09. NAM NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NAM NHÂN

Kết thúc concert, Hách Tể và Đông Hải vào phòng riêng để thay quần áo. Được một lúc, anh sang tìm cậu:

"Đông Hải"

Nghe tiếng của Hách Tể, cô gái đang giúp Đông Hải tẩy trang nở nụ cười ý nhị, sau đó liền rời đi. Hách Tể cũng nhanh chóng đóng cửa, bước đến ngồi xuống cạnh cậu.

"Em có mệt lắm không?"

Đông Hải lắc đầu, đem nụ cười đẹp nhất đáp lại câu hỏi của Hách Tể. Anh cũng nở nụ cười, nhưng sau đó lại nhanh chóng thu lại khi nhìn thấy tay cậu.

"Em bị thương?"

Đông Hải đem bàn tay có vết xướt giấu ra sau lưng, nhìn anh nhưng không biết trả lời như thế nào. Hách Tể kiên nhẫn lập lại câu hỏi, không quên dùng sức kéo cánh tay đang ương bướng của cậu đến trước mặt mình:

"Đồ ngốc em. Bị thương tại sao lại không nói?"

"Cũng... Cũng không phải quá nghiêm trọng. Hách Tể, em là nam nhân mà, anh không cần..."

Đông Hải nói được một nửa, bị ánh nhìn của anh làm cho cả người nhất thời đông cứng lại, đành im lặng cúi đầu tránh đi.

"Sao không nói tiếp?"

Hách Tể không nhìn cậu, nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương. Đông Hải đưa tay còn lại kéo kéo vạt áo anh:

"Hách Tể, em bất cẩn nên mới bị thương thôi. Anh... đừng giận..."

Hách Tể không nhìn cậu:

"Lần sau chú ý hơn là được rồi nam nhân Đông Hải."

Đông Hải cảm nhận rõ được Hách Tể đang cố tình nhấn mạnh lại hai từ mà mình đã dùng với anh, cậu biết, anh thật sự giận rồi. Đông Hải vòng hai tay qua cổ anh, cả người dán chặt vào anh, nhỏ giọng:

"Hách Tể, em không phải có ý đó,_anh đừng giận mà Hách Tể..."

Hách Tể thở dài, một tay siết chặt eo cậu, tay còn lại thì xoa cổ cậu.

"Bảo bối, anh đủ nhận thức để hiểu em cũng là nam nhân như anh. Nhưng em có biết, việc anh muốn làm nhất chính là bảo hộ em hay không? Nếu có một ngày, em nói với anh rằng em cũng là nam nhân như anh, em không cần anh bảo hộ nữa, liệu khi đó, anh sẽ như thế nào? Bảo bối, anh thật sự sợ em trở nên quá mạnh mẽ, sẽ không còn cần anh..."

Đông Hải hấp hấp cái mũi nhỏ, không nghĩ Hách Tể lại có điểm lo sợ này. Cậu đưa hai tay ôm lấy mặt anh, nhìn thật sâu vào đôi mắt đầy sự ôn nhu của anh, sau đó chậm rãi hôn anh.

Nụ hôn kết thúc, Đông Hải vẫn chưa buông tay ra khỏi mặt anh. Cậu nhìn anh, nghiêm túc nói:

"Lý Đông Hải em là nam nhân, Lý Hách Tể anh cũng là nam nhân. Nhưng em sẽ không thể đứng trên sân khấu nếu như không có anh. Đông Hải em cũng không thể làm tốt được việc gì nếu không có Hách Tể anh bên cạnh. Buổi tối em ngủ không ngoan, liền đạp hết chăn gối xuống đất, nếu không có Hách Tể anh bên cạnh, em chắc chắn đã cảm lạnh mà chết từ lâu rồi. Em lại hay bị bệnh vặt, nếu không có Hách Tể anh bên cạnh, em chắc chắn sẽ chẳng nhớ nỗi bản thân đã uống thuốc hay chưa. Hách Tể, anh nói xem, cuộc sống của Lý Đông Hải em đều đã bị Lý Hách Tể anh chiếm trọn, như thế nào anh lại sợ em sẽ không còn cần anh? Em là nam nhân, nhưng là nam nhân của anh!"

Hách Tể nhìn bảo bối trước mắt vẻ mặt đầy nghiêm túc, lời nói ra thì lại đầy ngọt ngào, ngọt vào tận tâm can, liền siết chặt cậu vào ngực mình, hôn lên cái môi đỏ đỏ kia:

"Lý Đông Hải em thật sự rất biết cách làm cho anh cảm thấy hạnh phúc. Cảm ơn em, Đông Hải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC