NGÔN NI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sự khó xác định tên Hán Việt của 曾可妮 nha~ Có người gọi là Tăng Khả Ny, có người là Tằng Khả Ny. Thật ra thì cũng chỉ là tùy người dịch thích tên nào nhất thôi. Theo mình thì thích gọi là Tăng Khả Ni, có lẽ nhiều người thấy "Ny" đẹp hơn, nhưng khi đi với "n" thì mình thấy "i" đẹp hơn =))))

Lảm nhảm xíu để tránh mọi người thấy lạ vì mình gọi tên khác người ta vậy thôi~

Lại là một cốt truyện khá quen thuộc. Truyện không hoàn toàn dựa vào đời thực.

~Star~

3 ngày nay Dụ Ngôn nhận ra người nào đó không hề dính lấy mình như trước. Nếu chỉ vì người kia không tìm mình cùng xuống căn tin mà toàn đi ăn với người khác thì Dụ Ngôn cũng chẳng để ý làm gì. Đằng này tên kia ngay cả một lời chào cũng không thèm nói cùng cô, một ánh mắt cũng chẳng buồn chạm. Cô thừa nhận bình thường có hơi phũ với chị ấy thật, nhưng cô vẫn chưa làm gì quá đáng nha. Cảm giác ngủ một đêm, sáng hôm sau cái đuôi của mình biến mất thật không dễ chịu chút nào. 

Tâm trạng hiện tại của Dụ Ngôn đang tụt xuống đáy giếng, cô có chút hối hận nhìn phần cơm chiều mình vừa nhận trên tay. Thật muốn vứt hết đi cho rồi, nếu không vì không thể bỏ phí thì cô đã quăng hết vào sọt rác rồi, căn bản là hiện tại cả nước cô cũng chẳng nuốt trôi. 

Lý do sao? Nhìn đi, Tăng Khả Ni 3 ngày qua không thèm để ý cô đang ngồi cười nói vui vẻ với đồng bọn đằng kia. Khi nãy, cô vừa nhận phần ăn xong thì nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi, cô nhanh chóng xác định được vị trí của chị ta. Nhưng mà, khi chạm phải ánh mắt cô thì chị ta không hề có ý định gọi mình đến ngồi cùng nha. Trong khi chỗ ngồi bên cạnh đang trống, nếu là trước đây thì cái cô nhận được sẽ là nụ cười ngốc cùng cái vẫy tay mời gọi. Còn vừa rồi chị ta chỉ liếc nhẹ ánh mắt rồi tiếp tục cùng những người khác đùa giỡn. 

Bàn tay Dụ Ngôn siết chặt dĩa cơm, kìm nén cảm xúc muốn vứt dĩa cơm xuống đất. Cô cuối mặt đi đến chiếc bàn nhỏ trống gần cửa sổ, người ta không có ý mời thì cô cũng chẳng phải mặt dày mà tự ý đến ngồi. Cũng chẳng biết thế nào mà chỗ cô ngồi lại đối diện với con người đáng ghét kia. Thế là cả bữa chiều hôm nay Dụ Ngôn lặng lẽ ngồi nhìn Tăng Khả Ni mà ăn không ngon. Những người xung quanh thấy Dụ Ngôn ngồi một mình cũng không dám đến ngồi cùng vì cảm nhận được tâm trạng không tốt của cô nàng.

Tăng Khả Ni bên này cũng không phải không để ý đến ánh mắt tóe lửa của ai kia, thậm chí còn có chút chột dạ. Thử nghĩ xem, bình thường chỉ cần em ấy đanh mắt nhìn cô một cái thôi là cô đã muốn tìm một góc nào đó trốn đi luôn rồi. Nói chi ánh mắt nhìn muốn xuyên qua cô như hiện tại. Nhưng mà lần này cô không xuống nước đâu nhé. Thử hỏi xem, cô bình thường luôn tốt với em ấy, ngay cả một câu nói vu vơ của em ấy thôi cô cũng để ý vào trong lòng. Nếu nói tính cách em ấy vốn lãnh đạm nên thường phũ với cô thì không nói. Ngay cả những cái đanh mắt cảnh cáo, những tiếng quát tháo, hay những câu nói vô tâm xuất phát từ em ấy cô cũng cho qua. Cô vốn cho là em ấy làm vì đều vì đối với mình quá thân thuộc đến nổi không kiêng dè, tính cách thật cũng không muốn giấu mà bộc lộ hết ra ngoài.

Cho đến khi cô nhìn thấy những cử chỉ mà em ấy dành cho Đới Manh. Một tiếng "Đới Manh lão sư", hai tiếng cũng "Đới Manh lão sư". Cái nụ cười cùng ánh mắt em ấy mỗi khi nhìn Đới Manh. Đỉnh điểm là cách đây 3 ngày, em ấy cùng Đới Manh ăn trưa, cô vô tình nhìn thấy em ấy dùng tay mình quẹt nước sốt dính trên môi cậu ta. Cả 2 còn nhìn nhau cười. Lúc đấy trong lòng cô vang lên một tiếng, như có ai đó dùng chày gõ mạnh vào tim cô vậy. Em ấy chưa từng ôn nhu với cô như thế, em ấy lúc nào cũng quát tháo cô, em ấy ngoại trừ một lần mập mờ nói câu "Em thích là của chị" vài hôm trước cũng chưa từng chủ động đến gần cô lần nào. 

Cô chợt nhận ra, ngay từ đầu chỉ có mình cô là người chủ động. Vậy những cái nắm tay chốc lát, câu "Em thích là của chị" là sao chứ? Và cô nhận ra mình ghét sự mập mờ này. 

4 năm trước gặp nhau, cô cũng chỉ xem Dụ Ngôn như một đứa em gái nhỏ cần được chăm sóc. Sau khoảng thời gian không liên lạc, 4 năm sau gặp lại cô biết được tình cảm chị em khi ấy đã biến chất. Không chỉ muốn chăm sóc em ấy, còn muốn giữ em ấy bên cạnh, muốn cùng em ấy vượt qua khó khăn, muốn cho em ấy những thứ tốt nhất mà mình có. Không ít lần cô đã thể hiện ra mặt tình cảm của mình, vốn nghĩ chỉ cần em ấy chấp nhận ý tốt của cô là được rồi. Cho đến hôm đó, có lẽ em ấy thật sự chán ghét mình suốt ngày cứ bám lấy em ấy đi, nên mới lạnh nhạt với mình như thế. Cũng có lẽ em ấy thật sự thích Đới Manh nên mới đối xử với cậu ta ngược lại hoàn toàn so với mình. 

Nếu như thế thì cô cũng không nên đeo bám em ấy nữa. Không quá gần gũi cũng sẽ không gây phiền phức, càng không khiến bản thân ngày càng lún sâu rồi không dứt ra được. Cho nên hôm nay là ngày thứ 3 Tăng Khả Ni không bắt chuyện cùng Dụ Ngôn, không tìm đến, cũng không nhìn đến (dù lâu lâu không kìm được cũng phải liếc một cái).

Dụ Ngôn thấy Khả Ni cùng với mọi người đứng lên chuẩn bị dọn đĩa thì cũng dọn dẹp phần của mình. Cô muốn đụng mặt với chị ấy một lần xem thế nào. Khả Ni đi sau cùng hướng đến quầy để bát đĩa đã dùng xong, bên này Dụ Ngôn cũng đi theo sau. Đợi Khả Ni chuẩn bị đặt đĩa của mình xuống liền chen lên cố tình chạm nhẹ vai đẩy chị ấy sang một bên. Khả Ni đột nhiên bị đẩy cũng có chút bất ngờ, định mở miệng nói gì đó thì nhận ra người gây nên là Dụ Ngôn. Lời "cậu có sao không?" máy móc chưa kịp truyền ra miệng thì bị chặn lại. Khả Ni có chút hốt hoảng, luống cuống đặt bữa đĩa lên quầy rồi quay người rời đi, không một lời phàn nàn. 

