06. CIRCUS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CIRCUS

"Để em làm!"

Đông Hải nhìn Thần Đông và các nhân viên có mặt trong phòng họp, dĩ nhiên có cả Hách Tể. Câu nói vừa thoát khỏi miệng cậu, Hách Tể liền phản đối:

"Không được!!!"

"Tại sao lại không được?"

"Nó quá nguy hiểm và tớ không an tâm để cậu thực hiện nó!"

"Nhưng giữa cậu và tớ bắt buộc phải có người thực hiện, cậu lại muốn ôm lấy thêm việc này?"

"Tớ có thể thực hiện nó tốt hơn cậu."

"Cậu dựa vào đâu khẳng định tớ không thể còn cậu thì có?"

Đông Hải có phần lớn tiếng. Thần Đông cùng các nhân viên có mặt đánh mắt với nhau, nhưng không ai muốn xen vào khi thấy cậu và anh thật sự đang khá nóng giận.

Hách Tể thở dài, nhìn vào laptop rồi nói :

"Không nói nhiều nữa, tớ sẽ thực hiện nó."

"Con mẹ nó, cậu nghĩ cậu là ai hả? Dẹp đi, không có concert gì nữa hết!!!"

Đông Hải đứng bật dậy, đá chiếc ghế mạnh đến nỗi nó gần như sắp hỏng. Hách Tể nhìn cậu, gằn giọng:

"Đông Hải, đây là phòng họp! Cậu đừng đem tính trẻ con đó ra nữa, đừng kéo thêm thời gian làm việc của mọi người."

"Con mẹ nó!!! Cậu tự mà họp, tự mà làm concert, tớ không làm!!!"

Đông Hải bỏ ra khỏi phòng họp, Hách Tể lập tức đi theo, không quên để lại câu "Cho bọn em ít phút."

Đông Hải đi vào phòng tập riêng của SJ, cơn bực tức vẫn còn, cậu đá ngã mấy chiếc ghế gần đó rồi chống tay lên bàn. Hách Tể theo ngay sau cậu, anh chỉ chậm rãi đi đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm kia:

"Em phát hỏa cái gì chứ?"

"Anh đi khỏi mắt em, trước khi em không thể kiềm chế và có thể sẽ đấm vào mặt anh."

Hách Tể bỏ tay ra khỏi tay cậu, dùng sức xoay người cậu đối diện với mình. Anh thở dài:

"Đông Hải, em có thể đừng như thế này nữa được không? Anh nói rồi, động tác đó quá nguy hiểm, anh không..."

"Anh biết nó nguy hiểm vậy tại sao không loại bỏ nó? "

"Đông Hải, em hiểu đó là để tăng thêm kịch tính mà, không phải sao?"

"Vậy thì tại sao nhất định phải là anh làm?"

Đông Hải nhìn Hách Tể, gương mặt vẫn còn đỏ vì tức giận nhưng khoé mắt lại vương màn nước mỏng. Hách Tể ôm lấy mặt cậu, hôn nhẹ lên trán:

"Anh không muốn em xảy ra chuyện, bảo bối..."

"Vậy anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Hách Tể, anh đau lòng vì em thì em cũng đau lòng vì anh! Anh nhìn lại anh đi, có còn chỗ nào ổn nữa không? Anh đừng tưởng em không biết cơ thể anh đang bất ổn đến mức nào. Lý Hách Tể, anh quên rồi sao? Em là người yêu của anh mà..."

Đông Hải đứng trước Hách Tể, hoàn toàn không thể che giấu xúc. Cậu lo cho anh, cậu muốn chia sẽ cùng anh gánh nặng này. Nhưng tại sao Hách Tể lại không cho phép cậu cùng anh gánh vác.

Hách Tể lau nước mắt cho cậu, siết chặt cậu trong vòng tay mình:

"Bảo bối, em đừng khóc được không? Anh xin lỗi..."

"Hách Tể, cho phép em, thay anh thực hiện động tác đó được không?"

Đông Hải gục mặt trên vai Hách Tể, vòng tay cậu cũng siết chặt lấy anh. Hách Tể đưa tay xoa nhẹ chiếc cổ trắng của cậu, khẽ đáp:

"Nhưng anh sẽ kiểm tra độ cao an toàn giúp em, không được phép cãi lời, nghe không!"

"Hách Tể, em yêu anh..."

"Bảo bối, anh cũng yêu em, rất yêu em!"

Cái đoản này ra đời từ bài phân tích của page EunHae is REAL =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC