1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Woaaaa hai đứa mày nhìn xem kìa, đúng là trường top đầu nhìn đâu cũng thấy người đẹp" Thiên Ân mắt sáng hẳn lên miệng thì không ngừng khen ngợi, đưa mắt nhìn khắp nơi.

- Đẹp thật ha! Đúng hong Linh? Kiều Loan cũng ngó nghiêng theo bạn mình rồi đưa tay vỗ vào vai người đi trước.

Lương Linh mặt không cảm xúc, đeo trên vai balo đang chậm rãi bước đi, bỏ mặc hai người bạn đang nhí nhố phía sau mình.

" Hai đứa mày thực sự rất ồn ào" Lương Linh quay người đanh mặt nhìn hai đứa bạn mình.

" Sống gì mà vô cảm thấy ớn. Lần đầu vào trường mới, phải biết tận hưởng những thứ đẹp đẽ xung quanh mình chứ! Đúng hong Loan?" Thiên Ân vừa nói vừa đưa vai đẩy nhẹ qua Kiều Loan

" Đúng gòi bồ mình ơi" Kiều Loan đáp lại rồi cả hai lại trò chuyện với nhau vui vẻ, mặc kệ người đi trước. Đúng là hôm nay là ngày đầu Lương Linh, Thiên Ân và Kiều Loan chuyển đến trường mới. Lương Linh vừa đi vừa đánh giá khuôn viên trường, thực sự khác xa với ngôi trường cũ của cô.

"Ơ...này" giọng nói của người phía trước mặt cất lên làm chặn đi mạch suy nghĩ của Linh làm cô đứng lại, nhìn xem có việc gì. Thì ra một nam sinh đã va trúng cô gái phía trước làm chồng tài liệu trên tay cô rơi tứ tung trên mặt đất, đã thế còn không để lại một lời xin lỗi mà cứ thế đi qua.

" Đụng trúng người ta mà bỏ đi vậy à" Giọng Lương Linh trầm xuống cùng gương mặt đầy khó chịu đang chắn hướng đi của cậu nam sinh.

"Liên quan tới nhau à. Là do con bé kia đi không nhìn đường trước" Cậu ta hóng hách trả lời.

" Này...." tay cô đã cuộn sẵn nắm đấm, thứ này với cô dùng lời lẽ không thể giải quyết nổi. Cô vừa tiến một bước về phía cậu ta thì đã bị một bàn tay nắm lấy áo giữ lại.

" Thôi bỏ đi, em không sao" Cô gái lúc nãy lên tiếng. Cậu nam sinh liếc hai người rồi thong thả bước đi làm cô tức muốn chết. Nhìn theo cậu ta một lúc rồi cô mới quay lại nhìn em vừa lúc em cũng ngước lên nhìn. Bốn mắt nhìn nhau làm cả hai ngại ngùng quay mặt đi.

" Cảm ơn ạ." Nói rồi, em cầm chồng tài liệu đã được thu gọn chạy một mạch về phía trước.

" Ê này...này..." Thiên Ân và Kiều Loan nãy giờ đứng ở ngoài nhìn câu chuyện diễn ra rồi đứng nhìn sự ngại ngùng giữa Linh-bạn mình và cô bé vừa gặp mà nảy ra cả đống suy nghĩ trong đầu.

" Hả?" Lương Linh quay sang nhìn bạn mình rồi khó hiểu trước ánh mắt của hai người " Sao nhìn tao dữ z"

"Mê rồi chứ gì. Anh hùng cứu mỹ nhân đồ đó" Kiều Loan thích thú nói.

" Là ai vậy?"

" Hả ai cơ"

" Người lúc nãy"

" Ai biết được"

" Mày phải biết"

" Ơ mắc cừi quá à. Tao chớ phải thánh đâu mà biết"

Lương Linh vẫn ngây người ra đó mãi phải để cho hai đứa bạn mình kéo mãi mới đi tiếp được. Vừa nhận được chìa khóa khu ký túc, cả ba đã nhanh chân lên xem xét phòng mình.

" Cũng rộng phết" Thiên Ân đưa mắt nhìn quanh rồi cảm thán.

" Này là chìa phòng mày" Kiều Loan đưa cho Thiên Ân chiếc chìa trong tay mình rồi quay sang Lương Linh nói:

" Hai đứa mình ở với nhau. Ân với Thỏ ở với nhau. Chịu hong? "

" Ừ"

" Lạnh lùng" Thiên Ân và Kiều Loan đồng thanh đáp rồi khinh bỉ nhìn đứa bạn vô cảm của mình.

" Chắc tầm tối Thỏ mới tới nên trưa nay tui qua ăn ké hai bạn nha" Nói rồi Thiên Ân nhanh chân chạy sang phòng mình dọn đồ. Cả ba mất cả gần cả ngày mới dọn xong đồ của mình, sắp xếp lau chùi mãi căn phòng mới nhìn sạch sẽ, gọn gàng hơn. 

Trời vừa chập tối, Thiên Ân đã qua gõ cửa phòng bạn mình: " Nhanh lên nào hai bạn mình ơiiiii, tui đói lắm gòi" Sau một hồi than vãn cửa cũng được mở ra, đón chào cô bằng ánh mắt đầy sắc lạnh của Lương Linh

" Ồn quá trời"

" Ai biểu chậm chạp quá chi"

" Thôi xin hai đứa, đi nhanh dùm. Thảo nó hối tao muốn cháy máy rồi." Kiều Loan cầm túi xách đỏng đảnh bước ra, rồi lướt qua hai đứa bạn mình. 

" Mày là đứa chậm nhất á" Hai người đứng sau nhìn cô bước đi mà không nhịn được nói lớn. Cả ba tung tăng đi xuống đường lớn, đi nhanh đến nơi hẹn. Ngọc Thảo vẫn đang bận nói chuyện mà không nhận ra cả ba người bạn mình đang tiến lại gần. Chỉ đến khi Thiên Ân lên tiếng, Ngọc Thảo mới vội xoay người rồi vội cúi chào hai người trước mặt, chạy ào đến phía ba người bạn của mình mà nũng nịu:

" Sao ba ngừi để bé Thỏ cute như tui chờ lâu quá dọ"

" Thấy ớn nha bà. Ai dựa hả"

Quê quá hong nói nữa, Thỏ buồn ròiiiiiii. Lương Linh nãy giờ chỉ đứng nhìn chằm chằm về phía hai người đứng phía trước, mắt cô không quá kém nhưng trời hơi tối nên cô cũng không chắc chắn người phía trước là ai, chỉ có chút cảm thấy dáng người phía trước khá quen thuộc. 

" Nhìn ai mà ghê z" Ngọc Thảo quay qua nhìn Lương Linh rồi cũng đưa mắt nhìn theo hướng đó.

" Nãy mày nói chuyện với ai z"

" À... Để lại giới thiệu cho"

Ngọc Thảo kéo tay ba đứa bạn mình phía trước, đứng trước mặt hai người lúc nãy cô trò chuyện rồi nhanh nhảu nói:

" Đây là hội bạn thân của tui. Còn đây là Vy bạn cùng lớp với ba đứa mình á. Đây là Hà, bạn của Vy"

Thiên Ân, Kiều Loan và Lương Linh cúi đầu chào rồi lần lượt giới thiệu. Hai người trước mặt cũng cẩn thận cúi người:

" Tui là Tiểu Vy, trong câu lạc bộ truyền thông trường mình, chung lớp với ba bà á" Tiểu Vy đưa tay khoác lên vai Đỗ Hà đứng cạnh mà thích thú nói

" Em là Đỗ Hà, là sinh viên năm hai, cũng nằm trong câu lạc bộ truyền thông ạ"

" Giới thiệu vậy là đủ rồi đi ăn đi được hong? Tui đói gòiiiii" Ngọc Thảo đưa mắt nhìn từng người nói xong rồi ôm bụng đứng một bên nói vào. Thiên Ân đứng cạnh cũng lắc nhẹ đầu ôm bụng than thở:

" Thiệt á, tui cũng đói"

" Z đi ăn đi, Vy biết quán này ngon lắm."

" Yeahhhhh đi hoi"

Tiểu Vy quay người bước đi song song với Thiên Ân và Ngọc Thảo, Kiều Loan đứng cạnh Lương Linh nãy giờ nhìn đứa bạn mình đang say sưa ngắm con người ta mà không ngừng thích thú. Lương Linh đứng đối diện em, nhìn không rời mắt làm em ngại tới đỏ mặt, mãi mới dám thỏ thẻ " Đi thôi kìa hai chị" rồi nhanh chóng quay người bước lên phía Tiểu Vy. Lương Linh ngơ người một lúc rồi cũng bước theo em. Kiều Loan vừa đi vừa không ngừng chú ý vào vẻ mặt người bên cạnh, lâu lâu lại nói nhỏ:

" Có người sắp biết hương vị tình yêu gòi. Mê thế cơ mà"

" Gì đó"

" Ai biết gì đâuuuuu"

" Tin là tối tao đá mày ra khỏi cửa không hả"

" Hề. Chắc tao sợ á"

Nói rồi hai người nhanh chân chạy lên phía trước để đuổi kịp mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net