net