16 -> 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16. Bất lực

Bất lực...

Đó là cảm giác duy nhất mà Harry có lúc này. Nắm tay cậu siết chặt đến rướm máu. Trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực.

Làm ơn...

Làm ơn đừng để cậu mất ai trong hai người...

Harry vẫn đứng yên trong lớp áo tàng hình. Nói đúng hơn là cậu không thể cử động. Cậu không thể làm gì ngoài việc đứng trơ mắt nhìn Draco chĩa đũa phép về phía thầy Dumbledore. Chưa bao giờ cậu thấy mình vô dụng đến như vậy. Cậu hi vọng Draco sẽ nghe lời thầy mà quay đầu. Dù trong thâm tâm, hơn ai hết, Harry hiểu hi vọng đó quá mong manh.

– Không, không ai giúp được tôi cả! Hắn sẽ giết chết cha mẹ tôi, giết chết tôi. Hắn quá mạnh!

Draco lắc đầu, từng bước từng bước lùi lại. Đũa phép của nó vẫn đang chĩa về phía con người đáng kính kia. Hoàn hảo. Với khoảng cách này, với tình trạng này, nó có thể dễ dàng giết chết Hiệu trưởng và sẽ cứu được cha mẹ mình. Nó chỉ cần họ được an toàn. Còn nó, sống chết với nó đã không còn quan trọng. Dù nó không biết tại sao Harry lại không ở đây, nhưng nó mừng vì cậu đã không phải chứng kiến cảnh này.

Sắp rồi! Mọi chuyện đối với Draco sắp kết thúc rồi...

Harry kinh ngạc khi nhận ra Draco đang lùi dần lùi dần về phía sau. Dù bước đi của nó rất nhẹ và ngắn nhưng cậu hoàn toàn có thể nhận ra. Một nỗi bất an mơ hồ ập đến. Không! Draco kiên cường của cậu nhất định sẽ không làm vậy...

Khi chân chạm vào tường, Draco dừng lại. Ngay phía sau lưng nó là cửa sổ lớn của tháp thiên văn. Nó có thể cảm nhận rõ những ngọn gió mạnh đang ào ào thổi bay tóc nó, làm tung áo choàng của nó. Sẽ ra sao, nếu nó "vô tình" rơi xuống đó nhỉ?

Thầy Dumbledore không hề nói thêm gì nữa. Thay vào đó, thầy nhìn nó bằng một ánh mắt rất lạ. Rồi thầy nhẹ nhàng lên tiếng:

– Cậu Malfoy, tôi mong cậu hiểu rõ những việc cậu đang làm. Nếu có thể, tôi mong cậu hãy đứng về phía lẽ phải, đứng về phía Harry.

Draco giật thót khi nghe cái tên đó. Nó cố nói cứng:

– Po... Potter không liên quan gì ở đây cả! Tại sao tôi lại phải theo một kẻ vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào người khác chứ?

– Ồ, không! Cậu biết là cậu không hề nghĩ thế mà, cậu Malfoy...

– Nhưng tôi đã đi quá xa rồi! Cậu ta sẽ không bao giờ chấp nhận tôi, và cha mẹ tôi thì sẽ gặp nguy hiểm. Tất cả những điều quan trọng nhất đối với tôi... Nếu tôi không làm, tôi sẽ không còn gì cả!

Draco hét lên, chặn ngang lời nói của thầy Dumbledore. Và trong lớp áo tàng hình gần đó, có một người đang mở to mắt kinh ngạc.

– Dù ông có nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ phải giết ông.

Draco nói, tay cố gắng nắm chặt đũa phép. Nỗi tuyệt vọng của nó đã lên đến đỉnh điểm rồi. Sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ nó được Harry tha thứ nữa...

– Ava...

– Không!

Một bóng đen lao đến xô nó vào tường. Và Draco trợn mắt kinh hòang khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc của người đó.

– Ha... Harry?

– Mày tính làm gì hả Draco? Giết giáo sư Dumbledore rồi nhảy khỏi tháp thiên văn sao? Điên rồ! Tao không cho phép. Tuyệt đối không cho phép!

Harry nghiến răng giận dữ. Cậu không biết tại sao cậu thoát ra khỏi bùa ếm của thầy Dumbledore. Nhưng chỉ cần ngăn được Draco làm chuyện dại dột, cậu không muốn quan tâm nhiều hơn nữa.

