ExSeol

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Shot translate từ tác phẩm Raindrops của author NB-912 bên Asianfanfic. Thực sự cảm ơn tác giả vì đã cho phép mình trans fic này :)

Khi Seoul nhuộm xám một ngày mưa...

Tôi bất giác cuộn tròn người lại khi những đợt sấm ngoài trời vẫn không dứt, báo hiệu một cơn giông lớn sắp ập đến. Vươn tay khỏi cái ổ chăn ấm áp, tôi với lấy cốc trà hoa nhài vẫn còn ấm từ chiếc bàn kính đối diện. Được ngả người trên ghế dài, trên tay cầm một quyển sách cùng thi thoảng lại hớp lấy một ngụm trà dường như đã trở thành một thói quen của tôi. Dù cho mọi người luôn phàn nàn rằng nó rất nhàm chán và trái ngược với cái sự sôi động những con người ở độ tuổi hai mươi nên có, tôi đều chỉ cười cho qua. Có lẽ bởi mỗi khi chỉ cần ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, đưa mắt về phía bên kia ghế dài, tôi sẽ luôn tìm thấy một dáng hình quen thuộc, đủ để tôi biết rằng, mình không hề đơn độc giữa bốn bức tường này.

Hai con người chia sẻ cùng một chiếc ghế dài nhưng lại có những sở thích cùng niềm đam mê khác nhau. Tôi thích các loại trà thảo mộc trong khi người đó chỉ một mực uống cà phê. Nó luôn càu nhàu về cái sự đắng chát trong trà và đã từng thề rằng mình có thể cảm nhận được vị đắng qua mùi hương trong khi chính mình lại chẳng bao giờ chịu bỏ tí đường hay sữa nào vào cà phê. Khi vị trà của tôi tùy theo tâm trạng thì nhóc con kia chỉ trung thành với một vị cà phê đen chán ngắt.

Nếu như tôi cần một cái chăn nhung để cuộn tròn người vào đó và tự ủ ấm bản thân, đặc biệt vào thời điểm tiết trời Hàn Quốc đã bước sang đầu thu như bây giờ, nhóc kia luôn từ chối thiện chí muốn tạo dựng một cái ổ những, hai trái tim vàng của tôi chỉ với lí do "Em không thích". Thế mà vật bất li thân của nhóc ấy lại là một cặp kính bởi nó bảo đọc sách lâu dễ bị mỏi mắt. "Cứ điện tử đêm khuya nhiều vào em nhé để rồi gắn luôn kính lên mắt."

Và đấy vẫn chưa phải tất cả. Gần đây, vì trời đã bắt đầu se se lạnh, những cái áo hoodie rộng cùng quần jeans đã trở thành top choice của tôi. Cái cảm giác thọt lỏm giữa một nùi áo quần thực sự vô cùng dễ chịu, chúng giúp tôi cảm thấy an toàn và cũng bớt lạnh hơn nữa. Còn con bé kia thì, thôi đừng nhắc đến nữa. Tủ quần áo của nó không có áo phông thì cũng chỉ có áo phông dài tay cùng dăm ba cái quần dài giống y hệt nhau. "Mua mấy cái đồng màu cho đỡ lẫn với chị thôi." Thôi đi em ạ, chắc cô lại đi mua lô ở đâu rồi phỏng? Chị nhìn là chị biết mà.

   - Hãy nói em nghe chị đang nghĩ gì~
   - Hm? Không có gì.
   - Và cái "không có gì" đấy với việc nhìn chằm chằm em nãy giờ chắc chẳng liên quan nhỉ?

"Đấy, người yêu tôi nó lại bố láo rồi."

   - Thì không có gì thật mà.
   - Ờ~   con nhóc trả lời tôi cho có kèm bản mặt "chắc em tin" rồi lại cắm cúi vào quyển tranh của nó.

Quên nữa, nhóc con nhà tôi cực kì mê truyện tranh. Ý tôi là cực kì. Hai mươi mấy tuổi đầu, ra đường toàn cậy lớn bắt nạt bọn nhóc trong khu mà tối về lại rúc lên ghế đọc Doraemon là đủ hiểu em nó còn bé bỏng thế nào rồi đấy. "Gia tài đồ sộ" của em nó có thể kể đến là tủ truyện đã gần chạm mốc 100 quyển với đầy đủ các thể loại. "Em ạ, đến bao giờ em mới nhận ra lợi ích khác của những quyển sách ngoài việc lót nồi hay sửa lại cái bàn bị kênh đây."

Mải ngắm nhìn bé con nhà mình và khinh bỉ em nó quá lâu khiến tôi quên xừ mất mình đang đọc đến đoạn nào rồi. Thôi kệ đi, đứt mạch cảm xúc rồi thì đọc có vào nữa đâu. Và rồi tôi rùng mình một cái. Đang làu bàu định đứng dậy đóng cánh cửa sổ hở kia thì bỗng người tôi bị ôm cứng lại. Nhóc con kia chả biết từ khi nào đã đi chuyển ra giữa ghế và hiện tại đã vòng tay ôm lấy tôi đồng thời kéo luôn tôi vào lòng nó. Quả thật, cảm giác này tốt hơn ôm chăn nhiều.

   - Sojung này.
   - Vâng?
   - Em...có thấy mệt với chuyện này không?
   - Việc chị béo lên á? Không có nha, dù cho Bạch Tuyết của bé có mập lên thì bé vẫn cưng Hyunjungie mà :3
     A đau, sao chị cấu em!
   - Bớt xàm đi cô, tôi đang nói chuyện nghiêm túc.
   - Ý chị là seo? Bé nghe không hiểu :D
   - Thì là..việc nằm dài ở đây này..bên cạnh chị.

Ba từ cuối tôi nói chỉ đủ mình nghe thấy nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Sojung, tôi đoán rằng mọi thứ đã lọt vào tai em, không sót một chữ nào. Con bé rời mắt khỏi quyển truyện đang đọc dở, điều mà hiếm khi nó làm, rồi nhìn xuống cái đầu nhỏ nhỏ đang dựa vào vai nó.

   - Sojung...
   - Chị thì sao?

Trước khi tôi kịp làm gì, bàn tay ấm áp của nhóc con đã nhẹ nâng cằm tôi, để ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Con bé không hề hé môi nhưng đôi mắt như thể đã nói lên mọi thứ.

   - Tại sao chị lại nghĩ vậy?
   - Chỉ là...một suy nghĩ thoáng qua thôi. Tại chúng ta luôn chỉ ngồi đây mỗi ngày, lãng phí tuổi trẻ vào những quyển sách. Đừng hiểu sai, chị thực sự thích điều này, chỉ là...đôi khi chị nghĩ em sẽ buồn chán hay mệt mỏi vì nó...
   - Hyunjung, em thích chị, được chứ? Em yêu mọi thứ về chị, kể cả quãng thời gian mà chị cho là 'nhàm chán' kia nữa. Chúng giống như một nguồn động lực vậy, giúp em vượt qua những ngày khó khăn nhất. Bởi đến cuối cùng, em biết mình sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị. Và em sẽ không bảo giờ đánh đổi giây phút này cho bất kì thứ gì khác. Vậy nên, Hyunjung của em, đừng bao giờ có những suy nghĩ như vậy nữa.

   - Cảm ơn em, Sojung.
   - Vì cái gì chứ?
   - Vì đã ở đây, và vì đã yêu chị.
   - Em cũng vậy, cảm ơn chị, vì mọi thứ.

Và bấy nhiêu đó thôi cũng đã quá đủ rồi. Tôi chẳng quan tâm ngoài trời gió đang rít gào thế nào, mưa có còn đổ xuống như thác ra sao bởi tôi biết, trong căn phòng này, sẽ luôn có một vòng tay mềm bao bọc tôi (ngày cả khi tôi trở nên mập đ!t 😒 )

   - Em yêu, hãy thôi nghịch abs chị và hôn chị đi nhóc con.

End.

P/s: lần đầu mình dịch fanfic nên chắc chắn sẽ không tránh khỏi sai sót. Và mình có thể hoàn thiện bản thân hơn nếu nhận được sự góp ý từ các cậu :3
       và nếu có bất kì request nào về series mưa gió các kiểu này, hãy nói với mình ngay nhé.
       cuối cùng, mình thực sự cảm ơn các cậu vì đã để ý đến one shot nhảm nhí này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net