Bát Diện Sa Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: khuyến khích nghe nhạc đính kèm để feel cho tới!

Lần đầu tiên thấy người, Thấu Kỳ Sa Hạ lúc đó thân mang bạo bệnh bị đuổi ra khỏi phủ. Nữ nhân yểu mệnh giữ trong nhà là điềm gở. Khi Thấu Kỳ Sa Hạ kéo theo vệt máu ngã gục trước cửa động chỉ chờ thú dữ tới xâu xé mình, trước lúc thiếp đi chỉ lờ mờ thấy được bóng ai cao dong dỏng bế thốc nàng lên đem vào động.

Lần đầu tiên cùng người trò chuyện, Thấu Kỳ Sa Hạ mơ màng ôm chặt lồng ngực bỏng rát rơi nước mắt. Tấm lưng trần trắng như bạch ngọc trong tầm mắt của nàng lã chã mồ hôi, nguyên thần nửa kiếp của người lúc này cuồn cuộn trong thân thể sắp phải bước qua quỷ môn quan của Thấu Kỳ Sa Hạ.

Vì sao lại đánh đổi nhiều như vậy để cứu ta?

Giúp người. Làm điều thiện. Không thiệt thòi.

Năm đầu tiên bái người làm sư phụ, Thấu Kỳ Sa Hạ phát hiện tiên nhân rất ngạo kiều. Người luôn bảo bái sư là để thiên đế không ngờ vực sai thiên kiếp xuống trừng phạt nàng trái mệnh trời. Nàng mỉm cười không nói, mỗi khi cố tình buột miệng kêu hai tiếng sư phụ chỉ thấy bàn tay phe phẩy quạt của người khựng lại một chút. Dàn chi trà trước động trắng xoá che mất ý cười trong đáy mắt tiên nhân.

Lần đầu tiên cùng người xuất động, Thấu Kỳ Sa Hạ ôm trong lòng một mối tương tư. Mắt người vốn chứa tiên linh ngàn năm, lúc nhập đạo đã được vô số bậc hiền nhân tới thỉnh giáo suốt mấy chục năm nay. Lần này xuất quan diện kiến vị tướng quân già khuyên hoàng thượng đừng nên động binh kẻo đánh gãy cơ nghiệp. Hoàng đế quyết không nghe theo, người ngự kiếm bay đi đích thân dẹp loạn. Thiên hạ đều biết Thiên Bồng giáo có một giáo chủ ưu nhã cao lãnh vốn là hoa chi trà tụ tiên khí hoá thành thần. Người đi mây về gió không ngại cứu giúp chúng sinh, độ yêu ma quỷ quái, một cái phất tay làm rung chuyển một phương trời. Người khiến Thấu Kỳ Sa Hạ đem tâm tư giấu chặt trong lòng không nói thành lời. Bát Diện Không Tâm. Chu Tử Du.

Rõ ràng lo lắng cho lê dân bá tánh nhiều như vậy, tại sao lại gọi là Không Tâm?

Tâm này cho thiên hạ, bản thân không còn tâm.

Lần đầu tiên người thoải mái mỉm cười với nàng, móng tay của Thấu Kỳ Sa Hạ bấm chặt vào lòng bàn tay khiến tay áo trắng chấm đỏ. Người ngước mắt nhìn trời cao, tay lần chuỗi hạt bồ đề lẩm nhẩm cả một buổi tối. Đến khi nàng ủ xong rượu hoa rồi mới chịu mở miệng đoái hoài đến nàng. Chỉ tiếc lời người chưa dứt, Thấu Kỳ Sa Hạ đã không nghe được gì nữa. Bình rượu hoa trong tay bỗng chốc nặng như đá tảng, tiếng gió lay hoa cũng thành cuồng phong bão tố bên tai. Bình ngọc chứa rượu bị vỡ đôi, người chỉ nhíu mày khó hiểu nhìn nàng. Người nhìn nàng lâu như vậy, sâu như vậy, ánh mắt lo lắng như vậy, tay cầm lấy tay nàng dịu dàng như vậy, sao lại không hiểu được lòng nàng.

Cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao? Đến, ta giúp Sa Hạ xem qua.

Không sao, ta đi nằm một chút.

Thấu Kỳ Sa Hạ còn nhớ, người nói rằng tiên nhân không có thất tình lục dục.