Ở phía xa, thầy Dumbledore vẫn im lặng. Chính thầy đã dùng chút sức lực còn lại của mình để giải bùa cho Harry, dù biết rõ nó nguy hiểm như thế nào. Thầy đã sớm nhận ra mối liên hệ bất thường của hai đứa nhỏ này. Và thầy chợt nhớ đến Gellert Grindelwald, người bạn thân hồi niên thiếu và cũng là người mà thầy yêu. Thầy hoàn toàn có thể nhận ra trong trận chiến cuối cùng, người đó đã cố tình thua dưới tay thầy, chấp nhận sự giam cầm mãi mãi. Thầy nợ người đó rất nhiều. Cho đến tận bây giờ, thầy vẫn không thể để bất cứ ai ngoài Gellert bước vào trái tim của mình. Thầy biết, tình cảm của Harry và Draco cũng rất sâu đậm. Vậy nên tận đáy lòng, thầy không muốn hai đứa trẻ này đi theo vết xe đổ của mình. Thầy không muốn chúng sẽ giống thầy sau này. Thầy không muốn chúng sẽ phải sống trong nỗi cô đơn dày vò... suốt phần đời còn lại.

17. Cố gắng

Harry khẽ ngả người về phía sau, nhắm mắt lại. Cái đêm mà thầy Dumbledore chết một lần nữa ùa về trong tâm trí cậu. Lúc đó, cậu đã quá bất cẩn vì mải chú ý đến tiếng động bên ngoài để rồi bị Draco ếm bùa và phủ áo khoác tàng hình lên người mình. Khi đám Tử thần Thực tử lên đến nơi, bọn chúng yêu cầu Draco giết thầy Dumblore. Harry thực sự đã rất lo lắng, lo lắng bọn chúng sẽ làm hại vị Hiệu trưởng đáng kính, lo lắng cho một cậu nhóc tóc vàng đang ở trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Và rồi Severus Snape xuất hiện, cướp đi tính mạng của thầy Dumbledore và dẫn Draco bỏ trốn. Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Harry không thể nghĩ đến bất cứ điều gì. Khi mất đi chú Sirius, trái tim cậu đau đớn bởi một vết thương không thể chữa lành. Và giờ thì vết thương đó như bị xé toạc ra khi người thầy, người cha mà cậu vô cùng kính yêu – Albus Dumbledore rời xa cậu mãi mãi. "Đứa trẻ sống sót" gì chứ? "Cứu thế chủ" của giới pháp thuật gì chứ? Đến cuối cùng, cậu vẫn không thể bảo vệ được những người mình yêu quý đấy thôi, không phải sao?

Harry thở dài. Trời về đêm ở thung lũng Godric rất lạnh. Đút tay vào túi áo khoác, cậu nhíu mày khi chạm phải thứ gì đó cưng cứng. Harry ngạc nhiên khi nhận ra đó chính là chiếc phù hiệu mà Draco đã cho cậu. Khẽ mỉm cười, cậu gõ nhẹ đũa phép lên nó. Dòng chữ "Cố lên!" tỏa sáng dịu dàng trong màn đêm. Và cũng giống như cái lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó, Harry cảm thấy như mình được tiếp thêm sức mạnh. Đúng! Dù bây giờ Ron đã bỏ đi, nhưng cậu tin người bạn thân của mình sẽ sớm quay trở lại. Cậu chưa thể gục ngã lúc này. Cậu phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Cậu vẫn cần phải bảo vệ Hermione, Ron, Ginny, Neville và rất nhiều, rất nhiều người mà cậu yêu quý. Hơn hết thảy, cậu muốn bảo vệ người mình yêu, bảo vệ một thiên thần mắt xám kiên cường...

Draco...

Nghiêng đầu, màu xanh biếc trong đôi mắt Harry trở nên mênh mông. Cậu khẽ thì thầm:

– Cám ơn, Draco! Cậu phải an toàn đấy... cho đến khi nào tôi tới và đưa cậu ra khỏi chuyện này.

18. Sai lầm

Draco đang ở trong thái ấp Malfoy. Nơi đây được chọn làm tổng hành dinh của Tử thần thực tử. Và nó, thực sự sắp không chịu nổi sự tàn bạo của Chúa tể Hắc ám. Dù nó không thích dân Muggle, nhưng nó càng không thích cái cách mà Voldemort tạo dựng một thế giới phù thủy thuần chủng. Nó ghê tởm mỗi khi chứng kiến từng xác người bị giết dưới chân. Ngay từ đầu đã biết là sai lầm, nhưng nó vẫn không thể không chọn con đường này – lựa chọn làm kẻ thù của người mình yêu. Một sai lầm ngu ngốc... của một kẻ cũng ngu ngốc không kém. Quả thực... là quá ngu ngốc...

