Chương 1: Mải mê ước nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố gắng cả đời để trở thành người có quyền có thế trong xã hội nhưng lại quên mất rằng có những người vừa sinh ra đã là có quyền có thế.

Zhang Yi Xing cầm hồ sơ xin việc vừa bị trả về hôm nay, thực sự rất muốn khóc to có được không!

Để có cái bằng xuất sắc này đã phải vất vả học tập bao nhiêu, nhưng cứ lần lượt bị bỏ qua chỉ vì vài người nhờ đi cửa sau mà có được công việc, có tiền thì giỏi lắm sao?! Nhớ lại cảnh vừa nãy có người len lén dúi tiền vào tay người tuyển nhận, cậu vô cùng phẫn nộ. Ngang nhiên làm trò xấu xa như thế, thế giới quá mức đồi bại rồi đó!

Được rồi, công nhận là có tiền thì đã chiếm một ưu thế siêu lớn, nhưng tài năng cũng rất quan trọng mà? Mình lại đặc biệt là người có tài!

Đi ra khỏi cửa lớn công ty mà cậu vừa thử việc thất bại, sờ vào túi quần âu lục lọi một hồi chỉ còn có một chút tiền lẻ.

Lại nhìn tới cửa hàng bánh ngọt bên đường...nhưng mà mình thực sự rất muốn rất muốn ăn cái bánh hình thỏ trắng kia...

Zhang Yi Xing đứng ngoài cửa kính cửa hàng, vẽ vòng vòng dưới đất bằng mũi giày, cũng không còn quan tâm đôi giày duy nhất này có hỏng hay không mà vô cùng đau đầu phân vân xem, có nên ăn bánh thỏ trắng hay không?

Nếu ăn thỏ trắng, bữa tối nay, rồi bữa ngày mai sẽ phải lo toan thế nào đây...

Cửa hàng lại cố tình bày biển quảng cáo siêu lớn: "Số lượng thỏ trắng có giới hạn"

Đang lúc túng quẫn như vậy, bất chợt có một chiếc xe sáng bóng đắt tiền phóng tới, đỗ ngay cạnh chỗ Zhang Yi Xing đang đứng, thậm chí còn hất một ít nước đọng bên đường lên ống quần cậu.

Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ngay kiểu người mà mình ghét nhất! Người! Có! Tiền!

Người đàn ông bảnh bao kia liếc qua Zhang Yi Xing một chút, hiển nhiên cũng biết mình vừa làm chuyện không phải, định tiến tới xin lỗi một câu thì có một nhân viên cửa hàng bánh đi tới vỗ vai Zhang Yi Xing:

"Chàng trai trẻ nếu không muốn mua bánh thì có thể đừng đứng cản ở mặt tiền cửa hàng chúng tôi hay không?"

Đứng đã tới hơn nửa giờ, còn rất hay nhìn chằm chằm vào bánh thỏ trắng, quả thực phiền! Sẽ dọa chạy hết thỏ trắng và khách hàng của chúng tôi đó nha! Bộ dáng dễ nhìn như vậy sao lại có cái tính xấu thế chứ.

Zhang Yi Xing ngượng ngùng cười khẽ để lộ núm đồng tiền xinh xinh, vừa mới xin lỗi nhân viên bán hàng xong thì người đàn ông bảnh bao kia tiến tới hỏi:

"Vì sao cậu không mua bánh?"

Vị đại gia này quả thực có hơi nhiều chuyện.

Zhang Yi Xing lập tức chuyển sang chế độ căm phẫn nói:

"Vì tôi là người thất nghiệp!"

Sau đó cậu còn đáng thương mà liếc vào thỏ trắng hấp dẫn bên trong cửa hàng. Vẫn là không thể mua đi, nếu không ngày mai hít không khí mà sống mất thôi!

Kim Joon Myeon ngạc nhiên một chút, nương theo ánh mắt cậu mà đề nghị:

"Tôi vừa mới làm bẩn quần của cậu, để tôi mua bánh coi như lời xin lỗi được không?"

Zhang Yi Xing nghĩ nghĩ, người có tiền vốn chẳng ai tử tế, người này liệu có phải đang thử mình gì đó? Nếu mình đồng ý thì sẽ quăng tiền vào mặt mình rồi kiêu ngạo hất tóc quay mông bước đi như trong phim Hàn Quốc?

Zhang Yi Xing quả thực có đầu óc khác người, lo tới lo lui sợ sẽ bị người ta làm mất lòng tự trọng nên cắn răng nói trái lương tâm:

"Tôi không cần!"

(●o≧д≦)o

Thực sự là rất muốn có được không! Bánh thỏ trắng mềm mịn xốp xốp sẽ ngon tới nhường nào cơ chứ!

Kim Joon Myeon lại tiếp tục bất ngờ, cũng chỉ là cái bánh sao lại phản ứng dữ dội như vậy chứ.

"Vậy tôi đền tiền cho cậu?"

Zhang Yi Xing vặn vặn vẹo vẹo, cái quần rẻ tiền này sẽ đền được mấy đồng chứ, dù cho có bị bẩn hay không thì tối nay vẫn phải giặt, cho dù rất ham tiền nhưng cũng vẫn thành thật ỉu xìu đáp:

"Không cần đâu, tôi biết anh không cố tình"

Mình sẽ không cho mấy người giàu cơ hội bố thí đâu! Hừ hừ!

Thấy cậu ấy cầm đơn xin việc trên tay, mới nãy cũng nói là thất nghiệp nên Kim Joon Myeon trong phút chốc miệng nhanh hơn đầu liền nói:

"Cậu đang tìm việc sao? Có muốn tới chỗ tôi thử việc hay không?"

Zhang Yi Xing mắt sáng ngời, trong đầu tự photoshop cho anh chàng trước mặt này một bộ cánh thiên thần! Người tốt như vậy hoá ra là còn sống ư!

"Anh sẽ không phải là lừa đảo chứ?"

Cậu cẩn thận hỏi lại một câu, tuy nếu thực sự là lừa đảo thì cũng không thể lừa được cậu cái gì, bởi vì cậu cái gì cũng không có!

Kim Joon Myeon đề nghị vào cửa hàng bánh nói chuyện, đứng ngoài đường bàn chuyện làm ăn sẽ rất kì cục. Zhang Yi Xing ngoan ngoãn đi theo, còn được ăn bánh thỏ trắng sếp tương lai mời, tâm trạng cực kì HIGH!

Kim Joon Myeon không hiểu hôm nay mình bị làm sao mà lại có hứng thú đột ngột với người lạ như thế. Cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu, rất giỏi bày ra bộ dáng dơ nanh múa vuốt nhưng ẩn sau trong ánh mắt trong suốt là sợ hãi mông lung, thật khiến người ta nổi lên cảm xúc muốn che chở.

"Chuyên môn của cậu là gì?" – Kim Joon Myeon nhìn người đang tập trung xúc xúc bánh kem hỏi.

Zhang Yi Xing ngẩng lên, miệng dính chút kem trắng mấp máy trả lời:

"Tôi học luật, đã có bằng luật sư. Công ty anh đang tuyển luật sư sao?"

Hoàn toàn không tuyển! Kim Joon Myeon không đoán được rằng người trông ngây thơ như vậy lại đi học luật, vốn chỉ tưởng là học kinh tế gì đó thì có thể dễ dàng sắp sếp công việc nay lại học luật...biết nhét cậu ấy vào đâu?

Zhang Yi Xing chờ mong nhìn chằm chằm người nọ, không phải là định nuốt lời đi? Ngàn vạn lần đừng phũ phàng với tôi như thế!

Kim Joon Myeon trong giây phút cứ ngỡ rằng trước mắt là một con thỏ trắng đang rưng rưng tròn xoe mắt nhìn mình, trái tim phút chốc mềm nhũn. Thế cho nên là:

"Công ty tôi đang muốn tuyển rất nhiều luật sư!"

Zhang Yi Xing vui vẻ tới sáng bừng mặt mũi, sau đó cẩn thận hỏi lại:

"Tại sao lại cần nhiều luật sư? Công ty anh đang dính vào vụ án nào khó khăn sao? Hay là sắp phá sản rồi?"

Vậy mình có phải là sẽ bị bùng lương hay không?

Đi làm không công gì đó, vừa nghe đã thấy thảm. Một cái bánh thỏ trắng hoàn toàn không thể đền bù được thiệt hại đâu.

Kim Joon Myeon nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ:

"Tôi đang thiếu một thư kí, một người chuyên kiểm tra các khoản luật kinh tế trong hợp đồng kinh doanh, về khoản tính toán lợi nhuận và phân tích liên quan tới tài chính thì đã có một người khác đảm nhiệm."

Zhang Yi Xing rất vui vẻ, thậm chí còn gạt bánh thỏ trắng qua một bên mà mở túi hồ sơ, lấy bằng xuất sắc của mình ra khoe:

"Học luật được bằng xuất sắc, không phải ai cũng có được đâu!"

Kim Joon Myeon thấy cậu ấy giống hệt như trẻ nhỏ đang khoe điểm với mẹ, rất ngây thơ sáng lạn. Hai người trao đổi thêm vài câu về công việc thì liền chia tay, Kim Joon Myeon đi xử lí công việc vốn đã xếp sẵn của mình, chỉ vì gặp ai đó mà trễ mất chút thời gian.

Tối đó dù chỉ có thể ăn một gói mì thế nhưng Zhang Yi Xing vẫn cảm thấy cực kì vui vẻ, không còn thất nghiệp nữa rất đáng ăn mừng, chính vì vậy mà cậu mạnh mẽ cho thêm 1 quả trứng mập mạp vào nồi mì.

Hôm nay thành công quá rực rỡ, ước muốn có bánh kem liền có bánh kem, muốn có công việc liền có công việc, hôm nay chắc là được ngôi sao nào tốt chiếu mệnh rồi!

Cầm tờ danh thiếp lấp lánh ánh vàng trên tay, sờ sờ lên hàng chữ có ghi tên công ty, lại nhìn tới tên của người đàn ông chiều nay: "Kim Joon Myeon", chức vụ là CEO.

Người này, chắc không phải là lừa đảo đâu nha?

Sáng hôm sau Zhang Yi Xing rạng rỡ lao vù vù ra ngoài, tới trước cổng công ty tập bài thể dục toàn dân!

Vì sao lại tập thể dục vào giờ này? Bởi vì quá phấn khích mà đến quá sớm! Công ty còn chưa mở cửa đón nhân viên đâu!

"1! 2! 3! 4!"

Zhang Yi Xing nghiêng người liên tục sang bên trái.

"4! 3! 2! 1!"

Zhang Yi Xing lại nghiêng người sang bên phải.

"5! 6! 7! 8!"

Zhang Yi Xing đứng trước cửa xoay công ty xoay hông!

Kim Joon Myeon đứng ở cửa kính sát đất trên tầng cao nhất công ty uống cà phê, vô phúc thế nào mà nhìn xuống.

Biểu hiện lập tức: (「⊙Д⊙)「????what????

Hôm qua vì giải quyết công việc muộn nên anh ở lại qua đêm tại công ty, ai ngờ sáng dậy đã được chứng kiến một cảnh đặc sắc thế này!

Nhân viên nhà mình đi làm sớm như vậy? Mặt trời chưa tỏ đã đứng trước cổng công ty khởi động! Nếu nhìn rõ người kia là ai lập tức sẽ tăng lương khuyến khích tinh thần tích cực vì công ty!

Zhang Yi Xing tập thể dục xong cũng có lác đác vài người qua lại trên đường phố, cậu yên lặng và thoả mãn ngẩng cổ nhìn toà nhà cao ngất mà mình sắp được làm việc này.

