19. ĐÔNG HẢI BỆNH RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÔNG HẢI BỆNH RỒI

"Anh về rồi..."

Đông Hải nằm trên sofa, hướng mắt nhìn về phía Hách Tể. Cậu không đi đến chỗ anh Tể, cứ nằm ở đấy, Hách Tể liền nhận ra điều bất thường.

Hách Tể cởi giày, đi đến chỗ Đông Hải.

"Không khỏe tại sao khi nãy còn đến Showcase?"

"Em muốn ủng hộ Lệ Húc , với lại, ở nhà một mình chán lắm, rất nhớ anh..."

Đông Hải khịt khịt cái mũi nhỏ, đổi tư thế nằm lên đùi Hách Tể. Anh cũng thuận tiện ôm lấy cậu, bàn tay vuốt vuốt mái tóc dài.

"Ngày mai anh đưa em đi khám, có thể em bị cúm rồi."

"Ngày mai không phải anh phải ghi hình cho UNDER19 sao? Em tự đi được."

"Thật không? Hay cứ đợi anh xong việc..."

"Không cần đâu. Anh nhiều việc như vậy... Yên tâm, đi khám xong sẽ gửi báo cáo cho anh! Nè, không được hôn em, sẽ lây bệnh cho anh đó!"

Đông Hải đưa tay che môi khi thấy Hách Tể muốn hôn mình. Đông Hải đang bị cảm mà, rất dễ lây bệnh cho người bên cạnh. Hách Tể thì vốn cố chấp, nhất là đối với những gì liên quan cậu. Hách Tể gỡ tay Đông Hải khỏi mặt, cúi người hôn lên cái môi đỏ:

"Bệnh luôn càng tốt, không để em thấy cô đơn."

Đông Hải cười hì hì ôm lấy anh. Quả thật chỉ cần có Hách Tể, cậu liền cảm thấy có bệnh cũng đáng.
.
.
Sáng hôm sau, Hách Tể thật sự không thể an tâm ra khỏi nhà. Đông Hải bắt đầu ho và sốt nhẹ rồi.

"Hải, hay là anh gọi anh Chính Thù, nhờ anh ấy sang đây với em nha."

"Không cần đâu mà. Khó khăn lắm anh ấy mới có thời gian nghỉ ngơi, đừng làm phiền. Em không sao thật mà. Ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

"Nhưng anh không an tâm để em ở nhà một mình."

"Em không sao, không sao thật đó. Hách Tể, đừng lo cho em quá. Anh mau đi làm đi mà."

Đông Hải cười thật tươi với Hách Tể. Lại còn có chút làm nũng, Hách Tể chỉ biết thở dài. Anh hôn lên trán cậu, rời khỏi giường:

"Anh sẽ về sớm. Em nhớ đi khám rồi nghỉ ngơi. Anh sẽ mua bánh ngọt cho em. Ngoan~~~"

Đợi đến khi Hách Tể đi khỏi, Đông Hải mới thở dài, kéo chăn kín người. Cậu mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi.

Gần trưa, Đông Hải ra khỏi giường. Ừ thì cậu phải đi khám bệnh đó. Nếu cậu mà trốn thì Hách Tể có thể sẽ bay về nhà lôi cậu đi mất.

"Em đã đi khám chưa?"

"Em đi rồi!"

"Tại sao không về nhà mà lại đi với Duẫn Hạo?"

"Em vô tình gặp Duẫn Hạo thôi"

"Vậy bây giờ em về nhà chưa? Không được nói dối anh!"

"Em... đang về..."

"Biết ngay thế nào em cũng không chịu ở nghe lời. Anh sắp về rồi, có muốn ăn gì không?"

"Không cần đâu..."

"Vậy anh mua bánh kem cho em. Anh quay xong phần cuối sẽ về ngay. Em mau về nhà đi, trời lạnh lắm rồi. Ngoan, nghe lời anh."

"Em biết rồi. Anh cũng phải giữ ấm."

Đông Hải ngắt máy, nhìn sang Duẫn Hạo:

"Tớ phải về rồi, Hách Tể không vui. À, cái này Tại Trung nhờ tớ tìm mua giúp. Khi nào cậu gặp cậu ấy thì chuyển hộ tớ. Tớ về đây!"

"Có cần tớ đưa cậu về không?"

"Cậu có muốn hai nhà Duẫn Tại và Hách Hải đêm nay khỏi ngủ không?"

"Vậy thì tớ gọi xe giúp cậu."

Đông Hải về đến nhà liền đi vào phòng, cả quần áo cũng không thay. Cuộn người trong chăn tầm 10 phút liền cảm nhận được hơi ấm đặt trên trán mình. Đông Hải mở mắt, nhỏ giọng:

"Hách Tể, anh về rồi à?'

"Sao lại để sốt rồi?"

"Em không cố tình không nghe lời anh. Tại con virus đó..."

"Còn dám nói? Anh đã bảo em đi khám xong thì về nhà ngay. Sao còn đi uống nước với Duẫn Hạo?"

"Tụi em tình cờ gặp mà. Hách Tể, đừng giận..."

Đông Hải kéo kéo vạt áo Hách Tể, cái đầu nhỏ cũng thừa cơ hội dụi dụi vào ngực anh làm nũng. Mà thật ra không phải Hách Tể giận Đông Hải, anh chính là xót người yêu nha.

"Anh không có giận. Xem nào, quần áo cũng chưa thay. Mệt lắm sao?"

Đông Hải nhìn anh, gật gật đầu. Hách Tể lại thở dài, đỡ cậu ngồi dậy, thân nhiệt thật sự không đùa nha, đã vậy còn ho liên tục nữa.

Hách Tể chậm rãi giúp Đông Hải thay bộ pijama thoải mái hơn, sau đó để cậu nằm ngay ngắn trên giường, đến lượt bản thân thay quần áo.

Đông Hải nằm trên giường, đeo thêm chiếc khẩu trang y tế vì sợ lây bệnh sang anh. Cậu chụp một tấm ảnh, post lên Instagram, vừa có chút than thở vừa có chút quan tâm đến fan hâm mộ. Quả thật mùa này rất dễ bị cúm đó. Được một lúc, cậu cảm nhận được hơi ấm bao bọc lấy mình, chiếc khẩu trang cũng được tháo ra, liền xoay người lại:

"Hách Tể, em sẽ lây bệnh cho anh đó."

"Mặc kệ. Em không khỏe, không lẽ anh lại bỏ mặc em sao? Anh dỗ người anh yêu, mấy con virus đó sẽ nể tình thôi."

"Hì hì... Hách Tể, anh nói chuyện không có hợp logic nha."

"Sao nào? Hoặc là em nằm yên để anh ôm em ngủ. Hoặc là anh mặc kệ em có bệnh hay không, liền lập tức ăn sạch em. "

"Đồ đại sắc lang~~~"

Đông Hải cười cười, rúc sau người vào ngực anh hơn. Quả thật là được anh ôm như thế này thấy thật thoải mái. Rất nhanh, cậu đã có thể ngủ say.

Hách Tể siết chặt lấy Đông Hải, đặt lên đỉnh đầu cậu nụ hôn, khẽ:

"Bảo bối, phải nhanh khoẻ, anh rất đau lòng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC