9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tết đến, cả kí túc rộn ràng hẳn lên. Người nào cũng háo hức sắp xếp quần áo chuẩn bị trở về quê. Căn phòng nhỏ của Lương Linh và nhóm bạn cũng đầy nhộn nhịp, Tiểu Vy đã về quê từ trước chỉ sau Đỗ Hà có vài ngày. Lương Linh xếp gọn ít sách vở vào cặp rồi đeo lên vai, quay lại nhìn Lona:

" Tính nào ra?"

" Chưa biết được mà mày tính lại về nhà à"

" Hỏi câu ngộ"

Ngọc Thảo ngồi cạnh đống vali cũng tiếp lời:

" Hay tết này mày về quê bọn tao chơi"

" Đúng đó, năm ngoái mày về quê cũng có vui vẻ gì đâu"

Thiên Ân gật đầu tán thành. Lương Linh đứng nhìn cả ba người chỉ nhè nhẹ lắc đầu

" Thôi, tao về với mẹ. Chớ tao sợ mẹ buồn"

Thiên Ân, Ngọc Thảo và Lona cùng quê nên học với nhau từ hồi tiểu học, lên cấp 3 Lương Linh dọn về quê ngoại sống cùng ông bà nên cùng học chung với ba người họ rồi chơi thân tới bây giờ. Cả ba ai cũng rõ hoàn cảnh của cô và cũng rất rõ cái không khí tết chả mấy êm ấm của nhà cô nên mới rủ cô về quê mình ăn tết vì ba mẹ cả ba cũng rất quý Lương Linh.

Vé xe cầm chắc trên tay, bốn người giờ chia hai ngả. Cô quay đầu nhìn kĩ lại một lần cuối khung cảnh thành phố rồi bước lên xe. Xếp gọn đồ vào tủ của mình rồi ngồi vào khoang xe, tay theo thói quen đeo chiếc tai nghe lên, nhắm chặt mắt mà thở đều. Cả quãng đường điện thoại để chế độ tập trung, tắt luôn cả mạng, việc duy nhất cô làm là nằm nghe nhạc lâu lâu lại chỉnh âm lượng của tai nghe. Xe tới nơi, mọi người nhộn nhịp xuống xe, cô cũng nhanh chóng thu gọn hành lý, cũng chẳng mang nhiều chỉ đơn giản một vali đồ cùng chiếc cặp sách nhỏ. Bắt xe về nhà, đứng trước cổng ngập ngừng chẳng muốn vào. Bỗng một đứa nhóc chạy lại cạnh bên nắm lấy tay cô lắc đều, là thằng Phúc - đứa con trai độc nhất của bố cô.

" Bố, chị Linh về" Chưa để cô mở lời, nó đã quay lại nhìn về phía sau mà nói lớn

Cô đưa mắt theo hướng nó gọi mà nhìn kĩ, là bố cô và dì Mai. Bố cô chầm chậm đi đến, mắt vẫn chăm chăm nhìn cô với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ

" Về khi nào sao không báo"

" Nhà con thì con về"

" Đâu là nhà mày" Bố cô nổi cáu, tay nổi gân xanh. Dì Mai bên cạnh xoa xoa lưng ông, nhỏ nhẹ quay sang cô

" Con về rồi thì vào nhà đi kẻo mệt"

Thằng Phúc chỉ nghe đến thế đã kéo tay cô vào nhà. Căn nhà vẫn thế, khang trang lỗng lẫy tràn đầy không khí tết về. Cô nhìn quanh nhà rồi đưa mắt về phía sau nhìn bố hỏi lớn

" Mẹ con đâu"

" Không biết, chắc lại đi đâu rồi. Tao không quan tâm."

Cô nghe từng lời bố nói, tay đã vô thức nắm chặt. Nhanh chóng lên phòng cất đồ. Căn phòng bám chút bụi vì ít dọn, từ năm cấp 3 cô đã ít khi về nhà nên cũng chẳng mấy sử dụng. Lau qua một chút rồi nằm lên giường mở điện thoại lên xem. Nãy giờ máy vẫn chưa bật mạng, vừa kết nối thành công đã ồ ạt biết bao thông báo tin nhắn gửi tới. Ấn vào phần tin nhắn mới nhất, nhóm bạn vẫn đang call video. Cô vừa ấn vào cuộc gọi đã nghe thấy tiếng hát 

NT: LA LÀ LÁ LA

TA: Mày có thôi chưa nhỏ kia

Lona: Tắt mic nhỏ đi, đau đầu quá

TV: Tau cũng biết bài này, tau hát nữa

ĐH: À chị Linh vào kìa

Câu nói của em vào cả bốn người kia im hẳn, lặng nhìn màn hình điện thoại. Không khí im ắng hẳn làm cô nhăn mặt khó hiểu

LL: Làm sao mà nhìn dữ dị

Lona: Làm gì mà gọi mãi không được

TÂ: Tin nhắn cũng chả thấy rep nữa

LL: À máy tắt mạng, mới bật lên là vào đây luôn nè

Nói rồi cả nhóm lại nhốn nháo trò chuyện, Lương Linh nhìn vào màn hình của em, miệng bất giác mỉm cười. Cô cũng chẳng nói gì nhiều, lâu lâu lại chen vào vài câu đùa. Cuộc gọi tắt khi thời gian gọi đã lên đến gần tiếng rưỡi. Vừa hạ máy xuống đã nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, tay cô đưa máy lên ngang mắt nhìn, là em nhắn

ĐH: Chị về có mệt không ạ

LL: Chị bình thường ấy mà

ĐH:.....

Dòng tin nhắn cứ nhấp lên nhấp xuống rồi cả một lúc lâu em mới gửi qua vỏn vẹn năm chữ

ĐH: Chị ăn tết vui vẻ

Lương Linh bật cười nhìn màn hình rồi cũng đáp lại 

LL: Em cũng ăn tết vui vẻ

Ở phía bên kia, em cũng nở nụ cười tay ôm lấy điện thoại vào người.


Trời đã tầm trưa, nắng đổ xuống trước sân một khoảng rộng. Lương Linh đã gọi cho mẹ cô cả chục cuộc nhưng không được, cô ngồi yên một góc trước cửa nhà, lâu lâu lại ngó ra xem. 

" Chị Linh vào ăn cơm đi "

 Thằng Phúc tay vẫn cầm đồ chơi đến trước mặt cô mà nói. Cô đưa tay lên vừa xoa đầu nó, dì Mai từ đâu đã lao đến kéo thằng bé về phía mình rồi quay sang nhìn cô

" Con vào nhà ăn cơm"

 Nói rồi dì quay đi, vừa ôm thằng con trai tay vừa phủi phủi đầu nó. Cô biết dì cũng chả thích gì cô, lời mời lúc nãy chắc cũng chỉ cho có lệ. Tiếng cửa mở, mẹ về. Cô chạy ra cửa đón mẹ như một đứa con nít, mẹ nhìn cô đã mỉm cười.

" Con về khi nào đấy"

" Hồi sáng ạ. Mẹ con mình vào nhà"

Mẹ cô khựng lại, đưa mắt quay sang nhìn đứa con gái mình. Bố cô từ trong nói vọng ra

" Nhà của bà tôi đã sửa, chiều có thể đem đồ qua ở"

Cô quay lại nhìn mẹ, tay nắm chặt, nổi rõ gân xanh, bước từng bước nhanh vào trong nhà đập mạnh lên bàn ăn. Dì Mai ôm lấy đứa con trai đang ăn bên cạnh, bố cô thì lập tức cau mày quay sang nhìn

" Mày làm loạn à"

" Đây cũng là nhà mẹ con"

" ......"

" Bố không có quyền đuổi mẹ đi"

" Tao không đuổi, bả muốn đi thì tao cho đi"

" Chưa bao giờ mẹ muốn đi chỉ có người như ông bắt ép mẹ tôi đi" Giọng mỗi lúc một lớn. Bố cô đặt mạnh bát xuống bàn, đứng dậy tiến tới tát mạnh vào mặt cô. Đôi má ửng hồng một mảng lớn, đau rát đến lạ

" Mày học đâu cái cách ăn nói mất dạy thế hả"

Mẹ cô chạy tới ôm lấy cô quay sang nhìn người đàn ông trước mặt ăn rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ

" Em sẽ dạy lại nó, anh đừng đánh đau con"

" Bà dạy nổi không. Mẹ nào con nấy"

Mắt cô long lên thấy rõ, miệng định nói đã bị mẹ kéo lên lầu. Mẹ cô đưa tay xoa nhẹ gò má ửng đỏ của cô rồi nhẹ giọng:

" Con đừng làm thế nữa. Con dọn đồ rồi mẹ con mình đi"

" Nhưng đây cũng là nhà của mẹ"

" Mẹ không cần nữa, ở đây cũng chả ích lợi gì"

" Nhưng.."

" Con ăn chưa"

Cô chỉ nhẹ lắc đầu. Mẹ cô nhìn cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu

" Con dọn đồ đi mình về nhà rồi ăn cơm"

Căn phòng đã trống trải nay còn trống hơn. Đồ đã được xếp gọn lại. Cô cứ thế đi ra khỏi nhà chẳng một lần quay đầu lại. Căn nhà mới của mẹ con cô nhỏ hơn căn nhà cũ nhiều, được sơn lại gần đây nên nhìn còn khá mới. Hai người lau dọn qua rồi xếp đồ vào phòng. Chiều đấy mẹ cô ra ngoài, chỉ còn lại cô ngồi trong nhà. Tay lướt điện thoại, lâu lâu lại đưa tay lên má sờ nhẹ. Tối đấy, chờ mẹ mãi chưa thấy về, cô gọi điện mãi không được, vừa bước ra cửa định đi tìm đã thấy bóng mẹ từ xa. Mẹ cô say rồi, tay chân loạng choạng, má còn chút ướt. Dìu mẹ vào nhà, cô mím chặt môi ôm lấy cơ thể mẹ. Bà mệt lả cả người, miệng vẫn gọi mãi tên bố cô kèm câu xin lỗi. Cô nhìn mẹ chăm chăm, nói nhỏ

" Sao mẹ lại yêu ông ta nhiều đến vậy"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net