Ăn cướp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chẳng có ai có người yêu như Lee Donghyuck cả, không ai đi yêu một kẻ trộm đúng không?

Kẻ trộm đúng nghĩa, không phải trộm trái tim như mấy câu tán tỉnh nhảm nhí trên mạng đâu, giật túi cậu đúng 3 lần và không giật được lần nào.

Lần thứ nhất, lúc đó Donghyuck chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc, mới chuẩn bị bước vào công ty thì bị một tên trộm chạy ngang qua cướp cái túi đeo vắt bên vai của cậu, lạy trời lạy đất, Donghyuck giành lấy được, hai người cứ thế kéo co qua lại trước cửa công ty cả 15 phút không ai chịu nhường ai.

"Nè cậu, hay cậu nhường tôi đi?" - Tên kia hỏi, mắt lấp lánh cầu xin nhìn về phía Donghyuck.

"Mẹ cha anh, tôi đi phỏng vấn xin việc ai rảnh đâu nhường anh." - Donghyuck quát lên, thật sự sắp muộn giờ phỏng vấn rồi.

"Tôi mà không giật được lần này là tôi rớt thực tập đấy!" - Hắn quát lại, kéo túi Donghyuck về phía mình.

"Im mồm, tôi còn chưa thực tập, coi như anh giật lần sau đi ha!" - Donghyuck giật mạnh về phía mình, thành công lấy được chiếc túi, chạy ba chân bốn cẳng vào công ty gấp.

Tên kia đứng ở trước công ty thở dài, lần thực tập ăn trộm coi như bỏ rồi. Thôi thì mình phải nhường cho một người mới đi phỏng vấn chứ, đợi cậu ta được nhận, có khi trộm được nhiều hơn.

.

Lee Donghyuck vài ngày sau được công ty nhận, vui sướng tá hỏa, chạy vòng quanh khắp trọ, làm thằng bạn thân Na Jaemin nhức đầu không thôi. Xong cả hai phải đi ăn mừng Donghyuck sau 1 năm thất nghiệp đã được nhận chứ nhỉ, nhưng chưa gì mới đi nửa đường lại bị giật túi tiếp.

Ừ đây là lần thứ hai, cùng một người cướp, cũng là người bị cướp chộp lại được chiếc túi.

Na Jaemin nhìn bạn mình với tên cướp đi lấy chiếc túi ra mà kéo co, lòng cảm thấy thích thú, lấy điện thoại ra, ngồi xuống gốc cây đối diện, giơ máy lên quay phim, chẳng thèm giúp đỡ thằng bạn mình.

"Lại là anh nữa hả?" - Donghyuck vẫn không nhường tên kia, má nó người ta đi ăn mừng mà cũng canh trộm được nữa. "Không phải anh lần đó rớt thực tập rồi hả?"

"Tôi tự mở tà đạo cho riêng mình rồi!" - Hắn cười khẩy, mẹ kiếp, nhìn cậu ta nhỏ nhỏ con, tròn tròn mà khỏe khiếp vậy, hay do mình gà, hay là... "Bộ cậu bị giật túi nhiều lắm hay sao mà cậu khỏe vậy, tôi nhường cậu lần trước rồi, để tôi phát triển tà đạo đi?"

"Tà đạo quần què, đi làm gì đó lương thiện giùm cái, buông cho tôi đi ăn coi!"

"Không?"

"Không á! Má nó, anh kiếm đứa khác mà giật, tôi nói lần đó là nói chơi mà anh tìm tôi trộm lại thật đó hả?"

"Tôi biết là cậu tôi chết liền, nào, nhường tôi đi!"

"Không nhá, lần sau đi nè!"- Donghyuck giật mạnh lại lần nữa, thành công mang chiếc túi thân yêu về bên mình. "Jaemin, chạy!"

Hắn nhìn cậu và bạn chạy té khói, hắn chán nản, tà đạ sụp đổ, đàn em của hắn chứng kiến tất cả, chán nản buông bỏ người đứng đầu này. Ai mà biết được nhìn anh ta ngầu lòi mà lại ngu ngốc thế kia chứ. Thậm chí có một đứa em còn khuyên anh về chính đạo, làm công dân lương thiện nhưng mà nghèo còn hơn ăn trộm ăn cướp nhưng chẳng cướp được gì.

"Cơ mà, Donghyuck, cái tên trộm vừa nãy cũng đẹp trai nhỉ?" - Jaemin bỏ vào miệng hai miếng thịt to chà bá, nhồm nhoàm nói chuyện.

"Đẹp? Bố mày lo lấy lại cái túi, ai như mày ngồi ở đó quay phim và khen tên trộm đẹp trai?" - Donghyuck lấy muỗng gõ đầu Jaemin, mặt mũi cực kì bực bội.

"Này, tao biết mày sẽ lấy lại được chiếc túi thôi, tao mà xen vào chỉ khiến thời gian mày lấy lại túi nhanh hơn thôi, hiểu không?" - Nó cười hí hửng, mở điện thoại ra cho Donghyuck xem đoạn phim nãy quay. "Mà nè, hai người đứng cạnh nhau đẹp đôi lắm á, há há há há." - Jaemin bụp miệng cười lớn, văng hết nước miếng lên mặt Donghyuck.

"Mày nghĩ sao ghép tao với tên trộm vậy hả?"

"Há há há sao không được, cựu sinh viên ngành Cảnh sát, trời ơi, đối lập vậy bao hợp luôn ấy, mày ế cũng lâu rồi, hay là... "

"Im ngay! Sao tao có thể hẹn hò với tên trộm túi tao 2 lần chứ?"

"Hai lần? Há há há, lần thứ 3 trộm nữa là định mệnh đó nhé, há há há, cái quái gì cũng xảy ra thôi Donghyuck con yêu, cựu sinh viên Cảnh sát cũng có ngày phải đi làm văn phòng thì việc yêu tên trộm có gì lạ?"

Donghyuck chỉ biết hừ lạnh, nhìn Na Jaemin cười vào mặt mình, tiện thể lấy khăn lau hết nước miếng của thằng bạn từ nãy giờ, ôi chao, Jaemin coi thường cậu quá, Lee Donghyuck không hẹn hò với chủ tịch công ty nào đó mới là chuyện lạ, nghĩ làm sao bảo cậu hẹn hò với tên trộm chỉ được cái mặt đẹp trai, thậm chí chẳng trộm nổi được cái túi của cậu chứ?

.

Thực tập đâu đó vài tháng, Donghyuck được nhận làm nhân viên chính thức, lương cũng vững vàng hơn, không bị Jaemin sai khiến vì ăn bám nhiều rồi, cậu có thể chi trả tiền trọ cho những tháng sau không cần Jaemin góp nữa còn được.

Từ lần đi ăn đó, Donghyuck cũng chẳng gặp tên trộm đó lần nào, xì, sao số phận có thể gắn ghép cậu vào tên đó chứ, người như cậu đàng hoàng thế mà. Đang đi trên đường, cậu cười hí hửng nhìn điện thoại, thì bị tên khốn khiếp nào đó giật mất.

Mẹ nó, máu cảnh sát cậu lại nổi lên, chạy theo tên đó, đừng nói là cái tên kia nữa nha, công nhận trải qua nhiều ngày tháng cũng biết khôn hơn rồi nhỉ?

Đang chạy theo thì Donghyuck thấy một bóng đen vụt qua mình, chạy đến đá một cước vào tên đó ngã lăn quay, cậu cũng chạy lại kịp, nhìn bóng dáng tên kia cậu quen mắt.

Á đù, hắn lấy điện thoại cậu khỏi tên cướp, bỏ vào túi đấy hả?

Tưởng anh hùng cứu mỹ nhân, hóa ra là trộm cướp đồ của trộm cướp?

Donghyuck đâu để chuyện này diễn ra tiếp, cậu nắm lấy cổ tay hắn, móc cái điện thoại của mình ra. Tên kia liền chửi tục, quay lại tính mắng mỏ thì thấy mặt người quen thuộc.

"Shit, cậu không nhường tôi lần nào thật đó hả?"

"Ai biểu anh cướp trúng tôi?" - Donghyuck nhíu mày, mẹ kiếp cuộc đời cho cậu gặp 3 lần cái tên này thật.

"Haiz, sao tôi đó biết đó là cậu? Mà tôi đâu cướp của cậu, tôi cướp của tên này mà?" - Hắn chỉ tên nằm dưới đất, chân hắn còn nhún vài cái lên người tên đó.

