SIX DEGREES OF SEPERATION (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 20 tháng 12 năm 2014

Chu Tử Du đang cùng hai anh em nhạt nhẽo đi mua đồ trang trí Giáng Sinh, vừa đẩy xe vừa ngẫm nghĩ những năm trước chỉ đi cùng Minatozaki Sana năm nay đổi mới một chút cũng là cái tốt. Suy cho cùng, chuyện đã qua không nên nhắc tới nữa. Điện thoại trong túi chợt rung, Chu Tử Du mở lên thấy ID người gọi thì liền bắt máy. Chị ấy vẫn vô ưu vô lo như vậy, nghe giọng thôi cũng cảm thấy thoải mái.

"Tiểu Du, năm nay phải đón Giáng Sinh với chị đó!"

Khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói vào loa điện thoại.

" Trình Tiêu, chị đang trong giờ làm gọi cho em chỉ để nói như vậy sao? Không được đâu, đã hứa với Son Chaeyoung cùng Yoo Jungyeon năm nay sẽ mừng giáng sinh với họ."

"Hmm không sao ..."

Dỗi rồi sao? Thật tình, cũng sớm nắng chiều mưa như người kia vậy.

"Sẽ đón năm mới với chị, được không?"

"Oaaa được, Tiểu Du em không được nuốt lời đâu đó."

"Ừ sẽ không, mau cúp máy đi làm việc đi nhé."

Chu Tử Du tắt điện thoại thở hắt ra một hơi, Trình Tiêu là một cô gái tốt, trừ việc tính cách quá giống người kia.
Son Chaeyoung thấy Chu Tử Du đang đứng ngẩn người thì chạy lại kéo tay họ Chu kia đi ra xe về nhà.

Ngày 24 tháng 12 năm 2014

Myoui Mina tròn mắt nhìn Minatozaki Sana vừa bình thản thông báo cho cô một tin động trời. Nàng phải đi xem mắt, lại là đi xem mắt với người học chung trường đại học khi xưa với nàng. Kang Jumin là một tên công tử bột chính hiệu, Myoui Mina không hiểu vì lí do gì lão gia Minatozaki lại bắt con gái của mình đi xem mắt với người như hắn. Minatozaki Sana nhìn Myoui Mina cười nhẹ rồi cúi thấp đầu hỏi cô rằng có chở nàng tới chỗ xem mắt được hay không. Mina miễn cưỡng đồng ý dù gì cũng muốn xem thử có gì đặc biệt ở tên này.

Xe lăn bánh đến gần khu chợ trời Seoul, Chu Tử Du cùng Son Chaeyoung bước xuống xe khẽ cảm thán vì cái lạnh rồi rảo bước đi nhanh lẫn vào dòng người. Chu Tử Du trong đầu thầm mắng nếu nhóc lùn kia không nổi hứng đi ăn bánh gạo cay thì cậu cũng không phải chịu khổ như vậy, thật tình giáng sinh ai lại đi ăn bánh gạo chứ?

Myoui Mina dừng xe trước quán bánh gạo cay tròn mắt hỏi Minatozaki Sana. Anh ta bị thần kinh hay sao mà lại đi ăn bánh gạo đêm giáng sinh.
Nàng lườm Myoui một cái rồi bước thẳng xuống xe. Tớ chọn quán này, theo lời cậu nói thì tớ thần kinh rồi đấy.

Đẩy cửa bước vào quán ăn đã thấy Kang Jumin vẫy tay với nàng, mặt mũi cũng sáng sủa đấy nhưng nhìn xuôi nhìn ngược chỉ nhìn ra một cục bột thôi. Nàng không thích người trắng quá đâu!
Kang Jumin tươi cười nhìn nàng rồi nhiệt tình giúp nàng chọn món, tình cờ làm sao lại chọn món cay muốn đòi mạng nàng. Minatozaki Sana gượng cười ăn vài đũa đã muốn đem tô bánh gạo ụp lên đầu tên mặt trắng kia, nhiệt tình cộng ngu dốt là phá hoại đó!!!!

Ba mươi phút trôi qua chỉ một mình Kang Jumin tự biên tự diễn nàng tuyệt nhiên không nói được một câu chỉ cười xã giao với hắn nào ngờ Kang Jumin thấy người đẹp cười liền tưởng mình nói hay lại tiếp tục nói thêm nửa tiếng nữa. Cuối cùng tên công tử bột kia cũng chịu im miệng thanh toán bữa ăn, nàng mở điện thoại gọi cho Myoui Mina để nhờ chở về. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy tiểu thư Minatozaki đã đen mặt lại. Hai con người này cũng quá khoẻ mạnh đi, không cần rên to như vậy chứ!!!
Kang Jumin thấy người đẹp đứng một mình thì vội chạy tới ý muốn đưa Minatozaki Sana về lại bị nàng từ chối thẳng thừng, chợt nàng bị tên kia ôm vào lòng, mùi nước hoa nồng nặc làm mắt Minatozaki hoa lên, chỉ có mùi hương tự nhiên của em là dễ chịu nhất.