Thầy Dumbledore nói đúng, Draco hoàn toàn không thể giết người. Chẳng phải cái đêm đó, nó đã không giết được thầy đấy thôi. Nó biết Harry đang nhìn nó qua lớp áo tàng hình. Nó biết trước mặt cậu, nó không thể ra tay. Draco cảm thấy ánh mắt xanh biếc của Harry như xuyên thấu tâm can mình từ phía sau. Và trong một phút yếu lòng, nó đã định hạ tay xuống. Nhưng nó không kịp làm vậy, bởi vì cha nuôi nó – Severus Snape bất ngờ xuất hiện và sử dụng lời nguyền Avada Kedavra với thầy Dumbledore. Xác của vị Hiệu trưởng đáng kính văng ra khỏi tòa tháp, trước con mắt kinh ngạc và trống rỗng của nó. Thầy Snape kéo tay nó đi cùng với bọn Tử thần thực tử ở phía trước, nhưng nó không chịu. Nó không yên tâm khi để Harry ở lại đây. Harry cần nó...

– Nghe này, nếu trò cứ cố chấp thì Potter sẽ gặp nguy hiểm. Đi theo ta, và ta sẽ cho trò biết sự thật.

Thầy Snape nói nhỏ chỉ đủ để nó nghe. Và trước khi nó kịp phản ứng, nó đã thấy mình theo thầy chạy trốn ra ngoài. Biết là sẽ nguy hiểm, nhưng trước khi rời khỏi, nó vẫn giải bùa cho Harry cùng với một lời "Xin lỗi!" thật nhẹ.

Bây giờ, Draco đã biết mọi sự thật về kế hoạch của thầy Dumbledore. Và nó nhận ra vẫn chưa quá muộn để sửa chữa sai lầm của mình. Tuy không biểu lộ ra ngoài, nhưng nó luôn chú ý mọi động tĩnh của Harry và các bạn cậu. Nó sẽ làm mọi thứ, chỉ cần người nó yêu được an toàn. Nó chấp nhận mọi cái giá, chỉ để một ngày nào đó nó vẫn có thể thấy Harry mỉm cười. Chỉ cần như thế thôi...

19. Đánh cược

Draco nhìn chằm chằm con người trước mặt. Khi nghe cha nói đã bắt được Harry Potter, trái tim nó như bị bóp nghẹt. Và giờ thì nó ở đây, để nhận diện xem người đó có phải là Harry Potter hay không. Draco tiến đến gần người con trai với khuôn mặt sưng húp kia. Nỗi sợ hãi của nó lớn dần lên theo từng bước chân. Nó có chết cũng không thể không nhận ra người kia – Harry James Potter. Nó đã nhớ cậu, lo lắng cho cậu và muốn gặp cậu rất nhiều. Nhưng... không phải là trong hoàn cảnh này.

Draco cố gắng để lộ ra sự hoài nghi và mơ hồ, vậy mà ánh mắt vẫn vô thức lén nhìn về phía Harry đầy giận dữ và lo lắng. Nó thật sự rất muốn mắng cho tên đầu thẹo ngu ngốc này một trận. Rốt cuộc đại não của tên mắt xanh này chứa những gì mà lại có thể bất cẩn đến vậy. Xung quanh nó và bộ ba Vàng kia đều là những Tử thần thực tử và thợ săn rất mạnh. Cơ hội để bọn họ rời khỏi đây gần như là con số không. Chẳng còn cách nào khác, nó cố kéo dài thời gian:

– Con không biết!

– Lại gần nhìn kĩ nó đi con! Lại mà xem!

Lucius Malfoy nói đầy hứng khởi. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là câu trả lời nước đôi của Draco:

– Con không biết nữa, thưa cha!

Draco một lần nữa nhìn Harry. Nhưng cậu ta lại lảng tránh ánh mắt nó. Trong thoáng chốc, một sự thất vọng mơ hồ dâng lên trong lòng Draco. Nó hít sâu, cố gắng giữ nguyên điệu bộ và khuôn mặt để trả lời câu hỏi của cha mẹ nó cùng đám người lâu la kia. Moị việc tưởng như sắp thành công thì đột nhiên phát sinh chuyện mới. Bọn chúng tìm được thanh gươm Gryffindor và tống Harry cùng Ron xuống hầm, còn Hermione bị giữ lại tra tấn. Dù ngày thường không ưa gì con bé kênh kiệu này, nhưng Draco hiểu rõ cô quan trọng như thế nào đối với Harry. Hơn nữa, nó cũng không đủ tàn nhẫn để chứng kiến bạn học của mình bị hành hạ. Đang lúc muốn đứng ra ngăn cản, nó cảm nhận được hai bàn tay của Narcissa bóp chặt vai nó đến phát đau:

– Con không nên tham gia vào, Draco!

