#Lời tạm biệt chưa nói_banhtieu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơn mưa đó tí tách rơi. Tôi vẫn đứng đây chìa tay hứng những giọt mưa đọng lại trên mộ anh.
Anh mất rồi. Seokjin mất rồi, anh mất do Covid- 19.

Đêm nay ngoài trời đầy ắp những vì sao, nó sáng lắm tựa như nụ cười của anh vậy.  Ấm áp nhưng xa xôi, băng qua lớp sương mù hay mây em cũng chẳng biết.  Anh biết không? Anh đi em buồn lắm. Không có ai nấu những món em thích ăn, không có ai hỏi thăm, lo lắng  mỗi khi em về trễ. Không có ai chờ đợi em, không có nơi để về.

Nhanh quá nhỉ? Em từng tưởng tượng ra khung cảnh anh đột ngột bị tai nạn rồi ra đi mãi mãi, vở kịch đó em nhớ anh cũng hùa theo em, anh giả chết, em thì ngồi khóc tutu. Ôi lúc đó sao mà mình không kịp nhận ra, rồi chuyện này nó sẽ tới nhanh thôi.

Lạnh quá, mưa len lỏi qua từng khẽ ngón tay trượt dài theo cánh tay em. Tay lạnh hay trái tim lạnh? Xót xa quá phải không anh? Mưa nè, anh thích mưa lắm. Nhớ không, mình đã ôm lấy nhau, cười với nhau, có biết đâu? Lúc ấy phải chi em ôm anh chặt hơn nữa, có lẽ anh đã không đi, anh đi theo con Covid đó bỏ em.

Bình ô xy cuối cùng một xoẹt ngay mặt anh, anh nằm đó thở từng hơi thoi thóp. Anh ơi, em biết lúc đó anh muốn sống, anh ơi em biết lúc đó anh thương em đến nhường nào. Anh chỉ tay cho chị y tá đưa bình ô xy cho em. Anh cao thượng lắm, người ta ví anh như thiên thần nhưng em thấy anh giống ác ma hơn. Thử hỏi ai lại nhẫn tâm nhìn người mình khóc lóc, năn nỉ mình mà cười tươi nhỉ? Không đoán được đúng không, anh không đoán được anh thương em đến thế, anh không đoán được anh vì cứu em mà mất. 

Nhưng không sao em tự lo được. Em lớn rồi mà, em rồi sẽ quên được anh, rồi em sẽ có gia đình mới, có những niềm vui mới thôi. À không, sao em có thể bỏ anh được đây? Anh vô tâm, lạnh lùng như thế thì tội người ta chết, chắc chỉ có em mới chịu được anh thôi? Anh dám nói sai thử xem.

Anh à,sao anh không trả lời thế, anh lo lắng ư?  Đừng lo lắng nữa nhé! Cứ tin ở em! Hoseok của anh mạnh mẽ lắm! Nó chỉ giả vờ yếu đuối bên anh thôi, nó chỉ khóc nhè bên anh thôi chứ ra ngoài ai bắt nạt được nó. Nó đánh cho phù mỏ. Vậy nên đừng bận tâm nha, anh đã mất cả thanh xuân để theo nó, chăm sóc nó nếu đã tận số thì do trời.

Hoseok của anh đâu còn khóc nữa, nước mắt đã khô rồi đây. Lòng em giờ rất nhẹ nhàng, anh đi rồi.  Thời gian ơi, người  giữ kỷ niệm của tôi và anh lâu quá rồi đó, lâu đến mức tôi chợt quên bẵng mất nhưng người hứa với con nhé giữ lâu đến mức mục nát cũng được nhưng đừng xóa đi.

Hay như vậy đi, con với người chơi một trò chơi. Mỗi nhịp chân bước là mỗi nhịp giây người lùi lại. Sao người lại không chơi với con, con đi cả nghìn bước rồi đây. Lùi lại đi người, lùi lại khoảnh khắc đó, về khi chưa có sự chia ly, về khi con chưa mất anh. Xin người, sao lại tàn nhẫn quá, người chẳng phải thần thánh sao? Người ích kỷ nhỏ nhen đến độ này ư?

Hình như em quá mơ tưởng nhỉ? Một căn nhà nhỏ cùng một chú cún đáng yêu, sáng hai đứa mình cùng nhau nấu bữa sáng rồi đi làm, tối về ôm nha coi phim rồi đi ngủ, anh sẽ nhẹ nhàng xoa bàn tay cho em mỗi khi gió về, em sẽ ủ ấm đôi chân cho anh, nghe thôi đã đủ làm em xao động. Khung cảnh yên bình đó hiện trước mắt em như thướt phim quay chậm. Ha, em quay về thực tại đây, nó quá sức tàn khốc. Anh là anh và em là em, hai ta giờ hai thế giới đúng nghĩa. Chung một nơi khác nhịp đập. Tim anh ngưng đập.

Chậm rãi đặt trên mộ một nhánh bồ công anh nhỏ. Anh mãi mãi không biết ý nghĩa của hoa đó đâu. Đúng rồi, SeokJin vô tâm như vậy sao lại để ý mấy cái này chứ, phải không nào? Anh sẽ chẳng thế biết được rằng cho dù 10, 20 hay 30 năm sau, bông hoa đó vẫn lặng im trên mộ. Không thay đổi, không se dịch, muôn đời thủy chung.

Thoáng bay trong gió chỉ có từng cánh hoa bồ công anh chầm chậm lướt ngang, khung cảnh lặng im như tờ. Nhìn cánh hoa bay tà tà như còn lưu luyến chốn nhân gian. Những cánh hoa như mang theo lời tạm biệt mà tôi chưa thể nói. Nếu có thể hãy bay bay về thiên đường đẹp nhất, thay lời tim tôi, người ơi.

Covid mang anh đi thì em mang tim anh về.
Nếu biết vốn không có  thiên trường địa cửu
Vậy chi bằng quý trọng giây phút bên nhau

Như giọt mưa rơi xuống mặt hồ mùa đông.

Lạnh giá là vậy, phải không?

Là trái tim mình, xót xa chẳng nói nên lời
Khi mà ta chẳng thể gặp lại người nữa. Và ta nhớ về một chiều mưa

Mình đã ôm lấy nhau và

Cười với nhau rất vui và Có biết đâu.

Đâu ai biết lần gặp lúc đó ngồi kề bên nhau là lần cuối cùng.

Ai biết lời người đã nói về việc chia xa chẳng thể tương phùng

Ai biết bầu trời xanh kia

Ngày mai sẽ trở thành sao khuya

Để ta nhớ về người mỗi đêm

Thời gian giữ kỷ niệm quý giá về người thân yêu, đừng xoá đi

Lời hứa mình dành cho nhau buổi chiều gió mát, xin khắc ghi

Lời chia tay chẳng kịp nói, bồ công anh ơi theo gió, xin cuốn đi

Chẳng ai biết đâu cuộc đời là bao điều không đoán trước

Mỗi nhịp chân bước

Mỗi nhịp tim ước quay ngược

Về khi chưa có ly biệt, người bên ta

Cùng nhau trải qua

Tháng ngày chìm trong hoa

Đâu ai biết lần gặp lúc đó ngồi kề bên nhau là lần cuối cùng

Ai biết lời người đã nói về việc chia xa chẳng thể tương phùng

Ai biết bầu trời xanh kia

Ngày mai sẽ trở thành sao khuya

Để ta nhớ về người mỗi đêm

Thời gian giữ kỷ niệm quý giá về người thân yêu, đừng xoá đi

Lời hứa mình dành cho nhau buổi chiều gió mát, xin khắc ghi

Lời chia tay chẳng kịp nói, bồ công anh ơi theo
gió, xin cuốn đi

Hạnh phúc kia trong ta

Là chiều hoàng hôn ngắm mưa dưới hiên nhà

Người đã cho ta thật nhiều yêu thương thiết tha
Bằng cuộc đời người sống qua

Những cánh hoa mang theo

Lời tạm biệt mà mình chưa thể nói

Hãy bay bay về thiên đường đẹp nhất, thay lời tim ta, người ơi

*Hoa bồ công anh: Hoa bồ công anh còn được sử dụng để thay thế lời tạm biệt, chào đón một sự khởi đầu mới. Ngoài ra, hoa còn có ý nghĩa sự tiếp sức cho tình yêu.

Thông qua câu chuyện này mình muốn nhắn gửi tới mọi người dù bạn là ai, bạn ở đâu thì nhớ nha sinh tử không chừa 1 ai nên đừng làm người thân, người yêu và cả người bên cạnh mình tổn thương, biết đâu bạn sẽ hối hận đó. Hãy quý trọng, yêu thương họ khi còn có thể.

#banhtieu #kho11
________________
©fic thuộc quyền sở hữu của kho 11 và tác giả huongthac1994


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net