Dụ Ngôn nhìn người cố ý tránh mặt mình kia. Cô chịu hết nổi rồi nhé, ngay cả một chữ cũng không thèm nói liền quay đi. Khoảnh khắc chị ấy giật mình nhìn cô, cô đã nghĩ sẽ như trước, người đó sẽ ân cần hỏi "Sao vậy? Tức giận gì hả?". Dù việc đẩy người khác là bất lịch sự nhưng chị ấy của vài ngày trước sẽ không giận cô, mà còn cho là bản thân đã đắc tội với cô nên cô mới tùy hứng như thế. Dụ Ngôn cảm thấy cực kỳ, cực kỳ không vui. Quen biết nhau khá lâu, thời gian bên cạnh nhau cũng không ngắn, chị ấy không thể không biết tính cách của cô. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cô không phải kiểu con gái thích chơi trò giận dỗi khi yêu. Lần trước nói câu "Em thích là của chị", trong đó cố ý trêu chọc chị ấy là chính, nhưng ý tứ trong nó là 10 phần thật lòng. 

Vậy mà vài ngày sau lại bắt đầu lạnh nhạt với cô? Càng nghĩ tâm trí của Dụ Ngôn càng loạn, nhất định phải làm cho rõ!

Dụ Ngôn nhanh nhẹn đuổi theo người vừa đi ra tới cửa căn tin kia. Những người đang đi cùng Khả Ni cũng bất ngờ khi thấy Dụ Ngôn xông đến, không nói không rằng kéo tay Khả Ni lôi xềnh xệch. Nhìn sự gấp gáp của Dụ Ngôn thì họ cũng không tiện can thiệp vào. Dù sao Dụ Ngôn và Khả Ni, 2 người suốt ngày như chó với mèo này cãi nhau cũng không có gì lạ.

Khi Khả Ni nhận thức được tình hình thì bản thân cùng Dụ Ngôn đã đứng dưới bóng cây thuộc khuôn viên kí túc xá. Lúc này trời cũng đã tối, nơi 2 người đứng cũng chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn đường loe lói. Giờ này hầu như ai cũng đã nghỉ ngơi nên không thấy người qua lại.

Khả Ni nhìn xuống cánh tay mình nãy giờ vẫn bị Dụ Ngôn nắm chặt. Động nhẹ tay có ý định muốn rút ra, nhưng bàn tay đối phương lại siết chặt hơn. Nhịn không được, Khả Ni ngước lên nhìn Dụ Ngôn.

_"Sao lại tránh mặt em?"-Dụ Ngôn lạnh giọng chấp vấn. 

_"...."

_"Hửm!?"-Không thấy đối phương trả lời, Dụ Ngôn cũng không nhắc lại câu hỏi, chỉ cố định ánh mắt vào Khả Ni.

Hai ánh mắt nhìn nhau một hồi lâu

_"Em quan tâm sao?"-Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí để đáp lại. Khả Ni vô thức bật ra một câu hỏi không đầu không đuôi.

_"Hả?"-Dụ Ngôn nheo mắt đầy nghi ngờ nhìn người đối diện.

_"Chị hỏi, nếu không có chị bên cạnh. Em quan tâm sao?"-Người đó bình thản nhắc lại. Đâu đó trong ánh mắt chứa đựng sự mông lung, mất mác.

Thấy chân mài Dụ Ngôn dần dính chặt lấy nhau. Khả Ni cũng không hoảng mà tiếp lời

_"Dụ Ngôn, em trước nay luôn là đối với chị không lạnh không nhạt, lúc xa lúc gần. Em, luôn đối tốt với người khác, ân cần với người khác, chỉ với riêng chị là một mặt lạnh lùng, ghét bỏ"

_"Cho nên?"-Sự kiệm lời của Dụ Ngôn được thể hiện một cách triệt để.

