Trùng phùng_KrisTao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có phải thời gian trôi qua đi, khi đã trải qua nhiều biến cố, con người ta mới đủ sáng suốt nhận ra mình làm ra những chuyện gì không? Nhưng đến khi nhận ra rồi, còn có thể vãn hồi sao? Đến khi nhận ra rồi, còn có thể xóa nhòa vết thương trong lòng đối phương? Đến khi nhận ra rồi, còn có thể khiến người khác không bàn tán về việc mình đã làm? Có khả năng, là không thể nữa.

Hoàng Tử Thao biết, mình đã làm gì khiến bầu không khí của hai người đang đứng trên sân khấu đây trở nên gượng gạo như vậy. Cậu cũng không yêu cầu nhiều hơn nữa, hai người còn có thể đứng cạnh nhau là kết quả tốt nhất đối với Hoàng Tử Thao rồi. Cậu là người sai trước, không còn lấy tư cách gì đòi hỏi từ mối quan hệ này lấy một dấu hiệu tốt đẹp. Nhìn pháo hoa bay vô định trên không trung, đáy mắt Hoàng Tử Thao càng trở nên mơ hồ hơn. Hiện tại khoảng cách giữa hai người gần đến vậy, một lời hỏi thăm cũng không thể thốt ra. Thời gian cũng trôi nhanh thật, đến nay đã được sáu năm rồi. Nghĩ lại càng thấy đau lòng hơn, đoạn tình duyên kia thật sự đã bị cắt đứt rồi. Là thật sự bị cắt đứt rồi không thể vãn hồi được nữa, là thật sự không thể như trước.

Mọi người cùng đứng dưới mưa pháo giấy, lắc lư theo điệu nhạc. Hoàng Tử Thao nhẹ nhàng lắc người và cũng nhân cơ hội muốn đứng sát gần Ngô Diệc Phàm hơn, nhưng dù thế nào, anh vẫn không nhìn sang phía cậu. Nhìn mà xem, Hoàng Tử Thao cứ len lén quay sang nhìn Ngô Diệc Phàm như thế, còn có gì đau thương hơn sao? Ông trời thật sự không phụ cậu mà. Trong một lần Hoàng Tử Thao quay sang, trước mắt cậu là Ngô Diệc Phàm đang nhìn cậu. Phải nói Hoảng Tử Thao có bao nhiêu vui sướng, cả hai không hẹn cũng cười thật tươi. Xong đoạn, vẫn là lặng im đến thế không nói thêm được một câu nào nữa.

Đêm tiệc đài Đông Phương cứ thế mà kết thúc trong tâm trạng lưu luyến của cậu. Hoàng Tử Thao còn lời muốn nói với Ngô Diệc Phàm! Hoàng Tử Thao còn rất nhiều điều muốn bày  tỏ! Nhưng hai người bây giờ tựa như bèo nước gặp nhau, cũng chẳng còn gì liên quan, thử hỏi giờ đây còn biện pháp nào để cậu gặp Ngô Diệc Phàm? Nhưng người tính chưa bao giờ bằng trời tính, Ngô Diệc Phàm lại ở cùng khách sạn với cậu!? Hoàng Tử Thao vui mừng đến nhảy cẫng lên rồi. Vội chạy về phòng, lục tung mọi ngăn kéo tủ, đẩy tung mọi đồ đạc lên chỉ để tìm một bịch thuốc ho.

