Shot 1: Nếu thời gian quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung chỉ là một kẻ nghèo rớt không có gì giá trị...à không, hắn có một thứ rất đáng giá, đó là khuôn mặt của hắn. Hằng ngày sắm vai một tên bất lương đi lòng vòng giữa phố cùng với bộ đồ rách nát nhưng trong mắt những cô gái đó hắn lại trở thành "một chàng trai có phong cách". Thật chẳng thể hiểu được thế giới này đang nghĩ gì nữa, cũng như hắn không biết bản thân mình đang tồn tại vì cái gì.

Về với ngôi nhà lụp xụp của chính mình, mở cánh cửa vốn không cần phải khoá, cũng phải thôi, cho dù hắn có mở rộng toang cánh cửa đi nữa thì những tên trộm cũng chỉ có thể mặt lạnh quay về rồi lại thầm rủa cái tên chủ nhà khố rách áo ôm như hắn. Đã nói rồi, thứ mà Kim Taehyung có chỉ là khuôn mặt của hắn. Nhiều lúc tự nghĩ có phải mình đầu thai nhầm chỗ rồi cũng nên, người như hắn đây nhất định phải là một tên thiếu gia ngỗ ngược khiến phụ mẫu đau đầu mới đúng.

Cười khẩy với những suy nghĩ đó, hắn sống trên đời này không có mục đích, việc hắn cần làm là sắm vai một tên bất lương cho tới già rồi đến một lúc nào đó lại nằm chết ở một xó không ai hay cũng nên. Kim Taehyung vốn là như vậy.

Jeon Jungkook là một người bất cần. Công việc hằng ngày chỉ có thể là sắm vai một tên lưu manh không bằng ai rồi tối về lại mang trên mình hàng tá vết thương. Mục đích ư? Cũng chẳng rõ nữa. Ừ thì bị đánh đấy, đau đấy. Người bình thường khi sống họ cảm nhận được vị đắng, vị ngọt, vị mặn của cuộc đời. Còn Jungkook? Vị máu đi...cũng không sai biệt lắm. Cậu không được ai yêu nên không cảm nhận được vị ngọt cũng không yêu ai để cảm nhận vị mặn, và không đánh mất thứ gì để tận hưởng vị đắng. Cậu hoàn toàn không có gì.

Bước vô định trên con hẻm nhỏ, không biết đêm nay nên ngủ ở đâu đây? Công viên? Không được, tên bảo vệ ấy lần này nhất định sẽ xách cổ cậu lên rồi ném vào đồn cảnh sát cho xem. Trước cửa nhà ai đó? Xin lỗi, cậu không cần ai thương hại cũng không cần ai khinh thường. Hay trực tiếp đặt lưng xuống con hẻm này? Cậu không muốn nhân viên vệ sinh lại nhìn mình thành rác rồi quẳng vào xe đẩy đâu. Dù chỉ là một tên không có giá trị nhưng cũng có nhiều thứ cần phải suy nghĩ nhỉ?

Lần đầu tiên Kim Taehyung gặp Jeon Jungkook là ở ngay trong nhà mình. Một tên nhóc không sợ trời không sợ đất nằm ngủ ngon lành giữa căn nhà trống rỗng của hắn.

"Cậu là ai"

"Chẳng là ai cả"

Jeon Jungkook trả lời hờ hững, người bình thường nghe vào sẽ nghĩ cậu đang bỡn cợt trước mặt họ nhưng đây là Kim Taehyung. Hắn không thấy khó chịu, vì sao? Chí ít là về một phần nào đó họ đã tìm được điểm chung của nhau đi. Jeon Jungkook chẳng là gì trong cuộc đời này và Kim Taehyung cũng vậy. Hai người họ sinh ra là để sống vất vưởng một thời gian rồi lại quay về với những đám mây trên trời kia. Hai sinh mệnh không có giá trị.

Mối quan hệ này không thể giải thích được. Kim Taehyung vẫn diễn vai tên bất lương còn Jeon Jungkook vẫn đảm nhận vai diễn một thằng nhóc lưu manh. Nhưng có một chút khác, tên bất lương ngày trước bây giờ lại có thêm một người bạn đồng hành còn tên nhóc lưu manh cũng vậy.

