NGUYỆT QUANG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khẽ mở mắt, thứ ánh sáng dìu dịu trắng ngà nhập nhòe tràn vào mắt Joohyun, phải mất một lúc lâu chị mới có thể nhìn rõ mọi thứ.

Là bệnh viện. Joohyun đang nằm trên một giường bệnh.

Hoảng hốt. Chị không nhớ vì sao mình vào nằm ở đây, chị cũng chẳng nhớ là khi nào. Chị chỉ nhớ rằng mình đang trên đường từ công ty về nhà, mở mắt thì đã thấy mình nằm ở đây.

Joohyun nhìn quanh, bên cạnh là chai dung dịch treo trên cao đang truyền dịch vào tĩnh mạch chị. Mọi thứ được phòng bệnh được trang bị rất tươm tất, còn có mùi hương từ chiếc máy khuếch tán tinh dầu ở góc phòng tỏa ra chút hương nhè nhẹ dễ chịu. Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ là những ly tách và ấm trà để ngay ngắn, xung quanh đó là cơ man những giỏ hoa quả và thiệp.

Cố ngồi dậy, có vẻ cơn ngất lúc trước vẫn làm chị đau mỏi hết người. Chị chầm chậm bước lại phía cái bàn, mở những tấm thiệp ra thì thấy đó là nét chữ của mẹ chị ghi động viên "Mau khỏe nhé con gái", rồi những tấm thiệp khác chứa lời động viên của công ty, đồng nghiệp. Chị mỉm cười vì sự quan tâm của mọi người, rồi cố gắng đi ra cửa. Vừa thấy chị bước ra, một chị y tá liền chạy tới đỡ chị:

"Tỉnh dậy rồi à em? Em đã hôn mê một ngày rồi đấy."

"Một ngày ư? Mà sao em lại phải vào bệnh viện vậy chị?"

"Suy nhược cơ thể. Người ta thấy em ngất ở ngoài đường nên đưa vào đây. Em vào nghỉ chút đi. Nếu không có gì trở ngại thì khoảng vài ngày ở lại bệnh viện là em sẽ khỏe thôi mà."

Joohyun đành quay lại phòng và bật ti vi lên xem. Lướt qua lướt lại thì cũng chẳng có gì đáng để xem, cũng chẳng cảm thấy buồn ngủ nữa. Nhìn sắc tối của bầu trời hiện qua khung cửa sổ, chị quyết định xuống hoa viên đi dạo một chút.

Khu vực này về cơ bản thì chỉ dành riêng cho bệnh nhân và các nhân viên y tế, ngay cả người nhà bệnh nhân cũng không được vào. Mùi hương nhàn nhạt của hoa cỏ cùng khí trời tươi mát khiến tinh thần Joohyun phấn chấn hơn được một chút. Có lẽ đây cũng là một trong những liệu pháp điều trị của bệnh viện. Sự biệt lập của khu hoa viên này với các khối nhà điều trị khiến Joohyun nhất thời quên mất đây là bệnh viện mà dường như nó là một khu nghỉ mát nào đấy ở vùng núi, yên tĩnh và thanh bình.

Dưới dàn pergola là khoảng vài bệnh nhân đang chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng lại thấy bóng dáng một người điều dưỡng đi ngang. Đằng sau cách Joohyun một lớp cửa kính là phòng giải trí, một nhóm người đang tụ tập lại xem trận so kèo bóng bàn giữa hai bệnh nhân khác. Ở giữa sàn là một nhóm trẻ con đang ngồi chơi cờ cá ngựa, đọc truyện tranh và xếp ô chữ. Với một sự săn sóc chu toàn như thế này, chị chắc mẩm viện phí ở đây hẳn là không hề thấp chút nào.

Sau khi đảo quanh hoa viên một vòng Joohyun chọn một chỗ nghỉ chân có hướng nhìn ra mặt hồ phẳng lặng. Mặt trăng nằm nghiêng trên bầu trời, rải một dải lụa trắng ngà sóng sánh xuống làn nước dập dìu mê hoặc lòng người. Dưới ánh trăng, lá cây xào xạc, như thể đang phổ lên một điệu nhạc du dương chạm đến lòng người. Uyển chuyển và thơ mộng. Sâu lắng và đẹp đẽ.

Tiếc nuối vì quên đem theo điện thoại xuống, Joohyun thật muốn chụp lại khung cảnh này. Không biết đã qua bao lâu rồi, chị chưa được nhìn thấy vầng trăng sáng như vậy? Cũng phải, ở chốn thị thành vồn vã, chị cũng như phần lớn mọi người, mải chạy theo sự hào nhoáng bởi ánh đèn rực rỡ để rồi lạnh nhạt với thứ ánh sáng mờ ảo kia.

Joohyun nhớ lại những giấc mơ ướt đẫm mồ hôi, thấy mình bị trói giữa hàng trăm sợi dây rối bời, càng vùng vẫy chúng càng siết chặt. Chị chưa từng để cho bản thân được nghỉ ngơi, chưa từng ngừng làm hài lòng người khác. Lần cuối cùng chị được an yên ngắm cảnh là khi nào? Những bình minh lặp đi lặp lại, vội vã ăn uống, vội vã áo quần, vội vã phấn son rồi ào ra đường, ào qua ngày, qua tháng, qua năm, qua tới cái tuổi ba mươi.

"Trăng gặp mây trôi, hoa gặp gió thổi.

Bầu trời đêm nay thật đẹp."

Một thanh âm nho nhỏ phát ra vừa đủ cho Joohyun nghe thấy. Bất ngờ chị quay ra phía sau để xem đó là ai. Một cô gái cũng mặc đồ bệnh nhân giống chị, dong dỏng cao, trông có vẻ nhỏ hơn chị vài tuổi, dải băng trắng quấn quanh trán cũng không làm gương mặt cô bớt đi nét thanh tú. Cô ngồi xuống cạnh chị, đưa cho chị một tách trà ấm cùng túi bánh gấu, một sự kết hợp có vẻ hơi lệch pha:

"Chị ăn không?"

Joohyun nhìn túi bánh đang đong đưa lủng lẳng trước mặt mình, cố gắng nhịn cười. Cái gì? Con người này bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn ăn bánh gấu? Joohyun nhớ lại tới tận trung học chị vẫn từng rất thích vị ngọt của lớp kem bên trong, nhưng bạn bè lại thường hay trêu chọc, sự ngại ngùng dần dần khiến chị cũng bỏ đi cái thói quen đó.

"Không, cảm ơn em, hệ tiêu hóa của chị vẫn còn đang rất yếu. Chị không nghĩ chị có thể dùng thêm thứ gì khác đâu."

"Tiếc vậy. Bánh này ngon lắm, có miễn phí ở phòng thiếu nhi đó. Từ khi vào đây ngày em cũng mò xuống uống ké, chưa có lần nào em bị bắt quả tang cả. À, em tên là Seulgi. Mà chị ở phòng nào thế? Vào đây lâu chưa?"

"Chị ở phòng B329. Chị chỉ vừa vào đây ngày hôm qua thôi. Bị suy nhược cơ thế."

"Ồ. Chị nên yêu thương bản thân mình nhiều hơn. Còn em thì vào đây hơn hai tuần rồi, em đang chờ phẫu thuật, chắc khoảng hai tuần nữa thôi."

"Em bị gì mà phải phẫu thuật nghe nghiêm trọng vậy?"

"À, có một khối u trong não em, nhưng lành tính hay ác tính thì chưa biết. Bác sĩ bảo cần thêm thời gian để theo dõi, có khả năng là ác tính nhiều hơn. Ngày thường em cứ ngất xỉu hoài, em lại sống một mình nữa, nên là vào đây nằm để tiện theo dõi luôn."

Trông Seulgi rất lạc quan yêu đời làm Joohyun chẳng nghĩ đến em ấy đang phải đối diện với một căn bệnh như vậy. Ngồi nói chuyện với Joohyun mà Seulgi cứ liến thoắng liên hồi, đến cả vụn bánh dính ở mép môi cũng chẳng để ý, khiến chị phải gỡ xuống giúp cô.

"Chín giờ hơn rồi, em phải về phòng rồi. Trễ hơn nữa thì ở đây có nhiều thứ đáng sợ lắm."

"Đừng nói là em sợ ma nhé? Em 27 tuổi rồi đó nha." Joohyun đang cười ngả nghiêng trước nỗi sợ có phần trẻ con của Seulgi. Chị đã gặp qua nhiều loại người, có thể nói ấn tượng gặp nhau lần đầu rằng Seulgi là người rất đơn thuần, em gái của chị chỉ nhỏ hơn Seulgi có một tuổi nhưng sự ngây ngô đã bị sự khắc nghiệt của cuộc sống làm cho mất đi từ thuở nào rồi.

"Em không có nhát chị đâu. Em đã trông thấy thật á." Ghé sát tai Joohyun, Seulgi thì thầm to nhỏ. Chị chỉ thấy nhột nhột nên cười khúc khích, không để tâm đến lời nói nhảm nhí của Seulgi.

"Em ở phòng nào?"

"Em ở cùng dãy với chị đấy, khác tầng thôi, phòng B210. Chị có khỏe thì sang chơi với em nhé."

"Ừm."

"Mà chị Joohyun này?"

"Hửm?"

"Chị xinh lắm. Thật đó, chị xinh cực kỳ luôn. Đã vậy chị còn dễ gần nữa. Chị là người duy nhất chịu nói chuyện với em kể từ khi em nằm ở đây đó."

"Đừng có mà qua mặt chị nhé. Em hoạt bát vậy ai mà không thích."

"Không, không có đâu. Chẳng ai chơi với em cả. Em bắt chuyện với mọi người mà ai cũng lờ đi như không trông thấy em vậy. Chắc tại em ồn ào quá nên mọi người không thích."

"Không đâu. Có chị thích em mà. Em lên nghỉ đi. Chị cũng phải về phòng đây."

Về phòng, vệ sinh cá nhân xong, chị leo lên giường lướt điện thoại một chút, lịch sự trả lời những tin nhắn thăm hỏi của công ty và đối tác rồi đi ngủ. Lâu lắm rồi chị mới đi ngủ sớm như thế. Với tình trạng sức khỏe hiện tại chị cũng chẳng thể quay lại với công việc, dù chẳng an tâm mấy nhưng đó là tất cả những gì chị có thể làm lúc này. Vậy nên Joohyun đã quyết định xem như đây là một kỳ nghỉ cho bản thân, chị sẽ cố gắng sống chậm lại một chút.

Chiều hôm sau, sau nửa ngày ở cạnh săn sóc con gái cưng thì bố mẹ Joohyun cũng chịu về. Vừa tạm biệt hai người chưa được bao lâu thì chị đã cảm thấy buồn chán, nhưng bác sĩ đã dặn chị không được sử dụng điện thoại nhiều. Nghĩ một hồi, chị liền sang phòng của Seulgi chơi, ở đây chị cũng chẳng quen ai ngoài em ấy.

Phòng B210, vừa bước vào thì Joohyun đã thấy Seulgi đang đứng bên cạnh khung cửa sổ vẽ tranh. Seulgi rất chú tâm, đến cả chị bước vào cô cũng không để ý. Chị hỏi thăm cô vài câu rồi ngắm nghía xung quanh, phòng Seulgi bày trí cũng không khác gì phòng chị. Có điều trên bàn đầy những bức tranh vẽ dang dở và đồ ăn vặt để lung tung. Có bức thì cô hoàn thành rồi, đề cả ngày lẫn tháng nhưng cũng có bức mới chỉ vẽ một vài đường nét cơ bản mà chưa thành hình thành dáng.

"Tất cả những bức này đều là của em vẽ à. Đẹp quá."

"Vâng. Vào đây không có gì làm nên cũng vẽ cho hết giờ thôi mà chị." Cô trả lời nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào nơi khác.

"Ở ngoài em làm nghề gì thế? Họa sĩ à?"

"Đúng rồi."

"Phòng tranh của em ở đâu vậy? Thỉnh thoảng chị sẽ đến ủng hộ. Với lại chị cũng muốn học vẽ nữa. Không phải là theo con đường chuyên nghiệp đâu. Chỉ là chị đang muốn tìm một thú vui khác, để cân bằng lại cuộc sống của bản thân thôi, nhất là sau đợt bệnh này."

"Thế thì em phải làm chị thất vọng rồi. Em đúng là họa sĩ thật, nhưng mà là họa sĩ minh họa, digital artist ấy. Em vẽ những bộ icon thể hiện emotion trong Chat line, kiểu như bộ Line friends, gấu Brown với thỏ Cony đó. Công việc của em kiểu vậy."

"A! Cái đó là em vẽ saooo?? Chị thích mấy cái icon đó lắm. Nhất là gấu Brown ấy. Dù thỏ Cony có làm gì đi nữa thì mặt gấu Brown lúc nào cũng đơ ra một cục như thế này này." Nhìn Joohyun cố gắng diễn lại nét mặt nghiêm túc đó làm Seulgi không thể nhịn nổi cười.

"Chị Joohyun, chị đừng làm mặt nghiêm túc nữa. Không có đáng yêu đâu haha. Người khác nhìn vào chỉ thấy sợ thôi."

"Cái gì? Cái con bé này! Em nói lại chị xem."

Không khí đùa giỡn vang lên khắp phòng bệnh, mọi thứ nhất thời trở nên đầy sức sống. Seulgi phải né qua một bên vì sợ Joohyun làm hỏng mất bức tranh đang vẽ. Cô thầm nghĩ có thật là chị ấy bị suy nhược cơ thể không vậy.

"Mà sao em lại không theo nghiệp họa sĩ?"

Chỉ là một câu hỏi nhỏ của Joohyun nhưng lại làm Seulgi lặng người một lúc lâu. Chị tưởng rằng cô không nghe thấy, tính hỏi lại một lần nữa thì giọng Seulgi vang lên.

"Em phải đi tìm xúc cảm của mình."

"???"

"Các thầy đều bảo tranh của em luôn thiếu mất một phần xúc cảm, nó chỉ phô diễn kỹ thuật điêu luyện một cách khô khan mà không có lấy một cảm xúc chân thật nào mà thôi. Em không biết cách nắm bắt sự nhạy cảm của người khác. Kiểu như...kiểu như em chỉ có thể khắc họa phần con mà không có phần người, một tác phẩm không có giá trị thực sự."

"Mà cho dù em có tìm được đi nữa thì đó vẫn là một nghề rất khó kiếm tiền. Chị biết mà.

Dù sao thì em cũng vẫn đang được vẽ, vẫn đang được làm cái mình thích, thế là may mắn hơn rất nhiều người lạc lối ngoài kia đang đi tìm kiếm đam mê của mình. Nghề này nó cho em một mức thu nhập khá ổn. Với em vậy là đủ."

Joohyun chăm chú nhìn Seulgi. Giọng nói đều đều. Dáng vẻ của cô. Dáng vẻ của một người nỗ lực trưởng thành, nỗ lực đạt được lý tưởng của mình trong cô độc.

"Vậy em tính không đi tìm xúc cảm đó nữa sao?"

"Vẫn muốn, nhưng không dễ. Một mình em không làm được."

"Hmmm. Cũng đúng. Khó mà bỏ được cần câu cơm của mình lắm. Con người ta không bao giờ thấy đủ nên cứ luôn tự đày đọa mình."

"Không, không phải là về tiền. Công việc hiện tại của em hoàn toàn linh động được. Em vẫn có thể làm cả hai."

"Vậy là kiểu như... cứ quăng mình ra ngoài dòng đời ngoài kia trải nghiệm này nọ tới khi tìm được... gì nhỉ... bản ngã của mình vậy đó hả? Kiểu như mấy bộ phim hay chiếu ấy?"

"Hahaha. Chị không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy đâu Joohyun."

"Chứ làm sao?"

"Em cũng chẳng biết nữa. Nhưng hẳn là không phải cách đó."

"Chị sẽ đi tìm cùng em. Đổi lại em dạy chị vẽ nhé."

"Hả?"

"Chị nói là chị sẽ đi tìm cùng em."

"Tại sao?"

"Em phải tìm chứ! Phải tìm. Em chỉ có một cuộc đời thôi Seulgi. Tuy chị nghĩ rằng trái tim mỗi người sẽ phải lênh đênh rất lâu mới có thể biết được mình thật sự mong muốn điều gì. Nhưng em đã được trao cho tài năng, không phải ai cũng được như thế đâu. Em phải trân trọng nó. Em phải tìm."

Trái tim Seulgi như có một chút gì đó trỗi dậy, vươn mình đâm chồi như hoa cỏ sau ngày đông. Không có quá nhiều thứ đẹp đẽ trên thế giới này, không có quá nhiều người nhìn Seulgi bằng ánh mắt ngọt ngào đến vậy.

Cô vẫn chưa kịp nói cho Joohyun biết, thứ mà cô đang tìm kiếm là gì.

 ----------

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net