Lần đầu tiên tự mình xuất quan, Thấu Kỳ Sa Hạ đoạn tuyệt với người. Đêm trăng mờ soi xuống hoa chi trà, ánh sáng bạc nhàn nhạt phủ lên khắp sơn động, trải dài xuống đường ra khỏi núi. Thấu Kỳ Sa Hạ không mang theo cái gì chỉ giắt bên mình một mảnh ngọc bội không rõ hình thù màu ngà một mạch chạy khỏi sơn động. Còn một bước là ra khỏi nơi này, khoảng cách giữa nàng và một bước đó là bạch y tiên nhân đứng dưới ánh trăng bạc. Tiên nhân đứng giữa gió đêm lồng lộng, áo bào bị gió thổi ép chặt vào dáng người. Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn xương quai xanh nổi lên dưới vai áo, lồng ngực siết lại một hồi. Người gầy thế này, mỗi ngày đều không ăn được nhiều, phải làm sao đây?

Ngươi muốn đi?

Phải.

Đi rồi sẽ không còn là người của ta nữa. Người nhất quyết muốn đi?

Phải.

Không tiễn.

Không phụng bồi.

Lần đầu tiên tu yêu đạo bị phản phệ, Thấu Kỳ Sa Hạ cả người bị yêu khí khống chế làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Khi tóc bị tẩy trắng, hai mắt đỏ rực xông vào doanh trại quân địch một tay cướp đâm chết đại tướng quân, tay nhúng máu không ngừng, đến buổi sáng hôm sau vùng thảo nguyên mạn Bắc vì nàng mà hoá đỏ. Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này ngất đi giữa biển máu, nhìn thiên kiếp tụ lại trên cao ngửa cổ phun ra một ngụm máu đen. Khi tia sét đầu tiên đánh xuống, người giữa huyết hải không còn là nàng nữa.

Toàn dân đóng kín cửa nẻo, mỗi ngày lên chùa cầu hương, cầu đạo. Thiên Bồng giáo chủ bế quan được mười năm, yêu ma đã kịp làm loạn.

Lần đầu tiên người chịu thiên kiếp thăng thần, cả vùng trời Nam đen kịt mây mù vừa đủ tối tăm che khuất được mái tóc trắng Thấu Kỳ Sa Hạ. Tám mươi mốt đạo thiên lôi đánh xuống xong, kéo theo tám mươi mốt đạo nữa. Chư tiên ở đó sửng sốt, Thiên Lôi vẫn liên tục giáng sét, chỉ có Thấu Kỳ Sa Hạ lẫn trong bão sét mịt mù ngã quỵ xuống nhìn người trong lòng một thân máu nhuộm đỏ bạch y khóc lớn. Khóc đến lòng vỡ vụn đi. Tiếng ai oán vang vọng khắp vùng trời, yêu khí bao phủ cả quả núi lớn. Thấu Kỳ Sa Hạ tay run bần bật đưa ra trước mặt người toan chạm vào, để rồi cuối cùng ngã quỵ không thể đặt tay lên gương mặt người xót xa rằng có đau hay không. Tiên nhân quỳ trên nền đất, bạch y bị máu nhuộm thành hồng y, từng giọt mồ hôi lẫn máu men theo sườn mặt thanh thoát nhiễu xuống bàn tay gầy. Mắt tiên nhân không còn sáng trong như hồi ức của Thấu Kỳ Sa Hạ, mắt phượng dịu dàng nhìn nàng bây giờ đỏ thẫm vì máu đã khô lại. Tiên nhân không nhìn thấy nàng, Thấu Kỳ Sa Hạ cũng không có cách nào đối diện với người.

Ngươi về rồi?

Là ngươi phải không? Sa Hạ.

Đừng sợ.

Thiên kiếp không đáng lo, ta chịu cho ngươi.

Ngươi về rồi có ở lại hay không?

Không. Không ở được. Vĩnh viễn không ở lại được.

Sa Hạ.

Ân?

Thiên kiếp qua rồi, ta và ngươi từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.

Lần đầu tiên bị chư tiên truy sát, Thấu Kỳ Sa Hạ nhớ người vô biên. Thiên hạ có một yêu nữ, yêu nữ khát máu lấy người làm vật tu luyện lấy máu làm thuốc nhuộm vải. Vì vậy gặp nữ nhân nào mặc hồng y phải cẩn thận. Thấu Kỳ Sa Hạ đeo mạn che nửa mặt, thẳng tay chặt đầu một kẻ tiên nhân giả mạo. Không phải nàng thích màu đỏ mới mặc hồng y, hồng y là để nhắc nàng nhớ không bao giờ được liên luỵ người nữa. Ác danh của nàng càng lan xa, Thiên Bồng giáo của người càng lớn mạnh, mà Bát Diện Không Tâm giáo chủ cũng đã phi thăng thành thần. Thấu Kỳ Sa Hạ nghe tin chỉ thấy dường như tâm tư chôn trong lòng bị ai đào lên, khoét lấy một nửa mang đi mất. Hồng y ta mặc, muốn tránh xa người cũng muốn lại gần sát bên người. Bây giờ thiên hạ rộng lớn cùng vòm trời lồng lộng trên cao kia, ta biết tìm người nơi đâu chốn nào?