Bất lương cùng lưu manh? Nếu nói rằng là do trời sinh một cặp thì cũng không sai biệt lắm. Kim Taehyung cho Jeon Jungkook nơi để tá túc đổi lại Jeon Jungkook phải kiếm cái ăn cho Kim Taehyung. Dù chỉ là một cái nhà lụp xụp sắp giải toả hay là một mẩu bánh mì khô cứng đoạt lấy từ những tên lưu manh khác nhưng dường như họ có thể cảm nhận được trong nó có vị ngọt?

Rất lâu sau này có người hỏi Kim Taehyung.

Nếu không gặp Jeon Jungkook, Kim Taehyung sẽ ra sao?

Vẫn chỉ là một tên bất lương chứ sao nữa.

Lại hỏi Jeon Jungkook.

Nếu không gặp Kim Taehyug, cuộc đời Jeon Jungkook sẽ ra sao?

Thì sẽ bị kẻ thù tiễn lên đường từ lâu rồi.

Mối quan hệ không tên cứ kéo dài. Tôi và cậu không quan hệ nhưng lại vô tình gặp nhau, cứ cho là có duyên đi, cũng nên trân trọng thứ gọi là duyên phận đó một chút vậy.

Kim Taehyung là một thanh niên trưởng thành còn Jeon Jungkook là một thiếu niên độ tuổi đáng ra là nên ngồi vào giảng đường đại học chứ không phải ngày ngày sánh vai cùng một tên bất lương như vậy.

Nhưng mối quan hệ này vẫn tồn tại đến nửa năm.

....

Mẫu thân? Người trước mặt cũng quá hài hước. Nhìn dáng vẻ sang trọng, khuôn mặt tèm lem nước mắt cùng với đống son phấn mà buồn nôn. Thứ gọi là đứa con thất lạc, mẫu thân cực khổ tìm kiếm nhiều năm đến cuối cùng lại được đoàn tụ bên nhau tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh lại diễn ra ngay trong cuộc đời của Kim Taehyung này. Được, tiền để ngay trước mắt mà không nhặt thì quá là có lỗi với thượng đế đi.

Kể từ ngày đó, trong thành phố này mất đi một tên bất lương và thằng nhóc lưu manh thì mất đi một người bạn.

Nhà cao cửa rộng, cuộc sống đầy đủ, hàng tá người quỳ sẵn dưới chân chờ hắn ra lệnh. Kim Taehyung bây giờ mới thật sự vứt bỏ suy nghĩ lúc trước của bản thân, hắn không hề đầu thai nhầm nơi, chẳng qua là thời cơ đến có hơi muộn mà thôi.

Jeon Jungkook vẫn vậy, đánh nhau giành lấy mẩu bánh mì khô cứng đổi lại vị máu. Căn nhà lụp xụp đó Kim Taehyung xem như quà tặng cho người bạn đồng hành của mình mà để lại cho Jeon Jungkook.

Cười khẩy.

Là Kim Taehyung không cần nên vứt lại cho Jeon Jungkook thì đúng hơn.

Đưa tay lên dưới ánh sáng từ lỗ hổng trên nóc nhà mà ngắm nhìn. Jeon Jungkook từng đi xem bói, ông lão nói đứa trẻ này mệnh khổ, sẽ trải qua rất nhiều điều mất mát.

Đúng là ông thầy bói rởm, Jeon Jungkook không khổ, là cậu thích sống vậy, và Jeon Jungkook cũng không có gì để mà mất cả.

Tâm chỉ hơi đau thôi.

Kim Taehyung lần đầu tiên gặp lại Jeon Jungkook cũng là ở nhà mình nhưng lần này có chút khác biệt. Jeon Jungkook thì vẫn vậy nhưng Kim Taehyung thì khác xưa rồi. Hai hình ảnh vốn đồng nhất nay không còn nữa.

"Cậu là ai"

"Tôi nói rồi...chẳng ai cả"

Cuộc gặp vỏn vẹn hai câu nhưng đã sáng tỏ mọi thứ.

Kim Taehyung hắn không quen những thứ tầm thường. Kim Taehyung của mấy năm trước giờ đã chết rồi, là bị tiền giết.

Jeon Jungkook không hiểu cảm giác đau đau trong lòng là gì nữa. Chỉ biết nó rất khó chịu, còn khó chịu hơn những vết thương do đánh nhau nữa.

Bị vứt ra khỏi cổng như một thứ dơ bẩn. Thôi được rồi, lần đầu tiên Jeon Jungkook chịu nhục, chịu khinh thường nhưng đổi lại, Jeon Jungkook cảm nhận được...vị mặn.

Jeon Jungkook thực sự lời to.

....

Đầu đập mạnh vào cánh cửa sắt sau lưng, tên trước mặt vận lực tung một cú vào bụng đối phương. Vị máu lại tới rồi, vị mặn được cảm nhận chưa lâu mà.

Đã có người nói rằng những kẻ lưu manh nhất định sẽ không tồn tại được lâu chưa? Ngươi đánh nhau giỏi tất sẽ có người đánh giỏi hơn ngươi. Jeon Jungkook cũng không né tránh được điều đó. Tất cả cũng chỉ vì muốn có cái ăn vậy mà phải trả lại bằng máu thậm chí là cả sinh mạng.

Đó chính là số phận của một đứa bụi đời chẳng phải sao?

Căn nhà lụp xụp vẫn nằm yên đó thậm chí có phần rách nát hơn. Ngã rạp xuống sàn nhà dơ bẩn, Jeon Jungkook lần đầu tiên có cảm giác...muốn khóc.

Cách đây vài tháng trước lại có người hỏi bọn họ.

Kim Taehyung, Jeon Jungkook, hai người thật sự có thể tách nhau ra sao?

Tất nhiên có thể.

Kim Taehyung thì có thể nhưng Jeon Jungkook thì không.

Nếu Kim Taehyung bị tiền giết chết thì Jeon Jungkook chết vì tình.

Jeon Jungkook ở giây phút cuối cùng của cuộc đời rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được ba mùi vị của cuộc sống.

Vị ngọt khi hai người được bên nhau.

Vị mặn khi Jeon Jungkook biết yêu...

Vị đắng khi Jeon Jungkook biết mình đã mất đi người đó thật rồi.

Để cảm nhận được nó, cái giá phải trả thật đắt.

Kim Taehyung không biết hắn nên làm gì hiện tại. Jeon Jungkook vẫn nằm giữa nhà, giống như ngày đầu họ gặp nhau. Nhưng lần này Jeon Jungkook thật cứng đầu, gọi cách nào cũng không tỉnh. Vị máu thì ra có hai loại, máu từ thể xác và máu...rỉ trong tim.

Jeon Jungkook biết nhiều hơn Kim Taehyung.

Kim Taehyung nhớ khi bọn họ mới quen nhau, Jeon Jungkook từng kể.

"Kim Taehyung, cuộc đời này có ba vị. Ngọt ngào khi chúng ta được ở bên cạnh người thương, mặn chát khi chúng ta khóc vì không được đáp lại, và đắng ngắt khi người đó rời xa mình. Tôi thật sự muốn biết"

Nếu có thể quay lại thời gian, Kim Taehyung nhất định sẽ không cho Jeon Jungkook đạt được mục đích đó.

Từ khi biết Jeon Jungkook, hắn không còn là tên bất lương bởi vì kẻ bất lương sẽ không vì người khác mà chia sẻ căn nhà.

Từ khi quen Kim Taehyung, Jeon Jungkook không chết vì kẻ thù tiễn lên đường mà chết vì tình.

"Cậu chủ, cậu nhóc này là ai?"

"...là người Kim Taehyung nợ cả một đời"

Author: một cái kết SE mở đầu cho series. Thật sự khi đọc những fanfic quá ngọt ngào thì tôi lại muốn có gì đó đọng lại một chút và câu chuyện đầu tiên ra đời. Lời văn khác rất xa so với những tác phẩm trước của tôi nhưng thật mong bạn đọc sẽ cảm thấy phần nào thích thú với đứa con tinh thần này. Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC