#everything_hilary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✦Oneshot - 2seok✦
Author: hilary
【Everything 】
.

.
.
.
.

note: lowercase

summary: “khi mà em gặp được một người khiến cho em cảm thấy như mình đã có được tất cả mọi thứ trên đời, đó là lúc mà em tìm đúng người rồi.”

.

“thực lòng xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được cô bé ấy.”

hoseok tự nắm lấy hai tay mình, cúi đầu hướng tới mấy cậu trai cô gái trước mặt thông báo tin đáng buồn, không nghe thấy lời hồi đáp nên y mới ngẩng lên, liền đã trông thấy bọn họ đều lặng đi, không nói được tiếng nào, cũng không oán trách y vì đã để cho sinh mạng của cô bé trong phòng cấp cứu vuột mất.

ấp úng, y cứ mãi cào cấu bàn tay mình vì áy náy: “m-mong mọi người đừng quá đau buồn, t-tôi..”

cậu trai nhìn có vẻ là lớn nhất trong đám ngó sang y, sau đó gập người chín mươi độ, nghẹn ngào nói: “bác sĩ jung, cảm ơn anh rất nhiều, không phải lỗi của anh đâu, có lẽ là eunmi không muốn sống cùng chúng tôi nữa thôi, anh đừng tự trách.”

đỡ lấy cậu ta, y cũng không biết nói gì ngoài câu cảm ơn, an ủi họ thêm một lúc rồi cũng cùng người y tá bên cạnh nhanh chóng rời khỏi.

đêm nay tới phiên y trực, bệnh viện có một bệnh nhân nhỏ tuổi, cô bé bị tai nạn giao thông, mất máu quá nhiều, còn có hiện tượng xuất huyết não, nên dù đã cố gắng nhưng y vẫn là cứu không được cho cô bé này.

tâm trạng cứ đi xuống, ngày một tồi tệ dần, hoseok ngồi trong văn phòng, với lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi gọi cho anh người yêu của mình - kim seokjin.

“anh nghe bé ơi.” - chưa tới ba hồi chuông, kim seokjin ở bên kia đã nghe máy, giọng anh khàn khàn, nghe như vừa từ trong cơn mơ tỉnh dậy.

sự mạnh mẽ của hoseok cuối cùng cũng không trụ vững được nổi nữa, y thở dài, đôi mắt ậc lên một tầng nước mỏng: “anh ơi..”

phải biết rằng, hoseok không dễ khóc, y chỉ khóc khi mình không cứu được bệnh nhân, chỉ khóc khi chứng kiến những số phận cơ hàn khổ sở, và đặc biệt, y chỉ khóc cho mỗi một mình anh nghe.

seokjin ở bên đây thở dài, biết rõ em người yêu lại phải cúi đầu xin lỗi người nhà bệnh nhân liền an ủi: “bé con em đừng tự trách mình, em đã làm hết sức rồi mà..”

nghẹn ngào, hoseok bắt đầu không kiểm soát được mà nói loạn: “cô bé đó đã cầu xin em cứu lấy bé vì bé chưa muốn chết, vậy mà em.. em không tài nào làm được, mặt trời ngày mai có lẽ sẽ rất đẹp, nh-nhưng mà eunmi lại chẳng thể nào nhìn thấy. tại em, đều là tại em..”

anh ngồi dậy, vừa áp điện thoại vào tai vừa với lấy chiếc áo khoác treo trên giá, miệng vẫn liên tục trấn an y: “số trời đã định rồi, cô bé đó phải đi thôi, em đã làm hết những gì em có thể, eunmi sẽ không trách em đâu. bác sĩ cũng phải có đôi lần chịu thua thần chết mà em.”

hoseok gục mặt xuống bàn, điện thoại vẫn còn bên tai và giọng nói trầm ấm đều đều của anh vẫn còn văng vẳng, y cảm thấy đầu mình đau nhức, cơ thể như bị rút hết toàn bộ sức lực, nước mắt rơi xuống vài giọt rồi ngừng lại, chảy ngược nuốt trọn vào trong lòng. hình ảnh cô bé sáu tuổi với chiếc váy hồng xinh xắn ám ảnh đại não y suốt từ lúc tim cô bé ngừng đập cho đến tận bây giờ, y không muốn ai phải chết, nhưng y lại chẳng đủ tài giỏi để cứu sống bọn họ.

cứ gục mãi xuống bàn, trăn thở với những nỗi niềm day dứt của bản thân, hoseok cứ vậy mà thiếp đi trong mỏi mệt. mãi đến khi chuông báo thức của điện thoại reo lên, y mới bừng tỉnh.

nhìn tới nhìn lui, y phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong văn phòng trực, còn cái người vừa giúp y tắt chuông báo thức lại đang mỉm cười tiến tới phía y, chẳng hề phải là ai xa lạ, chính anh người yêu của y đấy thôi.

“bác sĩ jung, vì em ngủ quên trong ca trực của mình cho nên là em bị phạt rồi.”

mang theo nét cười ôn nhu không giấu vào đâu cho được, hoseok ngồi dậy nghiêng đầu tinh nghịch hỏi: “ồ, vậy hình phạt của tôi là gì đây, thưa bác sĩ kim?”

kim seokjin bước thêm một bước, đem ánh mắt vừa sủng nịnh lại vừa cưng chiều dán chặt lên y, khẽ cúi người, anh hôn y một cái: “hình phạt của em là, về nhà ngủ với tôi.”

hoseok bật cười thành tiếng, mọi muộn phiền của đêm ngày hôm qua như hóa thành cát bụi, tan lẫn vào trong không khí rồi mất dạng. thật may, thật may vì y còn có anh, một seokjin luôn sẵn sàng đón y vào lòng, ôm và hôn y bằng tất cả những dịu dàng mà anh có.

với y, anh như một ngôi nhà đầy ắp thương yêu, lúc nào cũng cho y cảm giác an toàn, không bao giờ khiến y bận lòng dù chỉ là một vấn đề nhỏ nhất. cùng tốt nghiệp đại học y dược thành phố, cùng được bổ nhiệm vào một bệnh viện danh tiếng, cùng sống chung với nhau trong một căn hộ cách chỗ làm không xa, anh dường như đã là người chứng kiến tất thảy những giai đoạn đáng nhớ trong cuộc đời y, và ngược lại, y cũng thế.

luật pháp nước nhà chưa cho phép cả hai kết hôn, nhưng mặc nhiên xung quanh ai cũng ngầm hiểu mối quan hệ đặc biệt giữa bọn họ. bên cạnh một bác sĩ jung sẽ luôn xuất hiện hình bóng cao lớn vững chãi của bác sĩ kim, không chỉ đơn thuần là những người đồng hành, là bạn tâm giao, mà còn là người sẽ gắn kết một đời, đến khi hơi thở lụi tàn đi theo dấu vết phai mờ của năm tháng.

ai đó đã từng nói rằng, “khi mà em gặp được một người khiến cho em cảm thấy như mình đã có được tất cả mọi thứ trên đời, đó là lúc mà em tìm đúng người rồi.”

hoseok tin câu nói ấy hai trăm phần trăm, bởi chẳng có ở đâu xa, chứng thực trước mắt chính là y và anh đây.

nắm lấy tay anh đi dọc hành lang bệnh viện, mặc kệ người nhà bệnh nhân dùng đủ loại ánh nhìn để dõi theo bọn họ, hai bàn tay mười ngón cũng nhất quyết không rời nhau. ghé sát vào tai em, seokjin nhỏ giọng: “bác sĩ jung, anh yêu em.”

khẽ cười, hoseok ngượng ngùng đánh anh một cái: “nghiêm chỉnh lại mau!”

tuy nói là đánh, nhưng lực đạo lại chả có bao nhiêu, thay vào đó là tiếng cười giòn của seokjin khi anh nhìn thấy hai tai em người yêu đã ửng hồng, muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.

sau mỗi một lần cầm dao lên phẫu thuật, nhờ có seokjin, hoseok sẽ bớt đi một phần thương tâm khi không cứu lấy được bệnh nhân, thay vào đó, y sẽ chỉ nuối tiếc, và âm thầm cầu nguyện cho một kiếp người kém may mắn.

chuyện tình giữa bác sĩ kim và bác sĩ jung vốn chẳng phải chuyện gì quá xa lạ với những người trong ngành y học, tuy nhiên việc cả hai cùng nhau xin nghỉ làm sau hơn hai mươi năm gánh trọn nghiệp bác sĩ thì lại là điều khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. phần vì họ là những người bác sĩ giỏi, phần vì chỉ cần họ cố thêm một chút thì đã có thể trở thành trưởng khoa, dẫn dắt những người bác sĩ của thế hệ sau.

đối với những lời níu kéo của đồng nghiệp, seokjin cùng hoseok chỉ cười.

họ đã sống để cứu cho rất nhiều sinh mệnh, và giờ đây, khi tuổi đã sang độ xế chiều, họ mới bắt đầu chính thức sống cho bản thân mình, cho tình yêu, cho những khao khát thời trẻ mình chưa thể.

họ xây một căn nhà nhỏ nằm ở vùng thôn quê, trước nhà gieo trồng vài loại thảo mộc quý để phòng cho mấy căn bệnh cảm xoàng hay ho khan, sau nhà gieo mấy loại hoa với đủ thứ hương sắc đa dạng. buổi sáng cả hai sẽ dậy sớm tưới cây, tưới hoa, cùng nhau ngồi trước bàn trà ăn sáng, tối đến sẽ tựa vào nhau xem mấy bộ phim truyền hình phát sóng định kỳ vào một khung giờ nào đó, cuối cùng là ôm nhau ngủ một giấc đến khi bình minh ló dạng.

vài điều đơn giản như thế thôi, nhưng lại là mơ ước chung của cả seokjin và hoseok, họ không thích một tình yêu quá xô bồ, họ thích sự an yên, sự tĩnh lặng, quan trọng nhất là sự đồng điệu về cả thể xác lẫn nhịp đập con tim.

với hoseok, anh như một ngôi nhà, một điểm tựa để y sẵn sàng tựa vào bất cứ lúc nào. là nơi an toàn nhất, ấm áp nhất mà y may mắn có được.

với seokjin, bé con của anh chính là tất cả những gì quan trọng nhất, là chốn bình yên, là vô vàn những thương yêu vĩnh hằng.

còn với chúng ta, những con người đang mải miết tìm một điểm tựa tinh thần, thì tình yêu của họ chính là nguồn động lực để chúng ta tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục tin tưởng.

rằng là, rồi sẽ có một ngày, chúng ta tìm được một người cho chúng ta cảm giác như đã có được tất cả mọi thứ trên đời.

end.

#hilary #kho11
________________
🖼: remi

©fic thuộc quyền sở hữu của kho 11 và tác giả himhilary


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net