CHƯƠNG 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm sau, rốt cuộc hạn chót đưa ra quyết định đã đến. Hyeongseop quay lại căn phòng phỏng vấn ngày hôm qua. Trong căn phòng đã có sẵn ba người, Dongwon, Kyungwon, và ngạc nhiên hơn cả, Hyunsik. Hyeongseop thoáng bất ngờ, sau cùng vẫn hành lễ rồi đi đến trước mặt người của vương thất.

- Sao? Quyết định của ngươi là? 

- Tiểu dân... sẽ đi theo... Quân Vương Tử ạ.

Gương mặt Kyungwon lập tức lộ ra vẻ đắc ý, trong khi đó ánh mắt Dongwon lại hiện lên sự không nỡ. Y thở dài một hơi, quay qua với Hyunsik, lộ vẻ áy náy mỉm cười.

- Vậy thì phải phiền Park Hyunsik làm thư đồng cho ta rồi.

- Không phiền ạ. Được Đại Quân cất nhắc đã là phúc phần của tiểu dân, tiểu dân nguyện cống hiến hết mình vì người.

Sau đó, Park Hyunsik theo Dongwon ra ngoài trước, trước khi qua canh cửa ánh mắt còn kịp đối mắt với Kyungwon và Hyeongseop. Còn lại hai người trong phòng, Kyungwon tùy tiện vặn mình một cái, vỗ vai Hyeongseop.

- Tốt lắm, ta rất hài lòng vì quyết định của ngươi. Qua Seollal ngươi sẽ chính thức tiếp nhận công việc. Cũng không có gì nhiều đâu, cách vài ngày thì vào cung một lần, giúp ta vài công việc sổ sách. Nếu biểu hiện tốt, qua vài năm nữa ngươi thi Tiến sĩ thí rồi thì chính thức làm trợ tá cho ta.

- Tiểu dân đã hiểu.

- Yên tâm, có cái danh thư đồng của Quân Vương Tử này rồi, con đường phía trước của ngươi cũng thuận lợi hơn người khác rất nhiều.

- Tạ Quân Vương Tử chiếu cố.

- Vậy nhé. Đi trước đây.

Còn lại một mình Hyeongseop, hắn nhìn theo bóng người rời đi, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc. Qua một lúc, hắn mới ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu, cố bình ổn lại trái tim hỗn loạn. Hắn ngồi thụp xuống, vùi mặt vào hai cánh tay đặt trên đầu gối. "Ngươi làm được mà, ngươi sẽ làm được thôi. Ahn Hyeongseop giỏi giang cái gì cũng biết, Ahn Hyeongseop hoàn hảo của Ahn gia."

Hyeongseop nghiêng đầu lộ một con mắt ra ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ. Trên cành cây đang bắt đầu lấm tấm chồi xanh, hai chú chim đang đùa giỡn với nhau vô lo vô nghĩ. "Ước gì... em ấy ở đây ngay bây giờ nhỉ. Thật muốn ôm em ấy quá. Euiwoong a, ta làm như vậy có đúng không?"

===============

Cuối cùng Seollal cũng đã đến, khắp nơi lại bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị đón năm mới. Sungkyungkwan cho phép nghỉ những năm ngày, bao gồm cả thời gian di chuyển của những người nhà xa. Tất cả mọi người đều đang bắt đầu thu dọn đồ đạc ra về.

Hyeongseop ngồi trong góc của mình, chậm rãi gấp gọn từng bộ đồ. Hắn cảm thấy không vội lắm, dẫu sao bên ngoài còn đang chen chúc nhau qua cổng, hắn cứ thong thả đến gần trưa hẵng về cũng chẳng muộn.

Thật ra cũng bởi vì hắn ngại về, cái tin tức trở thành thư đồng cho vương thất kia chắc chắn cũng đã lan về nhà rồi, phụ thân hắn thể nào cũng sẽ làm một bữa tiệc lớn để khoe khoang hắn với mọi người cho coi. Việc tiếp rượu trưởng bối khiến hắn cảm thấy phiền, hắn không thích cảm giác say, hơn nữa lần trước say đã dọa sợ Euiwoong thế nào hắn còn nhớ rõ. Nhưng dù sao nhà thì vẫn phải về, không về không được, ráng chịu đựng thêm một lần nữa vậy.

Khi Hyeongseop dọn đồ gần xong, Hwangin lại lăn từ chỗ cậu ta qua, lấm lét nhét cuốn "Xuân Cung Họa" vào tay nải của hắn, cười hề hề.

- Lần trước ngươi chưa đọc xong mà, đem về nghiên cứu nốt đi.

- Không cần.

- Sao lại không cần? Rất cần nha. Đến lúc cảm xúc cao trào mà không biết làm thì mất hứng lắm.

- Ta đã bảo không cần mà.

- Không có gì phải ngại, ai rồi cũng sẽ làm việc đó thôi. Ây, có người, về chỗ đây.

Hwangin lăn trở về chỗ của cậu ta, để lại Hyeongseop cầm quyển sách "tà đạo" cứng đờ tay, vệt hồng còn vương trên cánh mũi. Giờ cầm qua chỗ tên kia bị nhìn thấy thì không hay, hắn đành nhét xuống dưới đáy tay nải, kẹp giữa mấy quyển sách của hắn.

...

Cuối cùng cũng ra khỏi cổng trường, Hyeongseop lại dáo dác kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Euiwoong đang nói chuyện với ai đó, lại còn cười với người ta, hắn sầm mặt, giậm bước đi tới. Người kia mới vừa bỏ đi, cậu quay người lại liền giật mình vì gương mặt hắn gần trong gang tấc.

- Ai đấy?

- Ai đâu?

- Người vừa rồi nói chuyện với em đó.

- À, chỉ là người qua đường thôi.

- Thật không? Hai người nói chuyện có vẻ vui vẻ nhỉ?

- Chỉ là vài câu xã giao thôi mà.

- Quen biết gì đâu sao lại xã giao?

- Em lỡ đụng trúng người ta.

- Chỉ thế thôi?

- Chỉ thế thôi. Người ghen à?

- ... Ừ

Euiwoong còn chưa kịp cười nhạo Hyeongseop ghen tuông vớ vẩn, bên má đã truyền đến cảm giác đau đau lại ươn ướt. Hắn giữ chặt mặt cậu, cúi người cắn một bên má coi như xả giận. Ai nói người sống có lý không có lúc hành động vô lý chứ.

...

Seollal đúng là bận tối mặt mà, gia nhân Ahn gia làm đến chẳng ngơi tay. Sau tết có một đơn hàng cần giao nên nhân lực trong phủ phải điều bớt qua xưởng để làm cho kịp trước tối giao thừa, trong đó có cả Euiwoong. Người còn lại trong phủ hầu hết đều là phụ nữ, tất bật chuẩn bị trang trí, thức ăn, mâm cúng cho khoảnh khắc chuyển năm. Ấy vậy mà Ahn lão gia còn muốn mở một buổi tiệc rượu nhỏ mừng Hyeongseop trở thành thư đồng của vương thất nữa.

Hôm nay đã là đêm 29, Hyeongseop tiếp rượu các trưởng bối đến chúc mừng chuyện vui của hắn đếm khuya mới được tha. May mà lần này hắn từ chối khéo được mấy lần, hắn thực sự còn khá sợ cái cảm giác say mèm lúc trước, không muốn trải nghiệm thêm lần nữa đâu.

Euiwoong vẫn chưa về, trăng lên khá cao rồi. Dù là cậu có thân thủ, cũng đi chung với Kidong và những gia nhân khác, nhưng hắn vẫn khá lo lắng khi cậu về phủ vào lúc khuya muộn thế này. Hyeongseop vừa dứt khỏi mớ suy nghĩ, bên ngoài sân đã có vài tiếng người xì xầm. Có vẻ bọn họ đã về đến nơi an toàn.

Lại mất một lúc nữa, Euiwoong mới kéo cửa bước vào phòng. Cậu nhanh chóng chạy lại rúc vào lòng hắn, giấu hết bàn chân, bàn tay vào vùng bụng mềm ấm của hắn, gương mặt thỏa mãn.

- Ah~ Ấm quá~ Thiếu gia chưa ngủ sao ạ?

- Em làm gì mà chân tay lạnh ngắt thế này? Tóc cũng ướt nữa.

- Hì hì... Hồi chiều đi vội quá quên mang mũ trùm và găng tay, làm việc trong xưởng thì đổ mồ hôi dính nhớp quá. Ban nãy về em chạy ù đi xối nước nóng.

- Em đó, không lau khô tóc và mặc ấm đàng hoàng, lại cảm lạnh nữa thì sao? Thật tình chưa bao giờ em làm ta hết lo cả.

