Con cái chỉ là cái cớ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng kéo vali lần lượt đổ dồn về một hướng, Engfa Waraha từ trong đám đông xuất hiện. Dáng người cao ráo đẹp mắt, đôi mắt chị được bao phủ bởi một chiếc kính đen, phía trên mặc một chiếc Croptop màu đen sậm, phối ở bên ngoài cũng là một chiếc áo khoác cùng màu, phía dưới là quần Baggy màu trắng. Nhìn vào không ai nghĩ Engfa Waraha chính là một giảng viên thanh nhạc có tiếng ở Krung Thep Maha Nakhon, mà sẽ nghĩ chị là một DJ hay đại loại là một cô nàng cá tính thích nhảy nhót, chơi bời.

"Chuyến bay đi Chumphon vào lúc 9h đã bắt đầu, mời quý khách nhanh chóng tiến vào quầy làm thủ tục, xin cảm ơn."

Engfa Waraha tiến về phía quầy thủ tục, trên tay cầm điện thoại gọi cho ai đó, dáng vẻ dường như rất gấp gáp.

"Charlotte, chị có công việc đột suất phải bay đến Chumphon ngay bây giờ, chị để hai con ở nhà, khi nào em tan làm thì đến đón nhé."

Đây là lời nhắn thoại của Engfa Waraha gửi cho Charlotte Austin, bởi vì trước lúc khi Engfa Waraha rời khỏi nhà chị đã có gọi điện cho em một lần, nhưng em không bắt máy. Chị đoán chắc là em đang bận bịu việc bay rồi.

Engfa Waraha rất thường xuyên sử dụng dịch vụ gửi lời nhắn thoại cho Charlotte Austin, cho nên lần này chị cũng không cần phải vào mục tin nhắn check xem đã gửi đi chưa nữa, bởi vì chị đã thành thục lắm rồi.

Với thời tiết nắng nóng của Thái Lan bây giờ thì việc chảy mồ hôi đầm đìa là chuyện không có gì xa lạ, Engfa Waraha lục tìm trong túi sách hộp đựng khăn giấy, đôi tay thon dài đưa lên nhẹ lau lấy khuôn mặt đang ướt đẫm vì mồ hôi của mình. Chị khẽ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ của máy bay, ánh nắng mặt trời gắt gỏng vẫn đang nhiệt tình làm công việc của nó, Engfa Waraha chỉ nhìn thôi mà đã thấy cả cơ thể lại bắt đầu trở nên nóng nực nữa rồi. Thời tiết đúng là không đẹp chút nào, thật ngán ngẫm.

Trong lúc Engfa Waraha đang gật gù muốn tiến vào giấc ngủ, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai chị, người nọ nhẹ giọng nói:

"Quý khách cần yêu cầu gì không ạ."

Gì đây, không thấy đang ngủ sao còn hỏi.

Engfa Waraha khó chịu nhíu mày, đôi mắt nhắm nghiền của chị khẽ giật giật, mặc dù người đó sử dụng giọng điệu rất nhẹ nhàng nghe có vẻ cũng êm tai lắm, nhưng đang ngủ mà bị người khác quấy phá thì thử hỏi ai mà vui vẻ gì cho nổi.

Mang theo tâm trạng bực bội ngẫng đầu lên, Engfa Waraha liền giật thót mình, xém chút nữa là đã hét toáng lên.

Là Charlotte Austin.

Trùng hợp vậy sao, chuyến đi Chumphon đâu phải chỉ có riêng khoang của Engfa Waraha đang ngồi đâu chứ.

Từ trạng thái không vui, Engfa Waraha nhanh chóng chuyển sang thái độ bất ngờ, đôi mắt chị trợn trắng nhìn chằm chằm vào Charlotte Austin, trông rất ngố tàu. Charlotte Austin nhịn không được mà bật cười, nhướn mày chờ đợi câu trả lời của chị.

Bị người đẹp trước mắt làm cho lúng túng, Engfa Waraha mất tự nhiên nhẹ đảo mắt sang chổ khác, khẽ hắc giọng trả lời.

"À không cần đâu, cảm ơn."

"Vâng ạ."

Trước khi Charlotte Austin rời đi, em đã kịp lén lúc nhét vào tay Engfa Waraha một mảnh giấy nhỏ. Nhìn theo bóng lưng của Charlotte Austin đang chăm chỉ cuối người chào hỏi từng người trong khoang hành khách, Engfa Waraha trong lòng lại cảm thấy cực kì không vui. Chị đem theo sự bực nhọc đó di dời đến mảnh giấy nhỏ trong lòng bàn tay, hằn học mở nó ra xem.

"Gặp nhau trong buồng vệ sinh một lát."

Đứa trẻ này lại chơi trò gì nữa đây không biết.

Engfa Waraha ngồi đó quan sát từng nhất cử nhất động của Charlotte Austin, thái độ khó chịu càng ngày càng hiện rõ, bởi vì có rất nhiều người hướng ánh mắt về phía em, chị cảm thấy những ánh mắt đó không đơn thuần một chút nào cả. Đôi tay Engfa Waraha trong vô thức bấu chặt vào tay ghế, gương mặt u ám không một chút che giấu cứ trưng ra nhìn từng con người đang treo ánh mắt lên người đứa trẻ nhỏ của chị.

Hôm nay thật đúng là một ngày "nóng" nực.

Ngước mắt thấy Charlotte Austin đã đi hết dãy trên khoang máy bay, Engfa Waraha cũng hiểu ý mà tạm thời gác bỏ đi tâm trạng đang nóng nảy của mình lại, chủ động đứng dậy đi vào buồng vệ sinh theo lời dặn dò của em. Vì Engfa Waraha biết, em thật sự không có nhiều thời gian để dành cho chị, cả trên trời và cả trên mặt đất, tất cả đều không.

"Chị đi như vậy rồi các con ở đâu."

Engfa Waraha chỉ vừa mới bước vào đã nghe thấy câu hỏi chất vấn của Charlotte Austin, chị không buồn quan tâm mà chỉ nhẹ tay đóng cánh cửa lại, khuôn mặt vẫn còn vương lại một chút ít bực nhọc. Engfa Waraha khoanh tay khẽ tựa lưng vào tường, giọng điệu pha chút mệt mỏi nói:

"Chị để con ở nhà, trước lúc lên máy bay chị cũng đã gửi nhắn thoại cho em rồi."

Charlotte Austin biểu cảm bồn chồn, đột nhiên nhẹ giọng nói:

"P'Fa, chuyến bay này đến ngày mai em mới có thể về được."

"Hả."

Khuôn mặt Charlotte Austin có phần lo lắng.

"Làm sao đây, bỏ tụi nó hơn 24h đồng hồ em không yên tâm."

"Tại sao em không nói trước với chị là em đi qua ngày mới về."

"Em quên mất."

"Charlotte, em đúng là thiếu trách nhiệm với con cái."

Charlotte Austin nghe vậy liền nhíu mày.

"Chính chị là người kêu em gửi Phalo ở nhà chị, bây giờ sao chị lại đổ thừa ngược lại cho em."

"Nhưng nếu em có chuyện phát sinh phải bay thêm một đêm thì cũng phải nói cho chị biết chứ, để bây giờ xảy ra chuyện như vậy rồi biết tính sao đây hả."

Dù sao thì Charlotte Austin cũng vì tư thù cá nhân mà không chịu thông báo lịch trình đột xuất của mình cho Engfa Waraha biết trước, lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản là muốn làm cho Engfa Waraha tự chủ động tìm đến mình trước mà thôi, nhưng điều em không ngờ là chị sẽ đột xuất đi công tác vào ngay lúc này. Đúng là Charlotte Austin tính không bằng trời tính mà.

"Em bận quá, liền quên mất." Charlotte Austin biết là mình đuối lý, cho nên em đáp lại bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng.

"Lúc trước cũng vậy, em không hề nói với chị một lời nào cả."

Không phải là em không muốn nói, mà tại vì thái độ của chị có muốn nghe em nói đâu cơ chứ.

Khi nghe đến chất giọng đanh thép của Engfa Waraha, Charlotte Austin càng nhíu chặt mày, tâm trạng ấm ức cuồn cuộn vây lấy khắp lòng ngực của em. Bây giờ thì chữ kiềm chế viết như thế nào chắc Charlotte Austin cũng không còn tỉnh táo để biết được nữa mất.

"Thì sao, chúng ta chia tay rồi."

"Em nên nhớ, ngay từ đầu người nói chia tay chỉ có mỗi một mình em mà thôi."

"Chị cũng không phản bác lại còn gì, tức là chị cũng ngầm đồng ý."

"Charlotte Austin, mọi chuyện cũng là do em quyết định hết tất cả, em có cho chị nói một lời nào ra hồn hay không hả."

