có nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dm tôi đéo thể chịu được cái cảnh phải trốn tránh thế này rồi nhưng mà tôi không nghỉ việc được,ai đó làm ơn cứu Gemini đi.

Hôm nay tôi vẫn phải dùng cái chiêu đưa đón Mark để tránh né Fourth,ôi mệt điên ước gì quay về như lúc trước nhỉ,tôi vẫn có thể coi em là bạn mà đối xử nhưng mà làm sao tôi có thể chứ. Làm bạn với người mình từng yêu và hiện tại vẫn yêu thì tôi thà chạy 10 cái deadline còn hơn.Tôi ghét cái cảm giác phải tránh né tất cả mọi người trong cái công ty này, tôi mà biết như này thì tôi đã không đồng ý kí hợp đồng 2 năm với nơi này rồi.

Hôm nay đến văn phòng sớm,nên tôi đã tìm một góc khuất để pha một cốc cà phê ,ôi có lẽ đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của tôi,nhưng đéo ông trời đéo tha cho ai ,đang nhâm nhi li cà phê thì tôi chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến lại rất gần.

'Chết mẹ rồi giờ thì trốn đ gì nổi'

Tôi hốt hoảng không biết tránh đường nào thì bằng cách nào đó với cái tốc độ người trần mắt thịt không thể nhìn thấy,em đã giật lấy cốc cà phê của tôi rồi kéo tôi đi thật nhanh khiến tôi không thể làm ngoài ú ớ mấy câu.

"Fourth bỏ ra nhanh lên"

"Đéo"

Lâu lắm tôi mới thấy em nói tục nên có hơi bất ngờ,mà thôi kệ mẹ đi cái mỏ tôi cũng đâu có vừa coi như là 49 gặp 500.Tôi im lặng để mặc Fourth muốn kéo mình đi đâu thì đi,tôi lười phản kháng.

Tôi còn tưởng em đưa tôi đến phòng hành chính để xin thôi việc chứ,nào ngờ giờ chúng tôi đang ngồi trong một quán cà phê ở ngay đối diện công ty. Em chỉ ngồi xuống order đồ uống sau đó chúng tôi bắt đầu một khoảng lặng đến đáng sợ,ai không biết chắc còn tưởng chúng tôi bị câm.

"Anh không cần phải tránh em đến mức đấy đâu"

Em bất chợt lên tiếng khiến tôi có chút giật mình,sau đó lại hơi bất ngờ

"Anh cũng không định tránh em nữa,dù sao cũng chẳng thế tránh suốt được" Sau khi lấy lại bình tĩnh tôi mới lên tiếng

"Mẹ em mất" Em im lặng một lúc rồi lại nói thêm

"Hả cái gì cơ?" Lời nói của em triệt để làm tôi hốt hoảng

Bố của Fourth mất kể từ khi em còn nhỏ,sống với mẹ từ nhỏ khiên em trở nên vô cùng tự lập và mạnh mẽ đến mức làm người ta khó có thể bước vào cuộc sống của em.Mẹ em hiền từ,phúc hậu bà là một người mẹ tốt,một mình bà nuôi Fourth với số tiền lương ít ỏi.Tôi từng đến nhà em vài lần,tôi thương mẹ em lắm trông người bà gầy như có thể vỡ vụn nếu chạm nhẹ vào,mặt bà khắc khổ,năm đó bà bị bệnh nhưng tôi không nghĩ nó lại nặng đến mức này vì khi đó tôi thấy bà chỉ đến bệnh viện khám vài bệnh vặt như cảm hoặc cúm.

"Ung thư " Giọng em dần nhỏ xuống không còn cái vẻ đanh đá như mọi ngày nữa.

"Sao không nói cho anh biết?" Cái cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi, khốn thật tôi không thể ở bên em ngay lúc em đau khổ nhất

"Năm đó anh thi thạc sĩ em không dám làm phiền,anh biết đó dù gì thì bà ấy cũng chẳng muốn ai biết về căn bệnh đó" Giọng em nhẹ nhàng vang lên.

Tôi không dám nói gì,trong một giây phút nào đó tôi thật sự không biết là tôi là đồ tồi hay là em nữa, tôi với cương vị là người yêu mà chẳng thể bên cạnh,cũng chẳng thế giúp em bất cứ điều gì

"Còn về việc du học, là em sai,em không nói với anh vì sợ anh khi anh níu kéo em sẽ mềm lòng mà ở lại, em chưa từng quên anh,cũng dằn vặt bản thân rất nhiều.Em tưởng thời gian sẽ giúp em thôi nghĩ về anh nhưng không em không làm được" Thương em của tôi,nói để nghẹn lời

"Fourth của anh,đừng khóc" Tôi vòng qua xoa nhẹ tấm lưng đang khẽ run lên của em

"Anh đừng bỏ em nữa nhá,em cũng sẽ không đi đâu.Cho em cơ hội được không"

"Nếu là em thì luôn được"

Mùa đông năm ấy có lẽ quay lại rồi,tôi lại được nắm tay người thương,cùng em đi mãi những con phố quen.Tôi không biết trước tương lai như nào chỉ biết hiện tại tôi có em, chúng ta có nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net