Hyeongseop kéo chiếc khăn trên cổ Euiwoong lên lau tóc cho cậu, lực tay vừa mạnh vừa nhanh hòng mau chóng làm khô từng cọng tóc. Mới tắm xong được vò đầu khiến tâm trạng Euiwoong khoan khoái, cậu gật gù lim dim ngủ, để lộ cái gáy trắng nõn sau cổ áo. Hyeongseop lau đầu xong thì tầm mắt như bị hút chặt vào cái gáy kia, những hình ảnh trong "Xuân Cung Họa" cũng đột ngột hiện lên trong tâm trí.

Hắn nuốt nước bọt đến hai lần, lắc đầu mấy cái cố xua đi mấy ý nghĩ xấu xa, nhéo nhéo cặp má phúng phính gọi cậu dậy. Cả hai bắt đầu trải nệm rồi chui vào chăn nằm, ôm nhau ngủ. Cứ tưởng là được ôm thân thể ấm ấm mềm mềm kia vào lòng, hắn sẽ lấy lại được chút bình yên trong tâm hồn. Nhưng không, nằm quá sát nhau, hắn thấy rõ mồn một cánh môi hồng hào của cậu, cái cổ trắng có chiếc yết hầu đang kì phát triển, một vùng da trước ngực và bả vai vô tình lộ ra lúc nằm nghiêng.

Không ổn, thực sự không ổn rồi. Mấy hình trong "Xuân Cung Họa" lại đang lởn vởn trong đầu, tệ hơn là chúng bắt đầu tự chuyển động nữa chứ. Thời tiết đầu xuân vẫn còn se lạnh nhưng cơ thể hắn đang nóng vô cùng. Hơi thở phả ra cứ như chiếc lò sưởi đang cháy giữa phòng vậy. Đã vậy, cậu còn ngọ nguậy rúc sát vào hắn, da thịt cách mấy lớp vải va quệt vào nhau.

- Ưm... Thiếu gia, có cái gì đó cộm cộm dưới đùi em này, người lấy nó ra được không?

Con ngươi Hyeongseop co rụt, hắn gần như nín thở trong phút chốc, vội buông cậu ra, chạy ra khỏi phòng. Hắn chạy thục mạng ra vại nước cạnh bếp, không nghĩ nhiều liền nhúng mặt vào làn nước lạnh lẽo cho đến khi hết dưỡng khí mới ngẩng đầu lên.

Cái thứ chọc vào đùi Euiwoong ban nãy đang dần hạ xuống. Hắn tức giận đá một đụn tuyết, ôm đầu ngồi thụp xuống, cố lấy lại bình tĩnh. Hắn vậy mà mất khống chế! Bao nhiêu năm qua hắn chưa từng thể hiện bất cứ dục vọng nào ra ngoài. Nhưng hôm nay! Hắn! Ahn Hyeongseop! Lên chỉ vì nhìn thấy nhiều hơn những thứ thường thấy!

Là tại quyển sách kia. Phải, phải. Tất cả là tại nó. Cái thứ đó chính là tà đạo đen tối, hiện thân của quỷ. Đáng lẽ hắn không nên xem nó.

Hắn biết sẽ có một ngày những chuyện như trong sách sẽ diễn ra. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hắn vẫn coi Euiwoong như một đứa trẻ trong sáng không biết gì. Thử mà để Euiwoong nhìn thấy những hình ảnh đó hay bộ dạng hắn của lúc nãy xem. Chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy sợ hãi và ghê tởm hắn đến nhường nào.

Hyeongseop thở dài, ngồi một góc cho đến khi bản thân bình tĩnh trở lại mới dám quay về phòng. Hắn hơ một lượt bản thân qua lò sưởi rồi mới cẩn thận chui vào chăn, cố kéo tầm mắt mình xa những chỗ kia càng xa càng tốt, ôm cậu vào lòng.

- Thiếu gia đi đâu mà lâu thế?

- À, đi vệ sinh. Trời tối đường trơn nên đi hơi lâu.

- Ừm, thiếu gia phải cẩn thận đừng để bản thân bị thương nhé.

- Ta biết rồi. Ngủ đi nào, khuya lắm rồi.

- Thiếu gia ngủ ngon.


Phỏng vấn độc quyền:

Haegyeong: Khụ... Cái gì ấy nhỉ? À thì... Ở đây có ai dưới 18 không? Mình chuyển kênh giúp shop nhé ạ.

Euiwoong: Em mới 16, em phải chuyển đi đâu ạ?

Hyeongseop: Mấy người không được đi. Đó chỉ là tai nạn thôi. Không có lần sau đâu. *mặt đỏ như tôm luộc*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net