BỜ VAI CỦA GIÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bangchan cầm chai nước suối lên nốc vào miệng.Cái thứ thuốc đắng ngắt chết tiệt đang lan tỏa trong miệng anh!Chậc,lần sau anh sẽ chả uống nữa,dù sao chân cũng hết đau rồi.Ngước nhìn đồng hồ treo tường,Bangchan vội vã xách túi đồ nặng trịch lên rồi mở cửa phòng tập.
*
Dorm trẻ lạc vẫn còn chưa thức giấc ,trong không gian mơ hồ nghe mùi thơm vấn vương đầu mũi,Hyunjin bật dậy,là mùi thức ăn!
Xoa xoa mái tóc tơ vẫn còn nhuồm nhuộm màu nâu sáng ,cậu trùm lên người chiếc áo spombis vàng chóe rộng thênh thang của Woojin hyung,vặn tay nắm mở cửa phòng.
Mùi thơm xộc vào mũi ngay khi Hwang Hyunjin ló mặt ra ngoài cửa.Cái dạ dày không chút câu nệ mà lập tức đánh bôm bốp vào thành bụng .Cậu nhăn mày,khép cửa rồi quay trở lại giường.Ngồi trên tấm nệm êm ái,Hwang Hyunjin mím môi,mắt nhắm nghiền,hai tay co lại thành nắm đấm, miệng lẩm nhẩm
Hwang Hyunjin đang trong diet,hwang hyunjin đang trong diet!!
Tiêu tan được một lúc,cậu mới yên tâm mở mắt và thả lỏng các khớp xương, cách này vẫn rất hiệu quả nhỉ!
Hít một hơi thật sâu,Hyunjin lại mở cửa nhưng lần này cậu đã đeo cái khẩu trang đen xì lên mặt và đầu thì đôi chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận mắt.Cậu lướt ngang qua con người đang cặm cụi ở bếp,đi thẳng ra ngoài
*
Phải thú thật là Hwang Hyunjin lăn lộn trong cái xã hội này đã ngót nghét 10 năm trên đời nhưng chưa bao giờ thấy yêu quý không khí như lúc này.Tháo khẩu trang và mũ ra,cậu ôm lấy thùng thư ở trước trụ sở rồi mở mồm nuốt từng ngụm không khí.Ai có thấu cái khổ của cậu không?Người thương đứng ở bếp xào xào nấu nấu cộng thêm mùi thức ăn lan tỏa sẽ bằng gì?Thuốc độc giết Hyunjin chứ sao nữa.Ổn định lại nhịp thở,cậu ngẩn người nhìn trời,ôi sao cái đám mây kia nó trắng trắng tròn tròn giống má của Bangchan hyung vậy nhỉ?
Nghĩ đến đây cậu bật cười,lại bắt đầu nhớ anh người thương rồi...
*
Đặt dĩa thức ăn cuối lên bàn,Bangchan đi vào lôi mấy con người kia ra khỏi phòng.Anh đi vào bê laptop ra ngồi xuống ghế làm việc.Làm cho đến khi nắng sớm đã nhàn nhạt một màu,dòng người ồn ã vãn dần và ông mặt trời đã hạ xuống trên đỉnh những tán cây cao chọc thì Bangchan mới gấp máy lại.Anh vươn vai rồi trông ra bàn,mấy đứa nhóc đã dọn dẹp sạch sẽ và đi đâu đó chơi rồi.Khẽ thở dài,anh vào phòng thay quần áo rồi đi xuống quán cà phê ở sảnh công ty.
-Bangchan hyung
Một giọng nói trầm đục gọi anh từ phía ngoài cửa
Bangchan quay ra thì thấy Hyunjin,anh đi ra khỏi quán và tiến đến cạnh thùng thư.
-Em làm gì ở đây thế
-Em chỉ tính hóng gió chút mà chắc giờ thành cảm rồi
Cậu gập người ho khù khụ
-Mau mau lên dorm anh đưa thuốc uống
Hyunjin lẽo đẽo theo sau lưng anh người thương,một cảm giác mông lung đang lởn vởn trong đầu cậu.
Nằm vật ra giường,cơn hắt xì ập đến khiến Hyunjin liên tục mất tự chủ mà bật dậy lấy tay che mặt.Mũi cậu đỏ ửng,đôi mắt lờ đờ như chỉ muốn nhắm lại.Chiếc khẩu trang đen kéo tới tận cằm cũng bị dính một chút nước ở khóe mắt chảy ra.Trông bộ dạng lúc này của cậu ai cũng phải chạnh lòng.
*
Lấy từ trong tủ y tế ra một vài loại thuốc cảm,Bangchan nhanh chóng mở cửa phòng và kịp lúc để thấy một Hwang Hyunjin khổ sở vật lộn với những cơn hắt xì.Đi đến rút vài tờ giấy ăn ra đưa cho Hyunjin,anh rót một cốc nước rồi đặt lên bàn cùng những viên thuốc.Hyunjin co chặt tay để cố gắng kiềm lại những cơn co giật như muốn làm người cậu bật lên không trung ngay lập tức.Nén lại chúng quả là điều khó khăn nhất mà Hwang Hyunjin cậu từng làm.Tống hết thuốc vào mồm,Hyunjin tu một hơi hết cốc nước.Xong xuôi liền ngả ra giường mà ngủ vội.
*
Nắng trưa đã trở nên nhạt toẹt giữa bầu trời xuồm xuộm màu đo đỏ.Xe cộ qua lại tấp nập che kín những làn đường.Các ông chồng đã bắt đầu xách cặp táp lên,đá đít  trưởng phòng khó tính luôn đòi tăng ca của họ và về đoàn tụ với vợ con sau một ngày làm việc bề bộn.Hyunjin cựa mình,đã xế chiều.Cậu cảm thấy tỉnh táo hơn sau một giấc ngủ dài xuyên trưa.Không biết anh người thương của cậu đi đâu rồi.Mở cửa phòng khách là hình ảnh hai đứa Mặc nê đang chăm chú cày game.Vặn vẹo người,Hyunjin đi vào bếp và vòng tay ôm lấy anh người thương đang làm bữa tối
-Đã đỡ hơn chưa?
Giọng nói ấm áp cất lên
-Dạ rồi!
Cậu nhắm mắt lại dụi mặt vào bờ vai to lớn vững chắc của Bangchan.Ai nha,đúng là thật thích mà,vai của anh người thương cậu cứ gọi là bự thiệt bự nhé,dựa vào là có thể lăn ra ngủ ngay
- Tiểu ngốc nhà em lần sau nhớ phải cẩn thận
-Nae~~~Sẽ không làm anh lo nữa ~

Xin lỗi vì không ra đúng hẹn được,có vài lý do riêng mà mình không thể nói,mong các bạn thông cảm và mình sẽ cố ra chap đều đặn hơn.Hope you guys don't forget me,much love~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net