Đoản 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 10/04.

EXO tổ chức fan meeting và chúc mừng sinh nhật sớm cho Ngô Thế Huân trước khi tour diễn thế giới chính thức bắt đầu. Hơn 1000 fan may mắn đã được vào hội trường, pháo giấy liên tục được bắn ra, cả hội trường rộn ràng hô vang ba chữ Ngô Thế Huân trong khi biển bạc sáng lấp lánh.

Sau khi các thành viên lần lượt gửi lời cảm ơn và chia sẻ những suy nghĩ của mình thì đèn trong hội trường cùng với lighstick của fan đều được tắt đi. Ở chính giữa hội trường, banner được tạo nên từ các bóng đèn led lần lượt phát sáng, dòng chữ 오세훈 생일축아해요 sáng đến đâu thì hội trường cũng lập tức hô lớn theo đến đó. Chiếc bánh sinh nhật 3 tầng cắm đủ 23 cây nến và còn có một cậu bé làm từ kem mô phỏng hình dáng của Ngô Thế Huân ở trên cùng.

Và trên một băng ghế cách bục sân khấu 5 băng ghế kia, một chàng trai có vóc người nhỏ nhắn bận một thân đồ đen, đội chiếc mũ snapback cũng là màu đen và đeo khẩu trang kín mít chậm rãi hạ chiếc máy ảnh xuống. Đôi môi anh mỉm cười dịu dàng, con ngươi trong suốt ánh lên tia nhìn hết sức tự hào, miệng mấp máy.
"세훈아, 생일축아해"
= = = =
Ngô Thế Huân nhìn thấy tình cảm của fan dành cho mình thì trong lòng cảm động không thôi, với mỗi fan cậu đều trao quà một cách trân trọng nhất, cũng cố gắng nói chuyện với từng fan một cách lâu nhất. Chỉ là từ lúc bắt đầu đến giờ, cậu lại có loại cảm giác vô cùng hồi hộp, tim cũng đập nhanh một cách bất thường.

Mãi cho đến khi đứng trước mặt cậu là chàng trai bận một thân đồ đen kia, đối diện với ánh mắt cậu là ánh mắt dịu dàng đẹp đẽ kia, cậu mới biết cảm xúc dị thường của mình là từ đâu mà tới.

– Sehun ah, ừm, em ký cho anh dòng chữ "Thế Huân yêu Lộc Hàm" được không? À mà phải viết bằng tiếng Trung ấy, ở dưới nhớ vẽ thật nhiều trái tim vô, với thêm cả hai chữ H viết hoa nữa nhé. Cảm ơn em.

Người kia nghe vậy thì vừa ký vừa cười đến là vui vẻ, cái miệng móm móm giật nhẹ như đang cố đè nén sự xúc động trong lòng.

Ngô Thế Huân ngước lên nhìn Lộc Hàm chăm chú, hai tay lồng vào nhau chống xuống dưới cằm, trong mắt tất cả chỉ còn lại sự ôn nhu.

– Không ai có được phúc lợi lớn như anh đâu, vậy anh lấy quà gì đổi cho em đây?

Lộc Hàm hơi nheo nheo mắt, ngón tay tự động lướt qua cằm Ngô Thế Huân.

– Anh chẳng có gì làm quà cho em cả, vậy anh mạo muội tặng anh cho em có được không?

Ngô Thế Huân nhăn mũi chu môi ra hôn gió Lộc Hàm đánh chụt một cái, cười cười.

– Tất nhiên là được rồi, món quà này, em rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net