Narcissa nói thật nhỏ. Chưa kịp đợi nó phản bác, bà đã tiếp lời:

– Ta có thể giúp con cứu Potter, nhưng chỉ một lần này thôi.

– Mẹ...

Draco kinh ngạc. Trống ngực nó đập liên hồi từng nhịp sợ hãi. Chẳng lẽ mẹ nó đã nhận ra điều gì khác thường.

– Ta là mẹ của con, Draco! Làm sao ta lại không nhận ra cảm xúc của con mình.

Narcissa vẫn nói thật nhẹ nhàng đúng với phong cách quý tộc trước giờ của bà. Kéo Draco về phòng riêng, hai người đã lập ra một kế hoạch hết sức mạo hiểm. Nó đang đánh cược bằng tất cả những gì mình có. Nếu nó thắng, nó sẽ cứu được Harry. Nhưng nếu nó thua, nó sẽ không chỉ mất đi gia đình mà còn mất cả cậu nữa. Nó tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, dù là với bất cứ lí do gì.

Ván bài này... bằng mọi giá nó phải thắng...

20. Tẩu thoát

Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch. Ngoại trừ việc cái chùm đèn rơi xuống sàn với một tiếng nổ của pha lê và những sợi dây xích, rơi ngay trên đầu của Hermione và con yêu tinh vẫn đang cầm thanh gươm của Gryffindor. Những mảnh pha lê lấp lánh văng đi khắp mọi hướng. Draco bị trúng hai mảnh, tay nó vội ôm lấy khuôn mặt đầy máu.

Dobby đã định chạy đến để xem vết thương của Draco. Nhưng nó vẫn nhanh tay hơn. Cầm chắc đũa phép, nó phóng bùa ngăn không cho Dobby lại gần, đồng thời cũng phóng bùa về phía Harry. Theo phản xạ, Harry đánh bật đũa phép của nó ra xa. Draco nở nụ cười nhợt nhạt. Mọi chuyện vẫn chưa vượt ra khỏi quỹ đạo của nó. Một tay ôm mặt, Draco dùng bàn tay còn lại để mò mẫm đũa phép.

Chợt nó khựng lại. Ngay khi bàn tay cầm được đũa phép, cũng là lúc cổ tay nó bị ai đó nắm chặt.

– Draco, đi với tao!

– Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy hả, Harry?

Draco rít lên khe khẽ. Cái tên đầu to não bé ngốc nghếch này lại tính làm gì đây?

– Tao biết rõ mình đang làm gì. Mày nghĩ tao có thể yên tâm khi để mày lại đây với tên mặt rắn tàn độc đó hả? Hắn ta có thể giết mày.

– Mày...

Draco nghiến răng giận dữ. Nó... Được rồi, nó thừa nhận là nó vẫn cảm thấy vui vui khi được Harry quan tâm. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện đó, nếu cứ mãi giằng co, Harry và các bạn của cậu sẽ không rời khỏi đây được mất.

– Mày phải rời khỏi đây cùng với Dobby và các bạn mày. NGAY – BÂY – GIỜ!

– Tao sẽ không đi mà không có mày!

– Harry, mày thừa biết là tao không thể bỏ mặc cha mẹ tao mà. Nếu mày không đi, tao thề là ngay ngày mai mày sẽ không còn thấy tao nữa đâu.

– Cái gì? Mày dám...

– Tao đã suýt thành công một lần rồi, mày nhớ không? Còn bây giờ thì đi ngay! Cầm lấy đũa phép của tao, có thể nó sẽ giúp ích đấy!

Draco nhấn mạnh từng chữ. Nó dúi cây đũa phép của mình vào người Harry rồi đẩy mạnh cậu về phía Dobby và các bạn. Hiểu ý, con gia tinh ngay lập tức thi triển phép thuật và đem ba người kia độn thổ đi mất.

Draco thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Harry cũng đã tẩu thoát an toàn. Và dù điều đó có dẫn đến sự nổi giận của Chúa tể Hắc ám hay không đi chăng nữa, nó vẫn cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

Harry, cậu nhất định phải bình an, cho đến khi tất cả mọi chuyện tồi tệ này kết thúc. Nhất định...

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net