Lần đầu tiên gặp lại người, Thấu Kỳ Sa Hạ đã hồn phi phách tán. Thiên đế sau khi biết được chuyện của nàng từ Nguyệt Lão liền sai Bát Diện Chân Quân đích thân hạ giới thu phục nàng, đến giết nàng cũng được, Thấu Kỳ Sa Hạ tồn tại qua mấy trăm năm cũng chỉ để chờ một ngày được gặp lại người trong lòng tỉ tê vài câu chuyện nhỏ. Khi vùng trời bị rẽ đôi, thiên binh thiên tướng lao đến vây chặt nàng, Thấu Kỳ Sa Hạ chỉ đau đáu nhìn người trong lòng đứng giữa trăm ánh hào quang, người mang bạch y, quanh mắt quấn dải băng trắng, cúi đầu trông về phía nàng. Lâu quá rồi, thật nhớ, thật mong.

Hôm nay ta thay trời hành đạo, yêu nữ Thấu Kỳ Sa Hạ nếu ngươi hối cải ta có thể đem ngươi thu vào trướng mình giúp ngươi giảm tội.

Không được. Ta đã đến nước này, bất lão bất tử mỗi ngày mang hồng y lộng lẫy chỉ chờ được gả cho Chu Tử Du. Chân quân đừng phí công vô ích.

Được.

Thấu Kỳ Sa Hạ một lần nữa nằm giữa huyết hải, mắt đã phai lại màu nâu sáng chăm chú không rời mắt khỏi tiên nhân đang nhìn xuống mình. Môi mỏng của người, mũi cao của người, sườn mặt thanh thoát của người. Mắt phượng sáng trong. Để cho ta nhìn kĩ một lần cuối cùng nữa thôi. Ừ, cúi xuống như vậy, lại gần hơn một chút, ta rất nhớ người.

Sa Hạ.

Ân?

Sa Hạ chưa bao giờ gọi tên ta, vì sao vậy?

Vì người không nghe được, ta đã gọi Chu Tử Du cả chục cả trăm cả ngàn lần rồi. Gọi thật to thật lâu thật nhiều suốt trăm năm nay.

Bây giờ Sa Hạ gọi cho ta nghe có được không?

Tử Du. Tử Du. Chu Tử Du. Thật nhớ, thật mong, thật đau khổ.

Sa Hạ, thật xin lỗi.

Lần cuối cùng được nằm trong vòng tay của người, Thấu Kỳ Sa Hạ đã hồn phi phách tán. Thiên đế biết tin Bát Diện Chân Quân bảo vệ yêu nữ liền tức giận sai anh em Thiên Lôi ra sức đánh sét xuống người tám mươi mốt ngày tám mươi mốt đêm. Đến đêm thứ tám mươi mốt, sét đánh xuống tận Minh giới đem tiên nhân lẫn ái nhân của người đánh tới Hoàng Tuyền. Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này một hồn trú vào lòng tiên nhân, hai hồn bảy phách hoà vào da thịt ngấm xuống bờ sông khiến Hoàng Tuyền từ đấy nước sông hoá đỏ bên bờ còn mọc lên loại hoa lạ. Hoa đỏ chót chói mắt rải đầy bờ sông, nhất là xung quanh bức tượng đá vô tên từ những năm xưa cũ. Tượng đá ôm trong lòng một mảnh ngọc bội không rõ hình thù màu ngà, bên trong ngọc bội ép một đoá chi trà chưa nở.

Note: Dù nói ra thì mất hay nhưng mà để tránh tình trạng quý dị bảo tui ngược Minatozaki Baby quá thì xin giải thích nhẹ xíu là tiên nhân Chu đi cứu người ta vì có ý chứ hông ai đi truyền nguyên thần cho cu nhiang nào ất ơ hết á =))) Xong ba lần chịu thiên kiếp nữa thì ... thôi yêu nhau dễ bị sét đánh mà =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net