Kang Jumin siết chặt vòng tay mắt đanh lại nhìn bên kia đường nơi Chu Tử Du đang đứng hướng mắt về cảnh tình tứ kia. Son Chaeyoung nhìn thấy vội kéo tay áo Chu Tử Du ý muốn đi về thì bị câu nói của họ Chu làm cho đau lòng không thôi.

Son Chaeyoung, cậu nói tớ nghe xem rõ ràng đã quên chị ấy rồi tại sao bây giờ tâm lại chấn động như vậy? Chết tiệt! Về thôi Chaeyoung, tớ mệt rồi.

Chu Tử Du sau đó xoay gót chân đi thẳng về nhà không một lần nhìn lại, có muốn nhìn lại cũng chẳng còn đủ dũng cảm nữa. Nhìn một lần sẽ đau thêm một lần, nên quên chuyện ngày hôm nay đi thì hơn.

Tiếng chuông nhà thờ vang lên từng hồi rộn rã át đi tiếng tim vỡ nát từng chút một của Chu Tử Du.

Ngày 1 tháng 1 năm 2015

"Trình Tiêu nghỉ một chút đi, chân em rã ra cả rồi."

Chu Tử Du hướng con người nhiệt tình kia mà nói vọng lên, Trịnh Trình Tiêu quay đầu lại vội chạy tới họ Chu còn chống tay lên hông mà thở, đúng như lời Son Chaeyoung nói, Chu Tử Du rúc trong nhà tới thể lực đều cạn rồi. Trình Tiêu tay thì bóp vai cho Chu Tử Du còn miệng thì liên hồi thúc họ Chu mau nhanh chân lên, lễ hội mùa xuân này một năm mới có một lần, người già Chu, chị phải khiến em vận động nhiều lên mới được.

Chu Tử Du há miệng đớp khí rồi xoay người kéo tay Trịnh Trình Tiêu đi nhanh về khu trò chơi. Chị muốn em vận động sao, được, hôm nay Chu Tử Du sẽ cân hết khu này!

Cùng lúc đó ở gian hàng đồ ăn, Minatozaki Sana cùng Myoui Mina trên người là bộ kimono truyền thống của Nhật đang thong thả vừa đi vừa ăn bánh mochi mà Hirai Momo đi Nhật đem về. Nàng thơ thẩn bước đi trên con đường phủ đầy cánh hoa anh đào, nhớ khi đó lần đầu gặp em cũng là dưới một tán cây anh đào đang nở rộ như thế này, lắc nhẹ đầu xua đi đoạn kí ức chợt ùa về nàng bước vội lên bắt kịp Myoui Mina đang cao hứng chạy về phía khu trò chơi. Khi nàng vừa tới nơi thì Myoui Mina đã chạy đi đâu mất, đưa mắt tìm thì không thấy Myoui Mina chỉ thấy một bóng lưng quen thuộc nàng chẳng thể nào quên được. Vẫn là em ấy, vẫn chuộng mặc áo khoác dài, đã bao nhiêu lần nàng nói với em rằng áo khoác dài em mặc lên nhìn bóng lưng rất cô đơn, những lúc như vậy Chu Tử Du chỉ đan tay vào tay nàng rồi nói rằng có nàng ở đây em không cô đơn nữa. Kí ức cứ thi nhau ùa về làm tâm trí nàng tràn ngập hình bóng em, mi mắt khẽ lay tâm khẽ động. Người đang đi cùng em lại ai vậy? Tại sao lại thân thiết như vậy? Vì sao lại đưa quà mới thắng được cho người đó? Tại sao lại dùng ánh mắt ôn nhu đó nhìn cô ta? Chu Tử Du em lúc trước cũng từng nhìn chị như vậy. Ừ là đã từng thôi. Minatozaki Sana thở hắt ra một hơi rồi tự nở nụ cười chua chát, chia tay em cũng là mình, cố gắng quên đi em cũng là mình, muốn chối bỏ nỗi nhớ em cũng là mình. Vậy Minatozaki Sana mày còn có tư cách gì mà chất vấn em đây?

Mãi đến khi Chu Tử Du cùng người con gái đi cùng em khuất dạng thì Myoui Mina mới ló mặt ra, nhìn nàng thẫn thờ hướng mắt về con đường trước thì liền hỏi có phải nàng muốn đi xem pháo hoa hay không, đó là đường đi lên đỉnh núi, trên đó hàng năm đều có bắn pháo hoa rất vui. Minatozaki Sana gật đầu trong vô thức thì liền bị Myoui Mina cầm tay kéo đi lên đỉnh núi. Lên tới đỉnh núi trời cũng đã chập tối, đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy em cùng người đó đang ngồi trên băng ghế gỗ trò chuyện tim liền nhói một cái, vội kéo Myoui Mina ngồi xuống chuyên tâm chờ pháo hoa tuy nhiên tâm trí lại ở trên người Chu Tử Du. Myoui Mina thấy nàng thơ thẩn thì vội đưa mắt nhìn xung quanh chợt thấy Chu Tử Du cùng người khác đang ngồi cách đó không xa trò chuyện rất vui vẻ, vội quay qua Minatozaki Sana thì thấy nàng đang chăm chú nhìn sao trời dường như không chú ý tới việc Chu Tử Du đang ở đây, lại ở rất gần nàng.

BÙM BÙM

"Tiểu Du em mau nhìn xem, pháo hoa bắn rồi kìa. Đẹp thật đó !"

"Chị đừng có nhảy lung tung nữa, tập trung thưởng thức pháo hoa."

Trịnh Trình Tiêu khi Chu Tử Du vừa dứt lời thì quay người lại đối diện với em, ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt trong như nước hồ mùa thu của em rồi khẽ thở dài, nó buồn quá. Cô vươn tay kéo áo Chu Tử Du lại, nhìn thẳng vào mắt em mà nói.

"Chị biết người đó đang ở đây, chị cũng biết em chưa quên được người đó, nhưng mà Chu Tử Du, Trịnh Trình Tiêu chị cũng ở đây mà ... Cho chị một cơ hội được không?"

Chu Tử Du không nói không rằng chỉ đứng lặng yên một chỗ, Trình Tiêu vội nhón chân lên hôn lên má người kia một cái. Tình cờ làm sao một cảnh đó được Minatozaki Sana thu hết vào mắt, tại sao mặt mình lại ướt chứ? Rõ ràng trời đâu có mưa? A thật là ... Minatozaki Sana chân bước vội khỏi chỗ đó trên mặt nước mắt chảy thành dòng làm nhoè đi lớp trang điểm lúc sáng. Myoui Mina hoảng hồn chạy theo sau gọi nàng lại.

Tiếng pháo hoa rộn rã vang lên át đi tiếng lòng nứt từng hồi của Minatozaki Sana.

Chu Tử Du hướng mắt nhìn về phía bóng lưng nàng vừa khuất bóng, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Trình Tiêu, chị là một cô gái tốt. Đừng phí hoài thanh xuân vào một người như em. Vị trí của người đó trong lòng em sẽ chẳng ai thay đổi được."

Trịnh Trình Tiêu ngước mặt lên nhìn trời hỏi Chu Tử Du.

"Là một cô gái tốt thì sao chứ? Cũng không làm cho em chú ý đến chị. Chu Tử Du tên ngốc nhà em bị người đó dày vò như vậy vẫn muốn cứng đầu theo đuổi sao?"

Chu Tử Du chỉ mỉm cười nhìn trăng tròn đang toả ánh sáng nhàn nhạt trên cao.

Myoui Mina lúc này đã đuổi kịp Minatozaki Sana, vội níu tay người kia lại dùng hết sức bình sinh hỏi người kia thật to.

"Nếu còn tình cảm với em ấy vì cớ gì lại chia tay chứ? Tự mình làm đau mình sung sướng lắm hay sao hả Minatozaki Sana?"

Nàng nghe Myoui Mina hỏi xong thì quay đầu lại, nhào vào lòng Myoui Mina mà khóc hết nước mắt.

"Đúng, tớ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ chia tay em ấy nếu cha không biết chuyện. Ông lúc đó bắt tớ phải chọn một là chia tay Chu Tử Du hai là chính tay ông sẽ huỷ hoại cả phần đời còn lại của em ấy! Myoui Mina tớ có chết cũng không quên được ánh mắt Chu Tử Du nhìn tớ đêm đó, trong mắt chỉ có thất vọng cùng đau thương. Một tháng trước công ty nhà tớ phá sản thì bị Kang Jumin bỏ tiền ra mua lại, tên đó vung nhiều tiền như vậy chỉ để yêu cầu cha tớ lập hôn ước cho tớ với hắn! Cậu cũng biết hắn từ lúc học đại học đã không vừa mắt Chu Tử Du, người mà hắn mãi không vượt qua được. Cha tớ bây giờ yêu tiền hơn mạng, hơn cả con gái mình. Myoui Mina, tớ nhớ em ấy, nhớ đến đau lòng. Bóng lưng ở trước mặt nhưng lại chẳng thể chạy tới vùi mặt vào. Nếu bây giờ tiếp cận em ấy chắc chắn cha tớ sẽ không để yên. Myoui Mina cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?
Thủ đoạn đến như vậy tớ thật mệt mỏi lắm rồi!"

Minatozaki Sana vùi mặt vào vai cô bạn thân của mình mà khóc thật to. Khóc cho ngày nàng nàng lạnh lùng chia tay em, khóc cho những ngày luôn chối bỏ cảm giác không có em bên cạnh. Myoui Mina nhìn thấy nàng khóc đến thê lương như vậy trong đầu liền hạ quyết tâm, phải đem Chu Tử Du về cho nàng. Tuy nhiên nói thì dễ nhưng làm lại khó gấp mấy lần, một lão gia Minatozaki lại còn thêm một Kang Jumin, Chu Tử Du nếu không muốn mất Minatozaki Sana thì phải cứng rắn lên mới được.

Góc giao lưu =))))
Lại kéo nó ra dài thêm rồi :))) chắc còn một phần nữa sẽ kết. Các bạn đọc là thấy cuối cùng nó sẽ HE phải hơm ?????

Cảm ơn đã đọc nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net