Không khí căng thẳng bắt đầu lan toả, lồng ngực Engfa Waraha cũng bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống liên tục.

"Đúng rồi, mọi chuyện là do tôi quyết định hết, ngay cả việc chị đi chơi với người đang tán tỉnh chị cả ba ngày trời cũng là do tôi quyết định cả đấy. Chị vừa lòng chưa."

Engfa Waraha sửng người, tâm trạng bực tức cũng vì thế mà đột ngột biến đi mất.

"Chị..."

"Sao, giọng điệu lúc nảy đâu rồi."

Engfa Waraha bất lực thở ra một hơi thật dài.

"Lúc đó là chị sai, chị đã xin lỗi em rất nhiều lần rồi mà. Chị và người kia không có gì hết, em phải tin tưởng chị."

"Lúc đó chị cũng giấu tôi, chị nói là chị đi công tác đấy, sao...bây giờ chị đi công tác hay là đi chơi bời gì nữa đây."

"Chị không có, bên phía Đại Học Chumphon có hội nghị đột xuất cần chị phải tham gia, nếu em không tin có thể đi cùng chị đến đó."

"Engfa Waraha, chị là đồ nói dối, chị là đồ xấu xa. Tôi không muốn tin chị nữa đâu." Charlotte Austin uất ức đến nổi ứa cả nước mắt, cơ thể em đứng không vững khẽ lảo đảo. Engfa Waraha nhận thấy Charlotte Austin sắp sửa ngã vào bồn rửa mặt bên cạnh, nên liền nhanh chóng tiến lại gần nắm lấy cánh tay đang chới với của em, sẳn tiện mượn lực kéo, kéo mạnh em ôm vào trong lòng.

"Buông ra."

Engfa Waraha còn chưa kịp nói thêm câu gì, thì bổng một trận rung lắc dữ dội đột nhiên kéo đến, khiến cho cả hai chao đảo gần như sắp ngã xuống cùng một lúc. Bởi vì Engfa Waraha đứng với tư thế bao bọc lấy Charlotte Austin, cho nên theo quán tính cả phần lưng của chị liền bị đập vào bồn rửa mặt. Engfa Waraha mặc dù đau đến chảy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố cắn răng níu lấy tay cầm của buồng vệ sinh, tay kia thì gắt gao ôm lấy Charlotte Austin vẫn còn đang rất hoảng hốt vào trong lòng.

Phía bên ngoài còi báo hiệu vang inh ỏi, tiếng còi cảnh báo hoà vào những tiếng la hét thất thanh của những hành khách. Cơn rung lắc nghiêng ngã như thể sắp hất người khác ra khỏi chổ ngồi, qua một lúc sau cả máy bay dường như mất cân bằng lao thẳng xuống mặt đất. Tất cả mọi người nháo nhào thành một đóng hỗn độn, oxi như là một liều cứu tinh lúc bấy giờ.

Ở trong buồng vệ sinh, Charlotte Austin và Engfa Waraha bất ngờ đến nổi chỉ biết chống đỡ lấy cơ thể, ngay cả phát ra bất kì tiếng nói gì cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Khi máy bay bắt đầu có dấu hiệu lao xuống, Charlotte Austin liền thở gấp lên từng đợt, tay của em cũng vô thức mà nắm lấy góc áo của người phía trước thật chặt, chỉ sợ nếu như em buông người này ra thì em sẽ thất sự lập tức chết đi mất.

Engfa Waraha cũng vô cùng chật vật, cả hai người không có dây an toàn, cho nên việc níu chặt lấy thanh cầm tay trong buồng vệ sinh là điều duy nhất chị có thể làm ngay lúc này. Vai, đầu và lưng của Engfa Waraha bị va chạm đến mức chị không còn cảm giác gì nữa, thế nên việc đột ngột bị mất đi oxi làm cho Engfa Waraha gần như muốn lập tức ngất xỉu, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng hai cánh tay Engfa Waraha vẫn cố gắng dồn sức nắm chặt lấy những thứ có thể khiến cho Charlotte Austin an toàn.

Mọi việc diễn ra đột ngột và kết thúc rất nhanh, chỉ qua hơn 1 phút tình hình của máy bay đã tạm thời ổn định trở lại. Tất cả mọi người trên máy bay đều cùng thở phào một hơi thật dài, đến bây giờ mới có thời gian thảnh thơi để đưa tay lau đi những vệt nước mắt vì hoảng sợ trên gương mặt của mình.

"Máy bay vừa va chạm phải một trận lốc xoáy, dự đoán một cơn bão sắp đổ bộ vào Chumphon. Bây giờ chúng tôi sẽ hạ cánh khuẩn cấp, xin quý khách giữ vững vị trí, kiểm tra kĩ dây an toàn của mình."

Sau khi giọng nói của Phi Công Trưởng vừa dứt, Engfa Waraha lập tức khuỵu người xuống, ngất lịm đi vì quá đau đớn và thiếu oxi. Charlotte Austin cũng bắt đầu hoàn hồn, khi em dự định thoát ra khỏi vòng tay của Engfa Waraha để xem xem chị như thế nào, thì bổng có một lực kéo thật mạnh kéo cả cơ thể em ngã xuống nằm đè lên người Engfa Waraha.

Charlotte Austin giật bắn mình, em vội ngồi bật dậy lay lấy cơ thể của Engfa Waraha, nhưng đáp lại em chỉ là sự im lặng đến đáng sợ trong một không gian chật hẹp. Charlotte Austin gương mặt trắng đến không còn một giọt máu, em vội vàng đứng dậy, bằng tất cả sự chuyên nghiệp của một tiếp viên hàng không, em lập tức kiểm tra tình hình của Engfa Waraha, sau đó gấp gáp chạy ra ngoài kêu gọi người cứu viện. Lúc đó vì quá lo lắng cho Engfa Waraha, Charlotte Austin không hề nhận ra là bản thân mình cũng đang bị thương.

Tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc Charlotte Austin và Engfa Waraha bước vào buồng vệ sinh, chỉ vỏn vẹn có 5 phút.

Còn về chuyện về hai đứa nhỏ tối nay phải trãi qua như thế nào trong căn nhà lạnh lẽo khi thiếu đi Daddy và Mommy, cũng tạm thời bị gác lại qua một bên.


....



"Chị thấy thế nào rồi."

Engfa Waraha thử cử động cơ thể, vươn vai đôi ba cái sau đó đáp lời:

"Bây giờ cơ bản thì chị cũng cử động lại bình thường được như trước rồi."

"P'Fa, xin lỗi chị vì chuyện lúc đó. Nếu như em không giở thói trẻ con mà hẹn chị vào buồng vệ sinh, chắc có lẽ sự việc sẽ không như bây giờ."

Engfa Waraha thở dài ngao ngán.

"Suốt một tháng nay chị đã nghe đi nghe lại câu xin lỗi này cả trăm lần rồi đó, chị đã bảo là chị không để tâm rồi mà."

"Nhưng em cảm thấy có lỗi nhiều lắm."

"Charlotte, thật ra chị cảm thấy rất may mắn vì lúc đó đã có thể bảo vệ được cho em."

"Lúc đó chị rất sợ, chị sợ mất em."

Ánh mắt thâm tình của Engfa Waraha không một chút giấu diếm mà bộc lộ ra hết cho Charlotte Austin nhìn thấy.

Có trời mới biết, đó là điều mà chị lo sợ nhất mỗi khi Charlotte Austin có chuyến bay dài. Chị sợ Charlotte Austin sẽ đột ngột mà biến khỏi thế gian này, bỏ chị lại bơ vơ một mình, chị sẽ không thể sống nổi mất.

Cũng nhờ có sự việc xảy ra vào một tháng trước, mà Charlotte Austin đã không còn nhận bay những chuyến bay xa nữa, điều đó cũng làm cho Engfa Waraha yên tâm hơn phần nào.

Còn về phần Charlotte Austin sau khi nghe được câu nói của Engfa Waraha, em liền im lặng, bởi vì em không biết nên đáp lại với chị như thế nào mới phải. Charlotte Austin thật sự phải thừa nhận một điều, là em đang đỏ mặt, em không ngờ Engfa Waraha sẽ nói với em như vậy. Không biết là bởi vì thẹn quá hoá giận, hay là vì Charlotte Austin đang cố che giấu đi nét ửng đỏ đang dần lan ra khắp cơ thể mình nữa. Charlotte Austin bây giờ chỉ đang cố gắng tránh đi ánh mắt nóng rực của Engfa Waraha đang khoá chặt vào người em mà thôi, ánh mắt đó của chị khiến cơ thể em đang dần mềm nhũn ra rồi đây này.