"Dù gì điện thoại của tôi nhỉ?" - Donghyuck cầm điện thoại lắc lắc, mặt thích thủ nhìn tên kia bàng hoàng, không hiểu cậu lấy khi nào. "Với lại thì, anh với tôi, cùng tên này vào đồn cảnh sát một chuyến, nhề?"

Nói xong, cậu chỉ vào đằng sau lưng hắn, một xe cảnh sát đã đứng đó, Donghyuck quay màn hình điện thoại lại, chính cậu là người gọi cảnh sát đến.

Vài phút sau đó, cả hai cùng tên cướp kia đã ở đồn cảnh sát, sau khi nghe cả hai nói tên tuổi, Donghyuck mới biết tên cướp đồ mình 3 lần kia tên là gì.

"Mark Lee, 27 tuổi, quốc tịch Canada, tên tiếng Hàn là Lee Minhyung."

Hàn kiều mà về nước ăn cướp vậy trời, mà nhìn kĩ, đúng là con mắt nghệ thuật của Na Jaemin, nhìn hắn đẹp trai vãi.

"Cậu nên cần người bảo lãnh! Đưa số người trong gia đình cho tôi!" - Viên cảnh sát chán nản nhìn thanh niên khỏe mạnh bây giờ trộm cướp thở dài, với lại cái mặt này không phải thiếu gia cũng lại quá đi.

"Tôi không có người thân!" - Mark hừ lạnh, cúi đầu nhất quyết không chịu khai.

Donghyuck quá mệt mỏi tên cứng đầu này, liền bảo lãnh cho tên này ra, mới nhận lương đi bảo lãnh cho tên trộm đồ mình 3 lần, thật sự chỉ có mình Donghyuck, với lại thì, cậu nghĩ tên này chẳng có một chút xấu xa gì, có cảm giác như một thiếu gia tài phiệt nào đó cãi nhau với gia đình mà bỏ nhà đi đúng hơn.

Sao cậu nghĩ vậy hả? Đm hãy nhìn cái dây chuyền đeo trên cổ hắn đi, Na Jaemin từng năn nỉ cậu tặng nó vào ngày sinh nhật, sau khi nhìn giá muốn tăng xông mà ngất mấy ngày.

Donghyuck với hắn vào cửa hàng tiện lợi, hắn chọn loại kem dưa hấu, cậu mua một hộp canh kim chi ăn liền, cả hai ngồi ngay cửa quán, chẳng mở lời nói nhau câu nào. Mark Lee cũng thấy ngột ngạt, cắn miếng kem cuối cùng, thở ra hơi lạnh của mùa Đông "Cảm ơn cậu, tôi trộm đồ cậu 3 lần mà cậu vẫn tha thứ cho tôi, còn bảo lãnh tôi, mua kem cho tôi ăn"

"Này, anh khóc đó hả?" - Donghyuck đang ăn ngon miệng liền bị tiếng sụt sịt của tên kia làm cho hoảng hồn. "Có lần nào anh cướp được của tôi đâu?"

Mark Lee nghe xong liền đau lòng hơn, nước mắt nước mũi giàn dụa, Donghyuck nói mãi không nín, chỉ biết mua kem dưa hấu thì hắn ta liền im mồm.

Trời, như con nít nhỉ?

"Anh đó! Về nhà đi." - Donghyuck ngồi cạnh, ngậm kẹo mút phồng bên má trái, mỏ lúc đó chu chu ra rất dễ thương.

"Tôi không muốn về!" - Mark quay lại nhìn cậu, bị bộ dạng dễ thương của cậu làm cho đứng hình, đột nhiên hôn má cậu, kéo lại hôn chụt một phát bên cái má phồng phồng ngậm kẹo kia.

Một tầng mây hồng đậu vào má của cả hai con người kia, Donghyuck bị sốc, liền ho khan liên tục, Mark cũng không hiểu bản thân bị gì, cuống cả tay chân lên vì ngại, thật tình hắn rất dễ cám dỗ với những thứ dễ thương, đặc biệt với người hắn gặp 3 lần, lần nào cũng cũng mặc áo hoodie màu hồng to chà bá, nón có cái tai gấu, đội lên che mái tóc nâu bồng bềnh, má thì tròn như bánh bao, cứ thế hắn chẳng cướp được gì từ cậu.

Mà Donghyuck cướp hắn cái trái tim mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net