"Em đợi anh." (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày này, tâm trạng cả hai đều khá nặng nề. Seungri vì đăng kí nhập ngũ trễ nên đã hết lượt, dù đã nhờ vả rất nhiều nhưng vì là chuyện liên quan đến nhà nước nên không thể nói thay đổi là thay đổi được.

Sau khi nghe được kết quả từ miệng Seungri, Jiyong chẳng có phản ứng gì ngoài liên tục thở dài thườn thượt. Cả ngày hôm đó, chẳng ai nói gì với ai, ngoại trừ một câu "Anh ra ngoài một tý" sau đó Jiyong bỏ đi từ sáng đến tối.

Seungri nhìn theo con người vừa sập cửa lại, có chút thất vọng. Hơn ai hết, cậu thất vọng vì đã không chu toàn hết mọi việc. Jiyong vốn luôn mong muốn cả năm người có thể nhập ngũ cùng nhau, mỗi khi bọn họ tụ tập lại đều luôn miệng bàn về vấn đề này.

Cậu biết hắn làm gì cũng đều có lí do, ngoài việc muốn ở cùng BIGBANG, rút ngắn thời gian tái hợp lại, hai người họ còn có thể ở gần, tới lui, bên cạnh nhau. Sau chuyện của Seunghyun hyung, Jiyong đã rất buồn vì dự định bị lỡ dở, hiện tại ngay cả cậu cũng không thể nhập ngũ cùng, hắn thất vọng cũng là chuyện đương nhiên.

Lại nghe nói, thời gian nhập ngũ chính là thước đo cho một mối quan hệ, cậu đã chứng kiến rất nhiều đồng nghiệp của mình chuyện tình cảm đều tan vỡ trước hoặc trong khi người con trai thực hiện nghĩa vụ, đó là thứ khiến Seungri trăn trở nhiều nhất.

Thử hỏi trên đời có bao nhiêu cặp đôi có thể vượt qua được thử thách chia cắt tận hai năm, nhất là với người nổi tiếng, sống trong một môi trường đầy những cám dỗ tình ái? Và trong những lúc xung đột, cãi vả, ngay cả khi ở gần còn khó có thể giải quyết, xa nhau rồi cậu biết phải làm thế nào? Không gặp nhau nữa, tình cảm liệu có phai nhạt không? Liệu hắn có rung động trước người khác, hoặc cậu sẽ chẳng may cảm nắng ai đó khi hắn vắng nhà?

Biết bao nhiêu câu hỏi ngổn ngang trong lòng, Seungri chán nản tìm đến Youngbae với hi vọng bạn thân của hắn sẽ giúp gỡ rối cục diện này.

"Hyung, anh không sợ sau khi nhập ngũ chuyện tình cảm sẽ... có vấn đề sao?" Seungri ngập ngừng hỏi, tuy hai người đều đã thân thiết đến mức có thể nói năng tùy ý rồi, nhưng nhắc đến chuyện này cậu vẫn cảm thấy mình có chút không tế nhị.

"Sẽ xảy ra vấn đề hả?" Youngbae tròn mắt, sau đó làm bộ đăm chiêu suy nghĩ, "Không phải là nhập ngũ rồi thì sẽ trở nên xấu xí hơn, đổi tính đổi nết, khiến cho cô ấy chán ghét anh chứ?"

Seungri không đáp lời, cố kiềm nén tiếng thở dài, hình như tìm đến đây có chút sai lầm, cậu quên mất ông anh yêu quý của mình cũng là lần đầu tiên hẹn hò.

"Chọc em thôi." Youngbae cười lớn, "Thật ra anh dự định sẽ kết hôn với Hyorin trước khi nhập ngũ. Cũng sắp rồi..."

"Daebak!!! Thật hả hyung?" Seungri reo lên đầy bất ngờ, không nghĩ tới lại nhanh đến như vậy.

Youngbae gật gật đầu, cười tươi rói, cứ nhắc đến người yêu là trong lòng lại tràn đầy vui vẻ.

"Này, cậu phải giữ bí mật cho anh, anh còn chưa cầu hôn đâu đấy."

"Em biết mà. Haha, chúc mừng, chúc mừng hyung." Cậu phấn khích vỗ vai Youngbae, "Kết hôn với mối tình đầu, nhất anh rồi nhé."

"Thật ra... em cũng có thể mà."

Seungri nhất thời ngây ngốc, không mất bao lâu để hiểu ra được ý tứ trong lời của Youngbae, nụ cười trên mặt cậu chợt trở nên gượng gạo, bỗng nhiên không biết nói gì tiếp theo.

Lúc này, Youngbae cũng ngừng cười, nghiêm túc nhìn Seungri, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Thật ra lúc em hẹn gặp, anh đã biết có chuyện gì, trước đó Jiyong đã gọi cho anh tâm sự rất lâu. Nhập ngũ cùng lúc thật ra là tốt cho hai người, nhưng chuyện này là bất đắc dĩ, không trách em được. Nhưng Seungri, em cũng đừng trách Jiyong, hình như đó là chuyện cậu ấy đã ấp ủ từ lâu rồi."

"Anh ấy rất giận em. Em không biết phải giải thích thế nào..."

"Đổi lại là anh, anh cũng sẽ tức giận. Ai lại muốn xa người yêu của mình lâu như thế chứ?"

Vì muốn Seungri nhanh chóng hiểu vấn đề, Youngbae có hơi thẳng thắn, anh bắt đầu sắp xếp lại lời nói khi thấy mặt cậu đã cứng đờ.

"Tính tình Jiyong trước giờ vốn vậy. Có lúc rất vô lí, nhưng chung quy đều là do yêu thương em. Đừng nghĩ nhiều nữa, về nhà đi, cá là cậu ta đang đợi em đấy. Thằng nhóc đó chỉ cần một câu "oppa" của em là mềm lòng ngay ấy mà, cần gì phải căng thẳng với nhau."

Chỉ sau khi anh nói ra câu đùa, mặt Seungri mới dãn ra một ít. Hai người ngồi tâm sự một lúc, vừa uống xong ly cafe thì "chị dâu" gọi đến, và Youngbae phải về sớm như một chuyện hiển nhiên.

Trước khi ra về, Youngbae kéo cậu lại, nói một câu: "Chỉ cần hai người vững tin vào nhau, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Trên đường lái xe về nhà, Seungri không ngừng suy nghĩ về những lời của Youngbae và chuyện kết hôn của anh. Nhanh thật, mới ngày nào anh ấy còn dắt theo Hyorin ra mắt bọn họ, nay đã sắp trở thành vợ chồng. Mà đúng thật là, tình cảm của hai người đã đến lúc chín muồi, tổ chức một đám cưới trước khi anh nhập ngũ, xem như đã yên tâm và chắc chắn rồi. Vì so với lúc là người yêu và lúc đã trở thành vợ chồng, tình cảm có sự ràng buộc nhất định, chắc chắn sẽ mạnh mẽ và bền chặt hơn.

Nhưng cậu với Jiyong làm sao có thể kết hôn? Làm sao có thể công khai như vậy được? Trong phút chốc, cậu thật sự cảm thấy rất ghen tị với Min Hyorin.

Chờ mãi không thấy Jiyong trở về, Seungri không biết từ lúc nào đã ngủ quên. Mờ mịt tối, hắn mới về đến nhà. Vừa mở cửa liền thấy người nào đó nằm co người ngủ trên sô pha, nhìn một lúc đột nhiên quên hết mọi giận dỗi, ôm lấy bảo bối trở lại phòng ngủ.

Cả ngày ở ngoài đã thấm mệt, Jiyong vừa đặt lưng xuống đã ngủ rất nhanh. Nửa đêm giật mình tỉnh dậy, phát hiện có bàn tay nằng nặng đặt trên eo, hắn nhẹ nhàng xoay người đối diện với cậu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt điển trai đang say ngủ, rồi đưa tay yêu thương vuốt nhẹ lần lượt lên sóng mũi cao vút và đôi môi hơi hé của. Hắn bất giác cười khổ, nghĩ đến việc sắp tới sẽ phải xa con người này đến mấy năm, cứ thế trằn trọc không tài nào ngủ được.

Sáng ngày ra, vì có công việc, cậu buộc lòng phải đi từ sớm khi vẫn chưa nói chuyện được với hắn. Jiyong tỉnh dậy trên chiếc giường trống không, cảm giác trống vắng, trơ trọi từ từ xâm chiếm. Buồn chán lăn qua chỗ Seungri vừa nằm, thuận tay với lấy chiếc áo kẻ sọc treo trên đầu giường mà cậu hay mặc ở nhà, hắn hít lấy chút mùi hương quen thuộc còn vương lại.

Chết mất. Cứ thế này làm sao có thể yên tâm mà đi được đây?

Cả ngày hôm đó, Jiyong không thể tập trung làm việc gì, cứ luôn suy nghĩ về chuyện nhập ngũ. Hôm nay cố ý về nhà sớm, nhưng Seungri vẫn chưa trở về.

Úp tạm một gói mì, ăn vào cũng không thấy ngon, liền đổ bỏ. Sau đó nhàm chán ra sô pha. Hắn châm một điếu thuốc, hút rồi lại hút. Âm lượng TV được chỉnh thật to để căn nhà đỡ hiu quạnh, trên màn hình lớn là bộ phim anh rất thích xem, nhưng hiện tại không tài nào nuốt nổi.

Thằng nhóc này khi nào mới trở về đây? Không phải lại bỏ đi tiệc tùng nữa rồi chứ? Chết tiệt, chỉ mới xa một ngày thôi đã thấy rất nhớ rồi, Jiyong chỉ hận không thể thu nhỏ cậu lại để luôn mang bên mình. Những lần cậu đi xa hắn luôn rất cô đơn, khổ sở. Huống hồ sắp tới sẽ là hai năm dài đằng đẵng, Jiyong nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.

Buồn bực không biết trút giận vào đâu, thật muốn đập vỡ đồ như trong phim, nhưng lí trí sót lại vẫn còn nhận ra trong nhà không có món đồ nào là không quý giá, chỉ có thể ngồi đó lầm bầm chửi đổng. Con kiến nhỏ bò ngang cắn một đốt lên tay cũng khiến Jiyong tức đỏ mặt, hận không thể tìm đến tận ổ giết chết họ hàng hang hốc nhà nó.

Seungri cuối cùng cũng về, Jiyong trong lòng rất vui, nhưng vẫn giả vờ dửng dưng, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chăm chú vào TV. Cậu cởi giày xong vẫn đứng yên một chỗ, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng không biết làm sao mở lời. Hắn nhìn bộ dạng cậu lúng túng, cảm thấy vừa đáng yêu mà cũng vừa đáng thương, vừa giây trước vốn định sẽ lạnh nhạt, trút giận lên thằng nhóc này, đến khi thấy người như vậy rồi lại không nỡ nữa.

Đấu tranh tư tưởng một lúc, Jiyong cuối cùng không cứng rắn nổi, đập tay lên sofa, hắng giọng gọi: "Em lại đây.", lúc này Seungri mới lúng túng bước đến.

Chờ lúc Seungri vừa ngồi xuống, hắn liền gục đầu lên vai cậu tỉ tê, nhìn không ra con người yếu đuối và thanh niên cáu bẩn vài phút trước là cùng một người.

"Hai năm sắp tới phải làm sao đây? Nói anh ích kỉ cũng được..." Jiyong ngưng một chút, "Anh cứ nghĩ sẽ phải xa em lâu như vậy thì không chịu đựng nổi."

Cảm giác có lỗi bao trùm, Seungri ngay cả nhìn Jiyong cũng không dám. Cậu cúi gằm mặt, tự nhủ hôm nay Jiyong có muốn mắng chửi như thế nào cũng sẽ không cãi nửa lời.

Trái lại, Jiyong không tức giận, gương mặt chỉ tràn đầy ủy khuất, nâng cằm cậu lên, ép nhìn thẳng vào mắt mình, tiếp tục hỏi: "Em nỡ xa anh mấy năm sao?"

Seungri lắc đầu nguầy nguậy: "Không nỡ", sau đó bắt đầu lí nhí thanh minh : "Em không nỡ, nhưng không còn cách nào khác. Hơn nữa, em còn nhiều dự định chưa hoàn thành. Chỉ hai năm thôi, Jiyong..."

Hắn nhìn cậu, ánh mắt ảm đạm cùng đau lòng, cứ duy trì như thế, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài. Đúng là không còn cách nào khác, hiện giờ có giận hờn hay trách mắng cậu cũng không làm thay đổi điều gì, chi bằng cứ vui vẻ tận hưởng những ngày còn lại bên nhau. Seungri một mình ở lại cũng tốt, có thể ra album solo, điều mà trước giờ cậu luôn ấp ủ, dù sao công việc chính của cậu cũng là ca sĩ, đâu thể suốt ngày chỉ thấy đi nơi này nơi khác kí hợp đồng kinh doanh.

Seungri rầu rĩ giấu mặt vào lồng ngực Jiyong, tay cậu ôm ngang hông anh, hai hàng lông mày chợt nhíu lại khi đụng vào cái bụng lép kẹp: "Anh gầy quá, Jiyong. Vào đó phải ăn uống điều độ, nhất định phải béo lên, đừng gầy thêm nữa em không nhận người quen đâu nhé."

"Em dám sao?" Jiyong cười lớn, dùng tay véo mũi cậu một cái.

"Còn nữa, anh phải cai thuốc lá đi, sức khỏe đã không tốt rồi, lúc nào cũng bảo quyết tâm nhưng lại không làm được. Vào đó chắc cũng không được uống rượu, em có thể yên tâm phần nào. Đừng quá thân thiết và tin tưởng người lạ. Đừng nghe người khác rủ rê mà học theo thói xấu. Nghỉ phép không được đi chơi mà phải về với em. Còn nữa..."

Jiyong khẽ vuốt lại những sợi tóc con trên trán cậu, âu yếm nhìn bảo bối nằm trong lòng không ngừng luyên thuyên. Seungri hiện giờ không khác những phụ nữ thời xưa tiễn chồng đi lính là mấy, còn đến một tháng nữa mới xa nhau, hiện giờ đã khẩn trương chuẩn bị tạm biệt, còn dặn dò đủ chuyện. Cảm thấy người yêu thật ngốc, nhưng cũng thật đáng yêu.

"Maknake, anh còn chưa đi đâu..." Jiyong cuối cùng nhịn không được phá lên cười.

"Em sẽ còn nói nữa, nói cho đến khi anh đi, như vậy anh sẽ nhớ lời em lâu hơn."

"Seungri, hai năm rất dài..." Jiyong chuyển chủ đề, hai mắt chớp chớp nhìn Seungri, giọng nói lúc này đã có phần làm nũng.

"Được rồi. Dù là 2 năm hay 20 năm..." Cậu nhìn anh đầy kiên định, "Em đợi anh."

Seungri rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mỗi lần hiếm hoi nói ra, đều là những câu khiến Jiyong đặc biệt cảm động.

Jiyong nghe được ba từ cuối cùng này, một tia hạnh phúc nở rộ trong lòng, sung sướng ôm chặt Seungri cười tít mắt, bao nhiêu lo lắng cũng vơi đi không ít.

"Đợi anh xuất ngũ rồi, gả cho anh nhé."

"Tại sao phải gả cho anh, phải là anh gả cho em chứ?"

"Vì em là vợ anh chứ còn sao nữa."

"Nhảm nhí!!! Dựa vào đâu nói em là vợ anh?"

"Dựa vào đây này" Jiyong đẩy người cậu nằm xuống sô pha, chậm rãi cắn từng ngụm lên cái cổ trắng nõn nà, "Còn cãi nữa ông đây thịt chết em."

Seungri không chịu thua, ra sức lật người Jiyong xuống, muốn đổi vị trí: "Đừng nghĩ em không dám lên trên nhé."

Chỉ mỗi chuyện như vậy thôi, lại ầm ĩ cả một buổi.

Sau này thiếu đi những lúc như thế này, chắc sẽ trống vắng nhiều lắm.

Nghĩ đến thôi đã thấy trong lòng rất buồn, rất rất buồn...

Chỉ cần mình vững tin vào nhau, sẽ không có vấn đề gì, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net