Cô hai chờ em (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thằng Tùng bước vào nhà cũi, trước mặt nó là Khánh Vân đang nằm lê lết trên sàn. Nếu bên kia Kim Duyên thê thảm bao nhiêu thì bên này cô cũng không khá khẩm hơn. Toàn thân chi chít vết thương, đỏ có tím có, có những chỗ còn rơm rớm máu thấm cả vùng áo. Cô đã bị bỏ đói mấy ngày rồi khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt môi khô nhứt nứt nẻ, toàn thân bất động chỉ có thể đưa mắt nhìn kẻ vừa vào.

Nó nhìn cô thản thương như vậy, tội lỗi trong lòng càng dân lên, tức tốc chạy tới trước mặt cô quỳ rạp xuống.

" Vân Vân, mày hiểu cho tao, mày biết nhà tao còn mẹ già, là ông Nguyễn ổng uy hiếp tao,ổng kêu tao theo dõi mày với cô Duyên rồi báo lại cho ổng nếu không mẹ con tao nhất định sống yên với lão ta."

" Tao thề lúc đó ông ta hứa chỉ đuổi mày đi, sẽ tha cho mày con đường sống nên tao mới nói ra, tao không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Bây giờ...bây giờ lão ấy còn đồi giết mày. Vân...Vân tao xin lỗi, xin lỗi mày...tại tao tại tao ngu ngốc hại mày với cô Duyên ra nông nỗi này."

Cô liếc mắt nhìn nó, nhếch môi kinh bỉ, chuyện tới nước này, đến đây giải thích khóc lóc làm gì nữa.

" Tùng...Tùng..." cô cố gắng thều thào gọi tên nó.

" Hả ?"

" Nếu cảm thấy có lỗi với tao thì tao xin mày giúp tao một việc cuối."

==============================

Kim Duyên trượt dài trên cửa gỗ, sẽ không ai chịu mở cửa cho nàng, nàng tuyệt vọng ngồi gục mặt bó gối khóc trong vô lực.

* Két * cánh cửa được kéo ra nhém xíu làm nàng bật ngửa về sau. Nàng ngước đầu lên nhìn. Thì ra là bà Hà.

Dẫu gì chính tay bà cũng là người mang Vân về đây, chăm sóc coi cô nhưng con ruột nay thấy cô sắp vào đường chết sao bà có thể trơ mắt đứng nhìn ? Thôi thì liều một lần thả cô Duyên ra, may ra còn có cơ hội cứu được nó.

" Cô Duyên cô đi nhanh đi kẻo không kịp."

" Dì Hà con cảm ơn dì, con cảm ơn đi." nói xong này lồm cồm bò dậy chạy đi tìm cô.

==============================

Khánh Vân bị lôi đến bờ kênh nơi lão Nguyễn đợi sẵn. Hôm nay trời âm u, giông gió nổi lên như sắp có bão.

" Vân, phải chi mày ngoan ngoãn nghe lời rời xa con Duyên thì tao đã tha cho mày một con đường sống rồi. Giờ thì sao ? Cố chấp không nghe, làm tình cảm cha con tao rạn nứt, giờ đổi ý cũng muộn rồi."

" Ha, ông chủ người làm tình cha con hai người rạn nứt không phải là do một tay ông sao ? Ông nói con cố chấp vậy còn ông ?" Cô dù sức cùng lực kiệt cũng phải  cố gắng lấy lại công đạo cho mình và cô hai.

" Ông gia trưởng độc đoán, trước giờ ông có bao giờ quan tâm đến cô hai không, những lúc cô ấy tủi thân khi không có cha mẹ bên cạnh ông có thấy hay không, có bao giờ ông chịu hiểu cho cảm nhận của cô ấy Chư ? Chưa và chưa bao giờ có !"

" Vậy mà lúc nào cô hai cô ấy cũng kính trọng ông, mỗi lần nghe tin ông về cô ấy vui mừng biết nhường nào. Vậy mà ông vì cái nhìn của thiên hạ sẵn sàng đối sử với con gái như vậy có thấy mình xứng đáng làm cha không hả ?"  * RẦM * sét từ trời đánh xuống làm cả đám người giật mình, chỉ có ánh mắt Vân không thay đổi, nhìn chằm chằm vào ông Nguyễn làm ông ta chột dạ, phải chăng ông trời cũng thấy oan cho các nàng.

Đúng vậy bao nhiêu buồn tủi của cô chủ cô có được bao nhiêu người thấy bao nhiêu người hiểu, những lúc đó chỉ có một mình cô ở bên cạnh nàng chứng kiến tất cả, cũng chỉ có duy nhất cô là người đến an ủi nàng. Thế mà từ đâu cái kẻ nàng gọi là cha này lại ngang nhiên cướp đi hạnh phúc nhỏ bé của hai nàng, chia cắt cả hai đến với nhau. Cô không phục, tại sao phải đối xử với các nàng như vậy, tại sao không cho phép nữ nhân yêu nhau, tại sao ?

" Mày, con khốn im mồm." bị kết tội, ông cũng không có một lời giải thích, bởi sự thật là như vậy. Khi lý lẽ bất lực thì con người ta sẽ dùng đến bạo lực, ông ta đá thẳng vào bụng cô đau điếng.

" A "

" Những gì hôm nay tao làm là chỉ muốn tốt cho con Duyên, điều tụi mày làm là đã là sai với tự nhiên, tụi mày không thấy hổ thẹn sao ?"

" Chúng con không làm việc gì xấu, không có gì phải thẹn với lòng, dù có thế nào tình cảm của con với cô hai trước sau như một không bao giờ thay đổi."

" Được, đến chết mà vẫn mạnh miệng, để tao xem mày chết rồi, Duyên nó còn yêu mày không. Tụi bây ném nó xuống sông."

" Buông tao ra, tụi mày buông tao ra, ông Nguyễn ông nhất định sẽ gặp quả báo. Nếu ông làm gì cô hai dù có là ma tôi không tha cho ông đâu." cô bị bọn thằng Tùng lôi đi ném thẳng xuống sông. Bên dưới thủy triều cuồng cuộng, mỗi lần đánh đều cuống trôi cô ra xa.

" Vân, đợi em, em tới với Vân đây." tiếng hét của nàng từ đầu vọng ra làm mọi người hốt hoảng một phen.

" Vân em tới đây, chờ em, chờ em với." mặc kệ đôi chân trần nảy giờ đã đổ máu, nàng một mực chạy về phía kênh gạch cũ nhát sắp bị sóng đánh gẫy.

" Mau cản nó lại cho ta."  bọn người nảy giờ đứng im bị giờ đã tỉnh hẵng, ba bốn người xông thẳng về chỗ nàng kéo nàng trở về.

" Thả ra, bọn các người thả ta ra, cha con ghét người, con hận người."

" CÔ HAI, CÔ HAI. CHỜ EM, EM NHẤT ĐỊNH QUAY TRỞ VỀ, CÔ PHẢI CHỜ....CÔ HAI CHỜ EM." Dù cho sóng có đánh ù cả tai nhưng cô vẫn nhận ra giọng người cô yêu. Dù tất cả sức lực còn lại

" VÂN EM ĐỢI VÂN, BAO LÂU CŨNG ĐỢI, VÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI TRỞ VỀ CÓ BIẾT KHÔNG."

" Lôi nó đi nhanh, còn đứng đó làm gì không thấy bão đang tới hay sao."

" Cha con hận người, cả đời này sẽ hận người." nàng bị đám nô bộc kéo đi, nàng tuyệt vọng nhìn hình bóng của cô bị sống đánh xa dần rồi mất hút, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất đi.

Nghe con gái nói cả đời hận mình lòng ông Nguyễn đau nhưng cắt, thử hỏi có cha mẹ nào muốn con cái hận mình. Nhưng ông vẫn cho việc mình làm là đúng, rồi sẽ có một ngày nàng nhận ra và tha thứ cho ông thôi, ông tự trấn an mình như vậy.

Mưa mây đen sấm chớp lũ lượt kéo đến, liệu có còn hi vọng nào cho cô và nàng.

===========================

Một tháng sau, đúng như dự định nàng bị ép lấy chàng trai họ Lý dù hai người không hề quen biết hay có tình cảm gì. Nhưng từ ngày giông bão đó, Kim Duyên không còn nói một lời nào, không tiếp xúc với ai, nàng như một cái xác không hồn suốt ngày ở trong phòng. Ông Nguyễn dù mời tất cả thầy thuốc giỏi nhất từ khắp nơi về khám chữa nhưng bất kỳ ai lại gần nàng đều la hét ầm ĩ, đồ đạc ném lung tung,có lần nhém cắn lưỡi tự sát làm cho mọi người không dám đến gần, kể cả vị hôn phu mới cưới và ông Nguyễn cũng phải bất lực, chỉ duy nhất bà Hà là nàng chấp nhận chăm sóc.

" Haizz, con rể, là người cha như ta không tốt, đến bệnh của con gái mình cũng không thể chữa khỏi,để con phải thiệc thòi rồi."

" Dạ thưa cha không sao đâu, phận là vợ chồng em Duyên có bệnh con làm sao dám chê trách. Con tin là chỉ cần chúng ta kiên trì bệnh của nàng nhất định sẽ khỏi."

" Mong là như vậy, Duyên nó có được người chồng như con, ta cũng đỡ lo phần nào."

Mọi người đừng để lời nói dáng vẻ thư sinh của chàng họ Lý này lừa, tất cả chỉ là vỏ bộc giả dối hắn ta dựng nên. Hắn là cậu Lý, chủ xưởng may nhỏ trong thôn. Từ sao khi cưới hỏi hắn chuyển về làm rể nhà ông Nguyễn mục đích nhằm chiếm lấy gia tài của ông. Tất cả mọi người hầu như đều bị vẻ ngoài và gia thế trong sạch của hắn đánh lừa. Đâu hề biết để có được ngày hôm nay, biết bao nhiêu người đã bị hắn hại. Lần này cưới nàng đù đã có mục đích tư trước.

Đầu tiên phải lấy được lòng tin của người làm và ông Nguyễn sao đó hắn lợi dụng lúc không ai để ý bỏ độc vào xì gà mà ông ta thường dùng. Người trúng phải loại độc này lúc đầu sẽ không có triệu chứng gì, nhưng về dần sức khỏe sẽ ngày càng suy yếu, đến khi ông ta không đi được nữa mọi quyền hành đều rơi vào tay hắn. Không qua 3 năm lão cũng nhắm mắt xuôi tay, chỉ là trước khi chết ông ta vẫn không nhìn rõ được bộ mặt chàng rể vàng của mình, đây đúng là quả báo của ông ta.

Dù hận ông cướp đi hạnh phúc của mình, nhưng dù gì cũng là máu mủ ruột rà chứng kiến ông vì bệnh tật dày vò vẫn xin nàng tha thứ nàng làm sao nhẫn tâm oán hận ông ấy, vào những giây phút đời nàng cũng chịu nhìn mặt cha mình, chắc cũng là ân huệ của cuối cùng để ông ra đi thanh thản.

Phần Kim Duyên sau khi người thân cuối cùng ra đi, tâm thần ngày càng không ổn định, mỗi tối ai đi ngang qua phòng nàng đều nghe tiếng nàng gọi Vân, Vân về với em rồi, không thì là tiếng khóc thảm thiết trách cô sao chưa chịu về với nàng. Chết nàng thật sự muốn chết, sống như thế này khác gì đã chết đâu chứ, nhưng nàng đã hứa sẽ đợi cô về rồi dù bao lâu nàng cũng sẽ đợi, cô nhất định sẽ về với nàng chỉ cần nàng kiên nhẫn chờ đợi thôi.

Tên họ Lý cũng chờ có vậy liền kêu người tung tin tiểu thư họ Nguyễn vì quá tiếc thương cho cha mà lí trí lúc tỉnh lúc mê không khác gì kẻ điên, sau đó đem nàng vào nhà cũi năm đó Khánh Vân bị nhốt.

Trước đây hắn cũng từ điều tra nàng, biết chuyện của nàng và Khánh Vân càng sinh thêm chán ghét, loại bệnh hoạn như vậy mà lão Lý muốn gả cho hắn. Nếu không phải vì tiền cho hắn cũng không chạm đến.

Người khắp thôn nghe chuyện của nàng mà không khỏi xót xa, còn ai nhớ đến thôn này từng có cô hai họ Nguyễn xinh đẹp nhất vùng nay trở thành người điên loại, đúng là hồng nhan thì bạc phận.

" Cậu Lý cậu Lý, có tin tốt có tin tốt."

" Chuyện gì ? " đang ngồi hưởng thụ cảm giác xa hoa đang có thì tên gia nô xuất hiện la lối um xùm làm hắn mất cả hứng.

" Cậu Lý, có một phú nhị đại trên từ đâu trên sài thành muốn hợp tác với chúng ta."

Từ đâu có một kẻ giàu có muốn hợp tác làm ăn với hắn, nghe sơ qua điều kiện nếu vụ này chỉ có lợi chứ không có hại, nếu thành công thì dù hắn có ba đời cũng không lo chết đói. Đúng là chuyện tốt không rủ cũng tới.

" Ha ha, thời của ta tới rồi."

===============================

Tôi mới ngược một chút mà mọi người muốn bỏ tôi rồi. Có phải hết muốn đọc fic của tôi nữa rồi không huheo...😔

Chap này đủ đau chưa quý vị, chưa hết đâu còn một chap nữa mới end nhe.

VOTE + CMT để tui có động lực rồi tui nhả chap end ra cho không thì để dị cho m.n đau khổ chơi hé hé.

Yêu cả nhà ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net