Hoàng Tử Thao đã âm thầm quan sát Ngô Diệc Phàm, cậu thấy anh trong đêm hội cứ che miệng ho mãi nhưng trong khi đó vẫn hoàn thành suôn sẻ phần trình diễn với ba bài hát. Cậu thừa biết cổ họng đã khó chịu mà còn hát thêm một bài nữa thì tình trạng sẽ càng tệ đi chứ nói chi là ba bài. Càng nghĩa bước chân Hoàng Tử Thao càng nhanh hơn. Nhưng khi đã đến trước của phòng, cậu lại chần chừ không dám gõ cửa. Gõ cửa rồi, biết nói gì đây? Gõ cửa rồi, biết lấy cớ gì để sang đây? Nói là em nhớ anh? Nói là em lo lắng cho anh? Nói là em vẫn còn yêu anh sao? Hoàng Tử Thao trong phút chốc bị suy nghĩ của mình đánh cho bay mất tự tin rồi. Từ từ lùi dần hai bước, đứng trầm tư suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, Hoàng Tử Thao quyết định xoay gót bước đi.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, bên trong là Ngô Diệc Phàm vẫn chưa thay quần áo đứng cầm nắm tay cửa. Hoàng Tử Thao đứng hình giây lát, nhận ra hành động thất thố của mình, xấu hổ vội vàng bỏ đi. Đã đến đây rồi, việc gì lại phải đi người nguyên trở về? Chạy không được bao xa, Hoàng Tử Thao tất nhiên đã bị kéo lại. Bị bất ngờ ép vào tường, cậu sợ hãi vùng vẫy chống cự. Tim trong lồng ngực bây giờ đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài rồi, hơi thở từ buồng phổi quá dồn dập khiến cậu khó có thể đứng vững. Ngô Diệc Phàm cầm lấy cổ tay Hoàng Tử Thao ép lên tường, cả người dí sát vào cậu. Hoàng Tử Thao bị dọa cho sắp khóc! Hốc mắt đã bắt đầu có hơi nước, lệ sắp tràn khỏi khóe mi. Ngô Diệc Phàm hít hít hồi lâu mới buông tha cho người trong lòng. Tạo ra khoảng cách vừa đủ giữa hai người, Ngô Diệc Phàm lúc này mới hỏi Hoàng Tử Thao

_Em đến đây làm gì?

_Em... em

Thấy Hoàng Tử Thao ấp úng, Ngô Diệc Phàm di chuyển tầm mắt xuống túi nylon đang nằm trong bàn tay cậu. Nhìn thấy vài nhãn hiệu thuốc ho quen thuộc, ý vui trên mặt càng biểu lộ ra ngoài. Lần này Ngô Diệc Phàm đứng cách ra xa, đút tay vào túi quần tây, đưa mắt nhìn chằm chằm cậu.

Về phần Hoàng Tử Thao, sau khi anh tách ra xa, cậu quỳ sụp xuống ôm lấy bên ngực trái mình. Lấy lại một chút sức, Hoàng Tử Thao đứng dậy cầm túi thuốc đưa ra trước mặt Ngô Diệc Phàm. Trong lòng thầm cầu mong anh nhận lấy tấm lòng của cậu. Kết quả xấu nhất cậu có thể nghĩ tới là Ngô Diệc Phàm sẽ hất túi nylon này và bước đi.

Dường như hôm đó là ngày mọi sự việc sẽ hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cậu, vì vậy kết quả là Ngô Diệc Phàm thoải mái đưa tay ra đón nhận túi thuốc ho. Hoàng Tử Thao lén thở nhẹ một hơi nhẹ nhõm cả người. Trên tay cầm túi thuốc, miệng không còn lời gì để thốt lên, vậy còn ở đây làm chi nữa? Tất nhiên sẽ phải quay về thôi, nhưng Ngô Diệc Phàm sau khi nhận lấy đồ vẫn không hề di chuyển.

_Không còn gì để nói với anh sao?

_Dạ?

_Xem ra đúng thật giữa hai chúng ta không còn gì để nói nữa.

Anh giả vờ thất vọng, thở hắt ra một hơi, lắc đầu chán nản, định bụng bước đi. Cái bẫy mà Ngô Diệc Phàm tạo ra quả thật rất chuẩn xác, Hoàng Tử Thao ngay lập tức trúng kế. Cậu vội vã cầm lấy tay anh, nhưng có lẽ vẫn còn cảm thấy áy náy nên sau đó chuyển sang níu kéo góc tay áo vest. Hoàng Tử Thao nhẹ nhàng giật giật góc áo nhỏ, cúi gằm mặt xuống, lựa chọn câu chữ trong đầu để nói với anh. Những lời đó vẫn bị nghẹn ứ trong cổ họng, thật sự không thể nói ra được. Ngô Diệc Phàm chính là muốn giày vò cậu thêm một chút. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, Hoàng Tử Thao đã vượt lên chính mình mà kéo anh lại.

_Em thấy hôm nay anh hình như bị cảm nên mang cho anh ít thuốc.

_Vậy là hết rồi?

_Không phải, vẫn còn...

_Nếu không nói được thì để anh, Hoàng Tử Thao. Anh muốn cùng em quay lại như xưa, có được không?

Hoàng Tử Thao im lặng. Cậu bây giờ còn nói được điều gì sao? Sau tất cả mọi chuyện, anh vẫn nguyện ý tái hợp lại với cậu!? Hoàng Tử Thao thấy chuyện này quá mức đột ngột, không cách nào phản ứng lại, chỉ biết nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn anh. Ngô Diệc Phàm cô độc, một mình lăn lộn trong giới giải trí khắc nghiệt này cũng không lâu. Anh tự nhủ với bản thân ngày càng ít nói làm nhiều, nhìn mặt đoán ý. Nhưng hình như cách này không có tác dụng trong tình yêu lắm? Ngô Diệc Phàm nhìn phản ứng của Hoàng Tử Thao còn nghĩ cậu chê anh, tâm như chết lặng. Hoàng Tử Thao chạy vội đến ôm chầm lấy tấm lưng rộng của người thương nghẹn ngào, nước mắt dàn giụa gào lên

_Em nguyện ý, em nguyện ý mà! Cầu xin anh đừng đi...

Ngô Diệc Phàm kiềm chế bản thân, ngày mai cả hai có lịch trình riêng nên đêm nay không thể vận động mạnh được. Đúng rồi, hít thở sau, quay lại ôm em ấy thôi. Nghĩ là làm, Ngô Diệc Phàm siết chặt người trong lòng như muốn khảm Hoàng Tử Thao thành một với mình. Quãng thời gian trước kia, là chúng ta đã bỏ lỡ nhau lâu như vậy rồi. Anh muốn dùng tương lai để bù đắp cho cả hai, không thể để tình trạng như này tiếp diễn nữa. Hiện tại cả hai đang ngồi ở phòng của Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao tay cầm điện thoại mở một ứng dụng, run rẩy nhìn anh.

"Ca, em bấm đây"

"Ừ, anh cũng bấm"

Ở một căn phòng của một nữ sinh nọ, khi đang ngồi viết luận án để mai nộp nhưng lười quá nên bỏ dở ở đó ở lướt Instagram. Bấm vào trang cá nhân của Idol - Ngô Diệc Phàm, thấy ở dưới có dòng chữ nhỏ " có XYZ, hzttao và hai người khác theo dõi". Cô trợn ngược lông mày ngạc nhiên, không tin những gì mình đã thấy, đưa tay lên dụi mắt, kết quả vẫn không thay đổi. Cô vẫn bình tĩnh thoát khỏi trang cá nhân của idol, lại vào thêm của một idol khác, có dòng chữ nhỏ hiện lên ở phía dưới "Có kriswu, XYZ và hai người khác theo dõi". Nữ sinh này vẫn rất bình tĩnh, tâm lặng như nước, lặng lẽ chụp lại màn hình. Thoát khỏi ứng dụng Instagram, mở Weibo ra, gõ lạch cà lạch cạch trên mặt màn hình điện thoại. Suốt quá trình không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào trên gương mặt mà thi thoảng còn nghiêm nghị như gặp phải chuyện gì không tốt, chỉ chuyên tâm gõ bàn phím. Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu kiểm tra lại chính tả cùng kèm theo hai tấm ảnh chụp màn hình khi nãy, bấm nút đăng. Vài phút trôi qua, Weibo của cả ba người đều bị khủng bố.

Cô đọc từng bình luận một, thấu hết tất cả những ý của mọi người muốn nói. Mắng có, chửi có, yêu có, thương có, cô đều nhìn thấy hết. Lần này không nhịn được nỗi niềm trong lòng nữa, lại lên đăng một bài nhưng lần này chỉ có năm chữ "KISTAOSZD ! ! ! ! ! ! !".  Trong một phút hoa mắt, cô nhìn thấy lượt thích mới nhất cho bài viết là của Ngô Diệc Phàm.

Xa nhau là để trùng phùng, người có tình rồi sẽ về được với nhau...

09:52_9/6/2020
[Cầu Vồng Bảy Sắc]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net