Charlotte Austin thầm than trong lòng, mặc dù đang rất chật vật nhưng Charlotte Austin cũng phải cố gắng vắt óc suy nghĩ ra câu nói nào đó để chuyển sang chủ đề khác, chứ nếu cứ tiếp tục như vậy, Charlotte Austin sẽ không thể nhịn nổi mà nhào vào lòng Engfa Waraha mất.

Charlotte Austin giả bộ ngồi lau sàn nhà, chật vật một hồi lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng mà thốt lên một câu:

"Nghỉ ngơi gần 1 tháng trời, quá hời nha Giáo Sư Waraha."

Engfa Waraha: "..."

Engfa Waraha cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng giả vờ hùa theo Charlotte Austin mà đùa lại.

"Vâng, nhờ ơn Tiếp Viên Trưởng Austin đấy ạ."

Engfa Waraha nhìn Charlotte Austin vẫn còn đang nhiệt tình dọn dẹp, trên người mặc bộ đồng phục bó sát của hãng bay, trong lòng chị liền phiền muộn.

"Em về nghỉ ngơi đi, để chị làm được rồi."

Charlotte Austin vẫn chăm chú lau sàn nhà, động tác nhanh nhẹn như đã quen thuộc nơi này lắm rồi.

"Em chỉ là cảm thấy có lỗi nên mới dọn dẹp xíu thôi, đây là hành động thể hiện lòng biết ơn của em đối với chị đó."

À.

"Chỉ đơn giản vậy thôi hả."

"Chứ sao."

Tâm trạng của Engfa Waraha bổng trở nên buồn bực, chị thở hắt ra một tiếng, cơ thể theo đó ngã xuống nằm dài trên sofa. Dạo gần đây Engfa Waraha đều bị cảm xúc lên xuống thất thường của mình chi phối, mà thứ làm cho Engfa Waraha bực bội hay vui vẻ thì chỉ có duy nhất một mình Charlotte Austin mà thôi.

Charlotte Austin sau một trận đỏ mặt kia qua đi, tâm trạng thật sự cũng không tệ lắm, đến khi em nhìn thấy hành động bất mãn của Engfa Waraha, Charlotte Austin liền lập tức nổi lên ý định muốn chọc ghẹo.

"Càng ngày em càng thấy chị giống một đứa trẻ."

"Gì."

"Baby EngEng đang bực bội đó hả."

"Ai là Baby của em chứ, linh tinh."

Charlotte Austin bật cười thành tiếng, cảm xúc vui vẻ cũng vì thế mà tăng cao. Em liếc thấy Engfa Waraha vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhăn mặt nằm ườn dài ra trên sofa, trái tim cũng vì thế mà trở nên mềm nhũn. Charlotte Austin nhìn lén con gái nhà người ta một hồi lâu sau, mới quyết định đặt khăn lau nhà xuống kệ bàn, trở về phòng của cả hai...à không, trở về phòng của Engfa Waraha ý định lấy ra một chiếc gối nằm và một cái chăn. Trong lúc Charlotte Austin phơi phới tinh thần dự định đem chúng ra ngoài, một lọ thuốc vô tình gây nên sự chú ý của em.

Gương mặt Charlotte Austin thất thần, em đưa gối và chăn cho người đang còn nhắm mắt giận lẫy trên sofa kia. Tâm trạng bất an đột ngột vây lấy Charlotte Austin, khiến cho đôi mắt của em không thể nào dời đi khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Engfa Waraha được nữa.

Rối rắm một lúc lâu, cuối cùng Charlotte Austin cũng không nhịn được mà lên tiếng:

"P'Fa, em muốn hỏi chị một chuyện được không."

Mặc dù vẫn còn bị tâm trạng khó chịu đeo bám, nhưng Engfa Waraha vẫn ý thức được là mình tự động giận lẫy vô cớ. Nên đành đè nén thứ cảm xúc quái quỷ này lại mà nhẹ giọng trả lời:

"Em cứ nói đi."

"P'Fa... sử dụng thuốc an thần sao."

Engfa Waraha bất ngờ mở to mắt nhìn em.

"Sao em lại nói vậy."

"Em thấy lọ thuốc trên bàn trang điểm, em còn tìm thấy được hoá đơn thuốc cách đây 3 tháng của chị."

"P'Fa, sao chị lại giấu em."

Charlotte Austin đỏ mắt, cảm giác tội lỗi càng ngày càng trỗi dậy. Em và chị đã sống chung với nhau gần ấy năm, nhưng em lại không phát hiện được biểu hiện thất thường của chị. Em đúng là đáng trách.

"Char...chị..."

"P'Fa, có chuyện gì vậy chị."