_"Cho nên chị không đeo bám em nữa, không làm phiền em nữa. Chắc là em rất thoải mái đi"-Khả Ni nhoẻn miệng nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý nghĩ đang nói chuyện vui.

Dụ Ngôn một mặt mơ hồ, chị ấy đang nói gì vậy? Cô ghét bỏ chị ấy?

_"Thoải mái? Chị đột nhiên không nói chuyện, đột nhiên lạnh nhạt, đột nhiên xem em như không khí. Chị như vậy, em thoải mái sao?"

_"Thoải mái, tất nhiên thoải mái. Không còn một cái đuôi lúc nào cũng đeo bám, không còn những hành động vô bổ, cũng không cần suốt ngày phải quát tháo hay quan tâm đến một kẻ ngốc như chị nữa"

_"Chị biết không? Em ghét nhất việc người khác tự áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người mình"-Dụ Ngôn giọng đầu đều cuối đầu nhìn bàn tay đang được mình nắm lấy.

_"Phải rồi, là chị áp đặt suy nghĩ của bản thân lên suy nghĩ của em. Em vốn không thích chị, những hành động thân mật từng khiến chị như muốn lên mây cũng chỉ là em vô ý. Là chị tự mình xem nó thành quan trọng, xem nó thành một dấu hiệu rằng em cũng thích chị như chị thích em. Vậy nên cứ như bây giờ là tốt rồi"-Khả Ni thở dài, ngay cả suy nghĩ của mình mà em ấy cũng ghét.

_"Chị nghĩ những gì em làm chỉ là bất chợt, là tùy hứng?"-Tim Dụ Ngôn chợt nhói, chị ấy nghĩ mình chỉ đùa vui với chị ấy.

_"Không phải sao? Nếu không thì sẽ không có chuyện hôm trước em nói thích là của chị, hôm sao thì thân mật với người khác. Chị chưa bao giờ thấy em đối xử với chị như người đó. Chị thích em, yêu em, nên không thể chịu được cảnh nhìn người mình yêu thân mật với người khác"-Khả Ni lắc nhẹ đầu, đưa tay còn lại tháo bàn tay bị nắm đến đỏ lên từ bao giờ.

Nhưng khi bàn tay vừa chạm lên tay Dụ Ngôn thì bị em ấy kìm lại. Khả Ni có chút bực, ngẩng mặt lên kêu em ấy buông tay. Bỗng Khả Ni cảm nhận được hơi ấm chạm vào môi. Mềm mại, đã bao lần cô tưởng tượng viễn cảnh như thế này mỗi khi bất chợt nhìn trúng môi em ấy. Nhưng với tình huống hiện tại thì không đúng cho lắm.

Dụ Ngôn dứt môi, ôm lấy cổ người cao hơn ngay khi biết được người kia có ý định rời đi. Cô biết chị ấy khi rời đi nhất định sẽ bỏ chạy.

_"Em yêu chị. Em không biết người mà chị nhắc đến là ai. Nhưng em biết người em yêu là chị. Em yêu những lúc chị vì em mà lo lắng, yêu ánh mắt khiến em bị hãm sâu của chị, yêu những cái ôm bất chợt, yêu cả những lúc chị mếu máo khi bị em mắng. Chị có biết, chị những lúc như thế rất đáng yêu, cái dáng vẻ vì bị ức hiếp mà ăn vạ. Chúng như một lời khẳng định cho em biết, chị Tăng Khả Ni cao cao tại thượng chỉ sợ mỗi mình em, chỉ nguyện bị em dẫn dắt, xem em là trung tâm"-Tông giọng Dụ Ngôn bị đè thấp xuống, thành một lời thì thầm, bộc bạch.

