chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( ba ) tôi có kỹ năng ca hát đặc biệt

Buổi sáng thứ bảy, Tả Đóa Đóa có một giấc ngủ thoải mái trong ổ chăn, điện thoại được đặt đầu giường bỗng nhiên vang , cuộc gọi đến là vị sếp đại nhân lãnh khốc, với giọng điệu của kẻ tư bản mà nói với cô rằng: "Tăng ca!"

Tả Đóa Đóa nói: "Hôm nay là thứ bảy, sếp?" Lời còn chưa dứt, phía bên kia treo điện thoại, mười giây sau, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên .

Người gửi: Nghiêm tổng

Nội dung: trợ lý đặc biệt cả năm không nghỉ, mười giờ, lễ tân, KTV, lập tức, bay đến!

Tả Đóa Đóa nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ đã là chín giờ sáng, tức tốc rời giường rửa mặt, phóng đi địa điểm trên tin nhắn .

Tả Đóa Đóa cho rằng, giống sếp đại nhân cao cao tại thượng, gặp mặt ở lễ tân KTV, dù sao có thế nào cũng không có thể là ca hát được. Cho nên, sếp đại nhân đưa cô vào nơi ca hát, Tả Đóa Đóa sợ ngây người.

Sếp đại nhân nói: "Nơi hát."

Tả Đóa Đóa ngồi vào nghế ca hát, hỏi: "Nghiêm tổng, anh muốn hát cái gì ?"

Sếp đại nhân vắt hết óc địa suy nghĩ một hồi, nói: "Dân tộc, hay nhất."

Tả Đóa Đóa quan tâm : "Phong. . . . . ."

Sếp đại nhân trầm mặc một hồi:"Ừ."

Khúc nhạc đệm vui tai được vang lên, sự thật chứng minh, nói lắp là không thể ca hát được, bởi vì anh hát hai chữ, lại hít một hơi, hai từ tiếp theo xuất hiện. .

Sếp cầm micro bắt đầu hát: "Trời mênh mông, xa xăm, là yêu, kéo dài, núi xanh, khai. . . . . ."

Tả Đóa Đóa phụng phịu, cố gắng tạo hình tượng nghiêm túc lắng nghe, đáng tiếc bả vai không ngừng run run đã bán đứng cô.

Sếp hát vài câu, phát hiện chính mình thật sự không thích hợp ca hát, mà Tả Đóa Đóa lại ở bên cạnh không ngừng cười trộm phía sau, thở phì phì mà đem micro bỏ xuống."Không, hát !"

Tả Đóa Đóa che giấu lương tâm nói: "Nghiêm tổng anh hát tốt như vậy, vì sao không hát chứ ?"

Sếp oán hận địa trừng mắt liếc nhìn Tả Đóa Đóa một cái, không miễn cưỡng nói: "Tôi, nói lắp!" Nói xong, vẻ đáng thương hề hề ôm đầu gối ngồi trên sô pha , giống như con chó nhỏ bình thường bị chủ nhân vứt bỏ .

Tả Đóa Đóa nhìn thấy động tác sếp ôm gối , cảm thấy sếp đáng yêu vô cùng: "Nghiêm tổng, anh trước đừng thất vọng! Tôi có một phương pháp ca hát độc đáo, bây giờ tôi sẽ dạy anh!"

Sếp vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía cô. (edit: Giang Nhiên)

Tả Đóa Đóa chạy đến nơi chọn bài hát, chọn một bài hát 《 người nói ngọng 》, đây là một bài hát lặp từ, mà sếp vừa lúc là người nói lắp, kết quả là. . . . . .

Sếp hùng hồn hát: "Nói nói nói nói."

Tả Đóa Đóa nhanh chóng tiếp: "Nói anh yêu em!"

Tổng tài ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn tả Đóa Đóa một cái, tiếp tục hát: "Tôi tôi tôi tôi."

Tả Đóa Đóa hoàn mỹ phối hợp: "Nói không nên lời!"

"Khẩu khẩu khẩu khẩu."

"Thanh thanh nói! Thực xin lỗi, tôi là người nói ngọng!"

Tả Đóa Đóa bằng vào phương pháp ca hát độc đáo, đem sếp đại nhân dỗ đến cực kỳ vui vẻ , hai giờ sau, bá đạo sếp tổng lạnh lùng nói ra một câu: "Mời cô, ăn cơm!"

Link bài hát:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net