Engfa Waraha ngồi dậy đối mặt với Charlotte Austin đang ngồi xổm phía đối diện.

"Không có chuyện gì đâu mà, chỉ là cách đây 3 tháng chị thấy hơi khó ngủ nên mới dùng thôi."

"Chị vẫn ổn chứ."

"Chị không sao."

Engfa Waraha nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến nổi trở nên nhăn nhó của em, cũng phải đành đầu hàng mà chủ động giải thích thêm:

"Chị tự cảm thấy bản thân mình hay nghĩ linh tinh, nên mới dùng nó thôi."

"Linh tinh gì thế ạ."

"Charlotte, chị vẫn ổn mà."

Charlotte Austin bắt đầu cảm thấy bất an, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu em, khiến trái tim đang đập cuồn loạn vì lo lắng cho Engfa Waraha cũng phải nhói lên một cái. Charlotte Austin dè chừng mở lời:

"Đây là lý do chị đi du lịch 3 ngày với người đó sao."

Engfa Waraha nhíu mày, chị vội nắm lấy tay Charlotte Austin, Engfa Waraha chỉ cần nhìn thoáng qua sắc mặt đứa trẻ của chị thì cũng đã đủ biết là em đang suy nghĩ linh tinh cái gì rồi.

"Charlotte, chị đã giải thích với em rồi mà. Lúc đó chị đi với chị Ba và nhiều người bạn khác nữa, chị không biết là còn có người đó đi cùng cho nên mới bất đắt dĩ đành phải giấu em. Chị sợ em hiểu lầm rồi cãi nhau với chị."

"Nhưng em vẫn biết được đó thôi, và mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc cãi nhau nữa."

"P'Fa xin lỗi."

Charlotte Austin nhìn về hướng khác, tránh đi đôi mắt thăm dò của Engfa Waraha, em nổ lực ngăn đi giọt nước mắt đang trực trào muốn rơi xuống của mình, chờ đến khi bản thân ổn định lại một chút, em mới cất lời:

"Em hiểu rồi, em về đây."

Trước khi rời đi, Charlotte Austin không nhịn được mà nán lại nói thêm vài câu:

"Nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng quá lạm dụng thuốc."

Đôi mắt em lướt qua khuôn mặt có đôi phần phờ phạc của chị trong vài giây, sau đó mới thật sự tiến về phía cửa chính mà đi về.

Charlotte Austin còn chưa đi được bao xa, đột nhiên em liền khuỵu người xuống, gương mặt nhăn lại đầy đau đớn. Phalo đang nằm yên ở trong lồng cũng vì tác động lớn mà hoảng sợ nhảy ra ngoài.

Engfa Waraha giựt mình, vội chạy đến đỡ lấy Charlotte Austin.

"Charlotte, em bị sao thế."

Gương mặt Charlotte đổ đầy mồ hôi, hàm răng em cắn lại thật chặt, đôi tay ôm khư khư lấy đầu gối phía bên phải của mình không chịu buông.

Engfa Waraha sốt ruột, nhẫn nhịn không nổi nữa mới mạnh tay kéo lấy đôi tay đang ôm chặt đầu gối của Charlotte Austin ra.

"Đau.."

"Charlotte, nói cho chị biết, em bị làm sao thế."

"Charlotte..."

Gọi mãi nhưng Charlotte Austin vẫn không chịu trả lời, Engfa Waraha liền nóng nảy bế thốc người Charlotte Austin lên.

"Á, chị làm gì thế..."

"Em cứ yên lặng như thế khiến cho người ta phát điên lên mất, vậy tốt nhất là đưa em đến bệnh viện luôn để bác sĩ nói thay em."

"Engfa, bỏ em xuống. Chị còn đang bị thương đấy."

"Em quan trọng hơn, yên lặng và đến bệnh viện với chị đi."

Charlotte Austin bị đau đến nổi phải cắn chặt răng lại mới chịu đựng được, nên căng bản ngay bây giờ em cũng không còn đủ hơi sức để từ chối hay mắng chửi gì Engfa Waraha hết, mặt dù em thật sự đang cảm thấy rất giận chị ấy.

Mùi thuốc sát trùng đặc trưng chỉ có ở bệnh viện, sau khi Charlotte Austin được bác sĩ tiêm cho một liều thuốc giảm đau, sắc mặt của em mới bắt đầu thả lỏng hơn một chút. Engfa Waraha đứng bên cạnh suốt ruột đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC