4 - Một ngày của Lưu Vũ khi được nghỉ sẽ thế nào? (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ây, câu hỏi này có chút khó. Nếu các chị hỏi  em một ngày của em sẽ có cái gì, thì em trả lời ngay nè. Có Santa ó,  đương nhiên là phải có Santa rồi, người yêu của em mà hihi

- Santa, mình đi chơi

- Anh muốn ngủ

Santa nằm trên giường, quấn chăn hệt như một cuộn sushi lớn, em kéo cỡ nào cũng không ra. Ơ, thế là thế nào? Hôm trước còn bảo em ham ngủ quá, anh không thích. Sao nay lại tới anh rồi, người gì đâu mà lật mặt còn nhanh hơn người yêu cũ của em nữa vậy. Mà...em làm gì có người yêu cũ

- Santa, anh không dậy là em hẹn Hải ca đi ăn đó

- Nào, anh thay đồ chúng ta đi ngay

Santa bật dậy ngay, thân hình to lớn ấy chạy như bay vào phòng vệ sinh của tầng này. Nhanh thế cơ à, chiêu này cũng khá lợi hại đó. Em tự mãn ngồi dọn giường giúp anh, gấp cái chăn vừa mới bị chủ nhân của nó tàn nhẫn vứt xuống sàn. 

- Nào Lưu Vũ, chúng ta đi

- Đến phòng tập

-  Sao lại đến đó, hôm nay mình được nghỉ mà

- Santa có phải anh lại quên nhiệm vụ của mình không? Hôm nay em giám sát anh

- Mồ, Lưu Vũ người ta muốn đi chơi

- Em đến phòng tập cùng anh, muốn chơi gì lát em hầu anh

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh, ý này hay, muốn chơi gì cũng chiều à? Haha, thú vị thú vị. 

- Được rồi đi 

Anh kéo tay em, chạy đi mất. Ơ, lúc nãy còn không tình nguyện sao giờ lại còn hào hứng hơn cả em thế này?

- Vũ

Em dừng chân lại, quay về đằng sau nhìn người yêu.

- Dạ?

- Anh hơi khát, em mua nước giúp anh được không?

- Vâng ạ

Em cũng khát lại còn có chút đói bụng, hay ra ngoài mua một chút xíu, lát quay về rồi tập cùng anh cũng không muộn. Nghĩ liền làm, em xuống nhà ăn của công ty một chút. Anh nhân lúc đấy, đến chỗ staff nói chuyện.

- Chị

- Hả?

- Quản lý nói bọn em mượn phòng tập số 5 á

- Ừm, cái này chị biết rồi? Làm sao đấy?

- Ưm, cho em mượn bảng không phận sự miễn vào ạ

- Sao đấy? Tập nhảy thôi mà có cần thế không?

- Chị biết đó, chuyện là sắp có album mới, em chịu trách nhiệm mà. Cho nên em với Lưu Vũ phải cần không gian riêng mới có thể tập trung suy nghĩ ý tưởng được. Nếu có người khác vào bọn em mất ý tưởng, bài không hay thì đương nhiên doanh thu của công ty sẽ giảm. Đến lúc đó em sẽ nói là tại chị không đáp ứng yêu cầu của em, dẫn tới chuyện đó rồi...

- Được, chị hiểu ý em rồi. Đây, chìa khóa. Lát chị đến để bảng sau

- Vâng

Santa đắc ý rời đi, như vậy thì mọi chuyện đơn giản rồi. Anh ngồi trong phòng tập, chuẩn bị đủ tất cả, nhạc cũng đã được bật sẵn. Là bài mà Lưu Vũ thích nhất, hy vọng điều này có thể khiến em thoải mái

- Em về rồi đây

Em đã lựa rất lâu rồi, cuối cùng mới đem về hai chai nước lọc. Nhìn vẻ mặt khó chịu của em, liền khiến anh bật cười rồi

- Bảo bối, em làm sao đấy?

- Chỗ đó không có bán loại bánh em thích

- Không phải ở nhà có sao?

- Em đói

- Muốn ăn không?

- Có cái gì để ăn, chỗ này đến món em thích cũng không có

- Anh hỏi em có muốn ăn không?

- Có

- Vậy được, đợi anh chút 

Em ngơ ngác nhìn anh chạy ra khóa trái cửa phòng tập, ơ cái anh này lạ. Ăn thôi mà, sao lại khóa cửa lại

- Santa, anh làm gì đó?

- Cho em ăn. Phải khóa cửa lại, bảo bối của anh dễ ngại lắm

-...

Đến đây được rồi, em hiểu rồi

- Nè, không có được...

- Sao lại không được, em đói mà

-... Không phải ở đây

- Anh khóa cửa rồi, tiếng nhạc lớn thế này không ai nghe đâu. Bảo bối, lúc ở nhà em nói rồi anh thích chơi gì em đều chiều anh. Lưu Vũ, nói lời mà không giữ lời là hư đó, phải phạt

- Santa, đừng lại đây...

Anh kéo gần khoảng cách với em, Lưu Vũ bị ép sát vào gương phòng tập nhảy. Ánh mắt và hành động của anh lúc này có khác gì một con sói xám đang tiếp cận con mồi không vậy?

- Santa, không phải ở chỗ này mà. Lát nữa có người vào, chúng ta sẽ bị phát hiện đó

- Em dễ ngại như vậy, anh muốn thử xem

Bàn tay to lớn giữ chặt lấy hai tay em, áp lên trên mặt gương. Nhìn biểu cảm ngại ngùng của bé con, thật muốn ăn sạch sẽ ngay lập tức.

- Em nói xem, bộ dạng lúc này của em thật câu nhân 

- Santa, đừng mà

- Đừng cố thoát, em thoát không khỏi anh đâu, tiểu bảo bối

Anh cố tình ghé sát vào tai em, lúc bình thường giọng Santa đã khiến em điên đảo rồi nhưng mà khi anh hạ tông giọng xuống, còn mê người hơn đấy. Nếu như, người khác có thể nghe thấy...sẽ không chút do dự mà cởi quần áo ra quỳ xuống phục vụ người đàn ông này. Em cũng thế, mỗi lần đều như vậy nhưng mà tình huống lúc này không được 

- Santa, về nhà em hầu anh. Chỗ này thật sự không được mà

- Tại sao lại không, anh khóa cửa rồi

- Lát nữa quản lý đến, lấy chìa khóa ở phòng thiết bị rồi vào thì sao? Chúng ta cũng đâu kịp thu dọn

- Vậy thì cứ để họ biết

-... Hay em hôn anh một cái, sau đó chúng ta tập. Về KTX rồi, anh muốn làm gì em đều chiều. Được không?

- Hửm?

- Santa, đi mà

- Không được

- Chồng ơi, làm ơn đi

- Cũng được...với

Em chưa nghe hết câu, đã vội vã nhướng người hôn lấy môi anh. Nụ hôn của em vụng về lắm, bởi trước kia đều là anh chủ động hôn em, kéo em vào những nụ hôn dây dưa không dứt cho đến khi em hết dưỡng khí, mới luyến tiếc buông ra. Em cố bắt chước anh, nhưng làm thế nào cũng không giống. Cuối cùng, chỉ đành ngậm ngùi buông ra

- Buông em ra, em hôn xong rồi

- Anh chưa nói hết câu mà

-...

Santa, nếu như em có một điều ước em sẽ ước lúc đấy em từ chối anh thì hơn

- Santa, đừng mà...

Hôm nay em mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, rất dễ để cởi ra. Có lẽ, em cũng mong chờ điều này chăng?

- Chúng ta chơi một trò chơi nhé!

- Không muốn

- Nếu em thắng, anh sẽ đợi đến khi về nhà

-.. Còn nếu thua?

- Em tự mình làm, có được không?

- Chơi thế nào?

- Em đồng ý trước đã

- Em không đồng ý thì sẽ thế nào?

- Anh trực tiếp lột sạch đồ em ra, làm em ngay tại đây

- Được, em đồng ý

- Bảo bối ngoan

Anh hôn trộm lên cổ em một cái, lại còn tinh nghịch để lại ở đó một dấu vết nho nhỏ. Lưu Vũ sợ rồi, em sợ người khác nhìn thấy sẽ lại có chuyện

- Ưm, anh mới tìm được một món đồ chơi hay lắm

Em được anh thả ra, tâm trạng có chút lo lắng nhìn người yêu đang lục tìm đồ trong chiếc túi nhỏ anh vừa đem theo, liệu rằng đó sẽ là cái thứ đồ quái gở gì đây

- Ây, nó đây nè

Anh đưa ra trước mặt em, nụ cười trên môi còn tinh ranh hơn cả lúc nãy. Còn em, vừa nhìn thấy cái hộp ấy gương mặt liền trở nên biến sắc, anh tính...

- Chịu đựng một tiếng, em không có phản ứng gì thì coi như em thắng

Rốt cuộc là ai bày anh cái trò chơi này thế? Em không muốn chơi, nhưng giờ muốn thu lại câu đồng ý cũng đã muộn rồi. 

- Có thể nào...chơi cái khác không anh? 

- Không

Được, em thua rồi. Người yêu em ngoài cái bộ mặt trẻ trâu kia ra còn có bộ mặt chứa đầy dục vọng này nữa. Trước kia em làm anh ghen, anh cũng từng thử cái love egg đó với em rồi, hành hạ em cả một buổi sáng, vừa tập nhảy cường độ cao vừa cố gắng chịu đựng. Cuối cùng, em vẫn giơ tay chịu hàng đấy thôi, quả thực chịu không nổi

-... Thật đấy Santa, tha em đi mà

- Lưu Vũ, em đã nói rồi mà. Không giữ lời sẽ bị phạt đó

- Nhưng ở đây...là công ty đó, bị phát hiện sẽ chết

Em muốn chạy, nhân lúc anh không phòng bị liền chạy ra phía cửa, chẳng hiểu làm sao lại bị anh bắt lại. Thôi rồi, đời này coi như xong rồi

- Santa...

- Bảo bối không ngoan, em nói xem anh phải phạt em thế nào đây?

- Tha cho em đi mà

- Hay mình thử món kia nhé?

- Cái gì cũng được trừ nó ra

- Ồ? Là em tự nói đấy nhé!

Tua ngược thời gian cho em nói lại được không?

- Thật ra anh nghe nói, làm mấy loại chuyện này ở chỗ đông người sẽ kích thích lắm

-...

- Cho nên, bảo bối cũng đừng quá căng thẳng, thả lỏng một chút. Cửa khóa rồi, nhạc cũng bật to như vậy làm gì có ai nghe thấy chứ

Anh vừa nói vừa cởi từng chiếc cúc áo trên người em ra, Lưu Vũ ngại muốn chết. Nhưng biết làm sao đây, nếu không làm theo ý anh thì khác nào em sẽ lại bị hành hạ bằng cái thứ đó thêm một lần nữa. 

- Nhẹ một chút

- Đều nghe em

Em không dám mở mắt, bởi chỉ cần mở mắt ra là lại nhìn bản thân mình trong gương, cảm giác đó...xấu hổ lắm.

- Bảo bối, nhìn anh

Em im lặng, chẳng nói lời nào với anh, mắt cứ vậy mà nhắm chặt. Sợ vậy à? Anh cũng nghĩ rồi, chuẩn bị kỹ như vậy làm sao có người biết được. Nhưng mà, anh biết em ngại, chính là làm cái chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật thế này, ai mà chẳng ngại ngùng.

(tắt đèn ạ >33)

- Ưm...a...Santa, nhẹ chút đi mà

"Cốc cốc"

- Lưu Vũ, Santa hai đứa có ở trong đó không?

...

Em vốn tưởng tiếng động này sẽ khiến Santa dừng lại, nhưng anh vẫn tiếp tục thúc mạnh vào bên trong em.

- Santa Lưu Vũ?

- Santa, dừng lại

- Em cứ trả lời đi

- Anh...a...

- Lưu Vũ, em ở trong phải không?

- Dạ...ưm...

- Có chuyện gì sao? Em có cần chị vào trong xem giúp không?

- Không cần, bọn em đang dãn cơ... không cần vào trong...

Anh như vậy, có phải muốn hại chết em không. Trong khi anh có thể thản nhiên nói chuyện với vị khách không mời này, thì lại muốn em mở miệng nói chuyện, anh là muốn để người khác biết à?

- À, ừm. A, lúc nãy quản lý của bọn em gọi điện đến nói lát nữa Châu Kha Vũ cũng sẽ đến đấy

-...

- Mà chị đưa chìa khóa cho Santa rồi, nên đến báo cho hai em biết.

-...

- À, hai đứa cần chị mua nước cho không sẵn chị ra ngoài

- Không cần...ạ..

- Em sao thế?

- Không...ưm...em ổn. 

- Ò, vậy chị đi trước đó. 

Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng may là chỉ nói vài chuyện không muốn xông vào trong, nếu không thì em cũng chẳng biết mình phải giấu cái mặt vào đâu nữa. Còn người này, mặt anh làm từ bê tông à? Làm tới như vậy mà cũng không ngại, chỉ tội mỗi em...phải chịu mấy loại chuyện này.

- Sao vậy, không thích à?

- Ai mà thích cho được... A...Santa em nói làm nhẹ một chút, đau mà...

- Santa, em nhẹ tay một chút. Lưu Vũ thân thể không tốt, làm vừa thôi kẻo em ấy bị thương lại khổ

Chị ấy còn chưa đi? Em thật muốn đào một cái hang thỏ chui xuống cho rồi... Mặc dù biết thứ chị ấy nghĩ thật sự chẳng có gì cả, nhưng loại câu đó dễ gây hiểu nhầm mà.

- Vâng, em sẽ chú ý...

... 

Bao giờ thì, chuyện này mới kết thúc vậy trời, em muốn về nhà..


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Author: Ay da, xém có H -)) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net