_"Em xin lỗi vì đã làm chị hiểu lầm.Chị là người duy nhất em muốn ức hiếp cả đời, nên đã vô tình khiến chị khó chịu. Nhưng đó có lẽ là tính cách thật sự của em, em không phải người thích biểu hiện tình cảm. Làm chị chịu ủy khuất rồi. Những ngày qua mất đi cái đuôi như chị thật khiến em ăn không ngon, ngủ không yên mà"-Xem như đây là lần đầu, cũng là lần cuối cô chịu xuống nước xin lỗi. Cô không tin chị ấy sẽ không mềm lòng.

Cả người Khả Ni đơ như tượng. Là Dụ Ngôn nói lời yêu mình, cô không dám tin. Em ấy là người kiệm lời, như thế nào lại là người tỏ tình trước đây.

_"Chị thấy em rất thân thiết với Đới Manh"-Khả Ni nhỏ giọng nói, hơi khom người xuống thả lỏng 2 tay để mặc Dụ Ngôn ôm mình.

_"Đới Manh? Đới Manh lão sư?"-Dụ Ngôn bất ngờ lập lại. Nhận lại được cái gật đầu nhẹ từ đối phương.

_"Em với chị ấy không có chuyện gì cả"

_"Em dùng tay lau miệng cho cậu ta. Em chưa bao giờ dùng hành động thân mật như thế với chị"

_"Là vì chị chưa bao giờ ăn để dính lên miệng đấy chứ"-Dụ Ngôn bật cười nói. Chị ấy vì chuyện này mà sinh ra giận dỗi?

_"Ánh mắt em nhìn cậu ấy rất dịu dàng, em chưa bao giờ dùng ánh mắt đó với chị. Em cả ngày chỉ liếc chị thôi"-Từ khi nào từ giọng điệu lạnh nhạt đã pha chút gì đó nũng nịu rồi.

Dụ Ngôn dùng 2 tay nâng má Khả Ni kéo giãn khoảng cách của cả 2, nhưng vẫn có thể cảm thận được hơi thở của nhau.

_"Nhìn em, em đối với Đới Manh lão sư cũng chỉ là một lòng tôn trọng, xem chị ấy như chị gái, như một tiền bối đáng kính trọng. Chị ấy rất tốt với em, nên những hành động kia chỉ là điều bình thường. Đổi lại chị Trác Nghi hay ai khác cũng thế. Em chỉ giải thích một lần duy nhất, sau này em không muốn chị lại nhắc đến việc này nữa"-Miệng buông lời răn đe, nhưng giọng nói lại chứa đầy ý sủng nịnh.

_"Có ai giải thích mà dùng lời bá đạo như em chứ"

_"Chi bằng sau này chị cố tình để thức ăn dính mép đi. Em dùng tay lau giúp chị"-Dụ Ngôn trêu ghẹo nhìn người dễ giận dễ dỗ ngọt kia.

_"Chị cũng không cần em lau bằng tay"

Dứt câu đôi môi Khả Ni chủ động cuống lấy môi Dụ Ngôn. Lúc nãy chỉ là hôn nhẹ, còn lần này thật sự là môi lưỡi liền kề. Dụ Ngôn cũng không hề phản đối mà vòng tay ôm lấy cổ Khả Ni nồng nhiệt đáp lại. Bởi vì vị trí của 2 người bị khuất bởi thân cây to lớn, lại là ban đêm nên chẳng kiêng dè gì. Trước khi kết thúc nụ hôn chính thức đầu tiên của 2 người, Khả Ni còn hôn một cái rõ mạnh tạo ra tiếng động ngay khóe môi Dụ Ngôn.

_"Chị thích em dùng môi hơn"-Thổi nhẹ một hơi vào đôi môi người kia, Khả Ni nhếch mép cười khiêu khích.

_"Vậy sau này em mong chị ngày nào cũng bị dính sốt lên môi nha. Vì em cũng thích dùng môi với chị hơn"

---END---

Thấy mmt nhà người ta rần rần nên phải viết cái này để trấn an tinh thần!

Cảm ơn mọi người đã đọc. Và mong nếu có gì thiếu sót thì hãy góp ý kiến ạ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net