Chúng ta kết thúc rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy, trời tối đen như mực âm u và buồn bã. Tôi ngồi ở 1 góc phòng, chỉ len lỏi ánh sáng màn hình điện thoại. Hiện tại bên ngoài chưa mưa nhưng mặt tôi đã ướt đẫm từ rất lâu rồi. Tôi khóc như mưa vậy ! Thật sự, hôm ấy là ngày đau buồn nhất lòng tôi. Ngày mà , tôi và anh ấy kết thúc !

Tôi và anh ấy yêu nhau hơn 1 năm mấy rồi. Chúng tôi bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè sau đó là đến làm người yêu. Nhưng giai đoạn để trở thành người yêu của nhau không đơn giản gì. Lúc anh ấy thích tôi thì tôi có người thương mất rồi, anh ấy cũng ngược lại. Cho đến 1 ngày chúng tôi đều độc thân anh ấy là người ngõ lời trước. Lúc đó tôi đã chấp nhận và rồi chúng tôi trở thành 1 nửa của nhau.

Tôi và anh ấy không ở gần nhau nhưng anh ấy vẫn thường xuyên lui về để thăm tôi, đi chơi cùng tôi, bên cạnh tôi, yêu tôi như những ngày đầu. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất cuộc đời tôi. Tôi luôn dành cho anh ấy 1 tình cảm đặc biệt. Tuy không cầu kì, hoa mĩ nhưng đủ để chứng minh được tôi yêu anh ấy nhiều đến nhường nào.

Có những lần tôi mệt mỏi vì việc phải làm suốt cả ngày, đến nổi ngã lưng 1 cái cũng không có. Tôi biết anh ấy bận nhưng vẫn muốn than thở với anh ấy là hôm nay tôi nhớ anh ấy và mệt như thế nào. Tôi nhắn cho anh vài dòng rồi ngủ đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại thì đã là 2 tiếng sau khi ngủ. Tôi mở diện thoại lên tìm tin nhắn của anh, anh nhắn cho tôi rất nhiều. Anh không trả lời nhanh được nhưng khi anh trả lời luôn khiến lòng tôi an tâm, chỉ cần là lời anh nói, hôm nay dù có mệt đến đâu tôi cũng vẫn sẽ tiếp tục.

Cách gần 1 hay 2 tháng anh mới về thăm 1 lần. Mỗi lần về là tôi lại được đi chơi cùng anh, được bên anh bao nhiêu ngày xa cách. Chúng tôi tuy xa mặt nhưng không cách lòng. Luôn luôn yêu thương nhau chờ đợi nhau và cố gắng vì nhau.

Thời gian thì dần trôi đi, mọi thứ cũng vẫn sẽ thay đổi. Lúc tôi mệt tôi than thở với anh thì anh nói anh bận đợi anh 1 lát. Anh bận gì mà lâu thế ? Tin đấy anh nhắn từ 13 giờ 14 phút, vậy mà bây giờ đã là 23 giờ 10 phút anh vẫn chưa trả lời ... Anh có bận thật hay không thì tôi vẫn tin là thật. Tôi tin anh từ những ngày đầu tiên đến bây giờ vẫn vậy.

Nhưng rồi, mọi chuyện dần thay đổi hơn. Anh không còn hỏi hang tôi mỗi ngày, sáng thức dậy cũng chẳng còn nhắn tôi " buổi sáng vui vẻ nhé em yêu , anh vẫn luôn yêu em ". Chỉ cần thấy những dòng chữ này thôi là tôi đã có thể lấy sức làm việc cả ngày. Và nếu có những sự việc hằng ngày như thế thay đổi thì tất nhiên chính anh ấy cũng sẽ thay đổi. Anh ấy khiến tôi yêu anh ấy ngày 1 càng nhiều nhưng rồi không biết vì lí do gì mà anh ấy dần lãng quên tôi.

Những dòng tin nhắn hỏi thăm an ủi cũng dần ít đi. Thay vào đó là những câu nói " em đang làm gì vậy? em ăn chưa? em ngủ sớm đi mệt đấy,... " Nhưng thứ tôi cần thật sự là 1 cuộc gọi hoặc 1 tin nhắn quan tâm ân cần. Vậy mà anh ấy chỉ nhắn " anh ngủ trước đây, em tranh thủ ngủ sớm đi nha. Em ngủ ngon " ... Tôi đọc được dòng tin nhắn của anh mà tôi rưng rưng 2 khóe mắt. Tôi không trách anh không quan tâm mình vì tôi biết anh ở đó còn mệt hơn tôi rất nhiều. Anh làm tất cả là vì chúng tôi sau này.

Tôi cũng đã nhiều lần nói với anh là " nếu anh không còn yêu thương em nhưng những ngày đầu có lẽ em sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ này " tôi không biết anh đọc rồi, anh có hiểu hay không ? Hay anh chỉ đọc cho có rồi cho qua... Quả thật tôi cũng chả biết là anh đang nghĩ gì. Tôi thì vẫn vậy, vẫn luôn yêu anh, cho anh cơ hội thay đổi. Ấy thế mà anh phớt lờ đi cơ hội tôi tạo cho anh. 1 lần 2 lần thậm chí là 3 lần anh bỏ qua cơ hội, nhưng không sao, tôi vẫn tiếp tục cho. Nhưng mà anh ơi, người con gái dễ tha thứ nhưng không dễ quên. Anh bỏ lỡ cô ấy 1 lần cô ấy chịu nhưng cô ấy dần quen với việc bỏ rơi ấy thì anh chắc chắn sẽ không còn nghĩa lý gì với cuộc đời cô ấy nữa.

Anh cứ nghĩ rằng anh đang vẫn làm đúng với bổn phận của mình là làm người yêu tôi. Nhưng anh không biết thứ tôi cần là 1 người bên cạnh tôi cho tôi chỗ dựa, những đêm làm về mệt mỏi chỉ muốn anh nói " anh ở đây có gì cứ than thở với anh, anh bên cạnh em ". Nếu như anh nói được mấy lời này thì có lẽ trái tim tôi đã không chết dần chết mòn. Anh cứ làm thế với tôi nhiều lần. Rồi thì ai cũng vậy thôi, sự chịu đựng lúc nào cũng có giới hạn.  Tôi mệt mỏi với tất cả mọi thứ. Tôi vẫn mong là anh sẽ quay về như lúc đầu, chỉ cần về như lúc đầu thôi là được rồi không cần phải thay đổi gì tốt hơn đâu. Vậy mà, anh đã không làm được như vậy. Giá mà anh biết tôi đã nhiều đêm khóc nất vì anh, nhiều đêm chờ đợi anh quan tâm, lo lắng , an ủi thế mà anh bận với mọi thứ xung quanh anh quá nhiều. "Anh bận gì mà đến nổi không quan tâm em được vậy anh ?..." Tôi rất muốn hỏi anh như thế nhiều lần nhưng tôi chẳng có can đảm để hỏi. Tôi sợ khi hỏi rồi anh lại bảo " anh bận công việc thôi ". Có bận cái công việc nào mà đến nổi 1 ngày chỉ vỏn vẹn chưa đến 10 tin nhắn ? Bận đến nổi anh có thể chơi vài ván game ? Bận đến nổi anh có thể tán gẫu cùng anh em của anh nhưng không nhắn tin cho em ? Anh bận nhiều thật ! Anh làm cả cô gái của anh bận lòng nữa...

Rồi thì cho đến 1 ngày tôi quả thật đã không chịu nổi sự vô tâm của anh. Tôi suy nghĩ thật nhiều. Tôi đưa ra quyết định mà tôi phải chắc rằng bản thân không có sự hối tiếc nào cho quyết định này. Và rồi tất nhiên đêm hôm đó tôi đã làm những gì tôi nghĩ. Xin lỗi anh vì tôi là người quyết định dừng lại nhưng tôi lại khóc... Giây phút ấy anh đã không níu kéo tôi lại thay vào đó anh nói 1 từ khá phũ phàng với tôi... Tôi vẫn bình tâm. Đêm hôm đó và cả ngày hôm sau tôi thật sự không ổn. Mà tôi nghĩ lại thấy nực cười. Lúc tôi và anh ấy còn yêu nhau anh ấy 1 ngày chỉ nhắn 2 3 câu, thế mà khi dừng lại anh lại có thể gọi điện cho tôi cả ngày , nhắn cho tôi nhiều thứ mà trước đây chưa hề có. Thử hỏi tại sao " anh để em đi rồi bây giờ anh lại làm như vậy ?" . "Ngoài kia có rất nhiều người theo đuổi em, nhưng em vẫn chọn ở lại với anh, anh có biết vì sao không. Vì em đã quen với việc có anh rồi dù anh có thay đổi ra sau đi nữa em vẫn 1 lòng như vậy với anh. Vậy mà anh làm em tổn thương hết lần này tới lần khác .... ". Anh để tôi đi rồi anh mới biết trân trọng. Quả thật người ta vẫn hay nói " nếu không mất sẽ không tìm ". Tôi thì cũng đã quen dần với việc đó nên khi rời đi tôi không còn cảm thấy bất ngờ nữa rồi.

Anh luôn mặc định là tôi sẽ ở đó, ở đó với anh không rời đi. Nên anh không còn để tâm đến tôi nữa... Nhưng mà nhờ anh nghĩ như vậy nên anh dần đánh mất tôi lúc nào không hay. 

Mưa sẽ không còn rơi, nước mắt rồi cũng khô và tim em sẽ không còn đợi. Những món quà kỉ niệm một thời gian sẽ không dòm tới và anh chỉ thoáng qua trong tâm trí em như một kẻ lạ em gặp ở trong dòng đời...

Thôi thì cuối cùng tôi và anh cũng đã dừng lại. Không biết là tôi có cho anh cơ hội quay về nữa hay không nhưng tôi khuyên anh nếu có yêu thêm người mới làm ơn đừng để sự thờ ơ vô tâm của mình mà đánh mất cô ấy. Sai 1 lần thôi là đã đủ rồi. 

Tôi rồi cũng sẽ hạnh phúc nhưng thật buồn người mang lại hạnh phúc cho tôi không phải là anh nữa rồi...

" Cám ơn anh vì thời gian không dài cũng không ngắn này đã ở bên em. Em sẽ giữ mãi như 1 kỉ niệm thật đẹp. Cám ơn anh vì đã xuất hiện trong đời em. " 

Nhưng chúng ta đã kết thúc rồi, anh nhá !!!

28.05.2020 #Tum 🌷


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net