Hạnh phúc quá đi mất!

Zhang Yi Xing ôm cặp ngửa cổ cười to ba phút!

Người qua đường: 〣( ºΔº )〣

Kim Joon Myeon: 〣( ºΔº )〣

Là cậu ấy! Thỏ trắng ngày hôm qua!

Kim Joon Myeon lấy áo khoác quàng vào, chạy vèo ra thang máy ấn xuống tầng trệt.

Trong lúc thang máy chậm rãi chuyển số Kim Joon Myeon mới tự giật mình.

Ủa mình tại sao lại chạy xuống tầng trệt? Đang yên ổn trên phòng ấm áp riêng tư mà! Nguyên nhân là gì?

Tinh! Thang máy mở ra.

Kim Joon Myeon nhìn thẳng ra ngoài.

Xuyên qua lớp cửa kính của công ty, Zhang Yi Xing ôm cặp làm việc ngẩn ngơ mỉm cười một mình.

Yết hầu Kim Joon Myeon chuyển động lớn, thang máy suýt đóng lại thì anh mới nhanh tay ấn dừng, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc khác lạ trong lòng rồi bước ra bên ngoài.

Zhang Yi Xing đứng ngoài thấy cửa mở ra, cứ tưởng là tới giờ làm việc rồi ai ngờ người đi ra lại là đại gia tốt bụng đẹp trai ngày hôm qua!

Người này là CEO mà, hôm nay kiêm cả bảo vệ toà nhà luôn?

Kim Joon Myeon tiến đến, vẫn tiếp tục giấu xuống mấy cảm xúc khó hiểu trong lòng, mỉm cười hỏi Zhang Yi Xing:

"Cậu sao đến sớm như vậy? Đã ăn gì chưa?"

Zhang Yi Xing há mồm chưa kịp đáp thì bụng đã ọt ọt kêu lên.

Xấu hổ quá đi...Thỏ trắng ngượng ngùng cúi mặt, cụp tai.

Kim Joon Myeon thở dài, có người nào ngốc bền vững như vậy sao?

Anh vô thức kéo tay cậu, đi tới một hàng ăn gần công ty:

"Sếp chưa ăn, cậu đi ăn với sếp cũng là chuyện thường tình phải không?"

Zhang Yi Xing ngốc nghếch gật đầu, chuyện 1001 bí kíp lấy lòng cấp trên này cậu học thuộc lòng rồi nên đương nhiên không phản đối. Hơn nữa đây còn là người trực tiếp cho cậu miếng cơm manh áo, một chút cũng sẽ không dám từ chối đề nghị này.

Họ cùng vào một quán ăn nhỏ ấm cúng sạch sẽ, nhân viên rất nhanh chóng mang đồ ăn là hai tô mì vằn thắn.

Zhang Yi Xing thở dài, lại ăn mì...sớm muộn gì mình cũng sẽ bị bệnh vàng da mất thôi.

Nhìn biểu hiện buồn bã của người kia, Kim Joon Myeon ái ngại hỏi:

"Cậu rất không thích món này? Vậy gọi cái khác được không?"

Zhang Yi Xing vội vã xua tay, cuống cuồng cầm đũa và thìa lên gắp mì:

"Không có! Mì ở đây rất ngon!"

Dù sao loại mì này cũng khác với mì gói hôm qua mình ăn, hiển nhiên không thể so sánh chất lượng và giá cả với nhau được.

Zhang Yi Xing rất nhanh lại chuyển sang trạng thái hạnh phúc, trong bát mì có rất nhiều thịt, lại có cả mấy miếng sủi cảo, trứng gà ngọt ngọt với nhiều đồ ăn kèm khác nữa. Cậu không nói dối, món mì này thực sự rất ngon.

Kim Joon Myeon cong khóe mắt nhìn cậu, người này thật dễ khiến cho người ta vui vẻ.

Hai người bình tĩnh từ từ ăn xong bữa sáng đơn giản, tới khi Zhang Yi Xing ngồi vào được bàn làm việc của mình đã là chuyện của hơn một giờ đồng hồ sau.

Cậu nhìn bàn làm việc đơn giản và trống rỗng, cảm thấy như nó mới được sắp xếp vào đây không lâu? Mà đây lại còn là phòng làm việc của Kim Joon Myeon!

"Tại sao tôi lại dùng chung phòng làm việc với anh?"

Thư kí khác cũng có phòng riêng mà! Riêng mình phải ngồi cách sếp không quá 5 mét mà làm việc thế này áp lực lớn bao nhiêu!

Kim Joon Myeon không thể nói cậu là do tôi thêm vội nên không kịp chuẩn bị mà hoa mỹ nói một lí do có độ tin cậy tương đối cao:

"Cậu là luật sư của riêng tôi mà, chúng ta làm việc cần có sự bảo mật cao, nếu văn phòng luật sư riêng rẽ với phòng tôi thì tôi sẽ thấy không yên tâm lắm, nhỡ lại có kẻ xấu đột nhập bày trò nào đó thì tổn thất ai sẽ chịu đây?"

Zhang Yi Xing há hốc mồm rồi ngơ ngác gật gật, sau đó rất hiểu chuyện ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu lật mở tài liệu xem xét.

Kim Joon Myeon bó tay nhìn cậu, ngốc như vậy cũng thi được bằng luật sư? Thật sự là ngốc bền vững mà!

Zhang Yi Xing khi làm việc rất yên tĩnh và trầm ổn, khác xa hình tượng thường ngày. Cậu kiểm tra qua một chút mấy vấn đề dính tới thuế kinh doanh, đối chiếu luật thương mại với sự hoạt động của công ty, các chế độ đối đãi với nhân viên..v..v. Sau đó cảm thấy công ty đang vận hành quá ổn rồi! Không lạm dụng các hình thức ăn gian thuế như các công ty lớn khác, nhân viên cũng được hưởng mức lương hợp lý, quy định ngày nghỉ có phép và không phép rõ ràng, lương thưởng làm việc tăng ca cũng được áp dụng đầy đủ.

Zhang Yi Xing liếc sang Kim Joon Myeon rồi cảm thán, tuy chưa xét tới bên mảng kinh doanh và đối tác, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy người này có năng lực không tệ...

Zhang Yi Xing hết nguyên ngày làm việc đầu tiên chỉ để làm mấy việc kiểm tra đó, cho tới khi gần tan ca, cuộc gọi của chủ thuê nhà phá vỡ tâm trạng đang rực rỡ của cậu:

"CẬU! Hôm nay không trả tiền thuê nhà thì cuốn gói ra ngoài cho tôi! Có chút tiền đó mà khất lần khất lượt, muốn tôi cũng phải ăn mì hàng ngày như cậu thì cậu mới chịu hả?!"

Zhang Yi Xing kinh hãi để điện thoại ra xa, sau khi lí nhí xin lỗi chủ nhà thì rầu rĩ nằm dài trên bàn.

Thực ra cậu cũng đã hết sạch tiền, lại không có mặt mũi đi vay bạn bè, người cậu quen hầu như đều có hoàn cảnh khó khăn như cậu. Đừng nói tới tiền thuê nhà, hôm nay ăn cái gì cậu còn không có khả năng lo nổi nữa kìa...

Có nên mặt dày xin ứng tiền lương không?

Nhưng thời hạn thử việc còn chưa hết đã xin ứng tiền...nghe qua đã thấy nhân cách xấu xa. Mình không thể làm người xấu!

Thế nhưng thế nhưng thế nhưng...rất nhanh sẽ thành người lang thang cơ nhỡ không nơi nương tựa!

Phải làm sao mới tốt đây?!

Ông trời ơi, con lại muốn ước nguyện được bình an sống sót cho tới khi cầm được tháng lương đầu tiên!

(TBC)

A/N: Nghe nói có rất nhiều bạn đợi truyện này được ra mắt...mình tớiii đây :D 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net