52 blue. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Mọi người chào đón đồng nghiệp mới nhé.

Đồng nghiệp mới là một cô nàng rất xinh đẹp và mang một thần sắc dễ chịu nhẹ nhàng. Đôi mắt giống như chim khổng tước đặc biệt, chắc chỉ cần liếc mắt một cái trong đám đông cũng có thể nhận ra nàng.

_Tôi là Bae Irene, hân hạnh được làm việc cùng mọi người trong thời gian sắp tới. Xin hãy giúp đỡ.

Giọng nói như có như không quen thuộc tràn vào vành tai, Seungwan đang chán đời mà rầu rĩ cũng phải lười biếng nhướng mắt lên nhìn thử.

Mùi cà phê sữa đang thoang thoảng trong khoang miệng hoà cùng ánh nhìn người lạ chiếu tới làm tim Seungwan đột nhiên giật thót. Và em tự nhủ với mình đã lâu lắm rồi em mới lại có cảm giác này.

Như có như không, Bae Irene đã đứng từ xa nhìn em tự bao giờ. Ánh cười dịu nhẹ và cái nhếch môi vừa đủ cho em thấy, để rồi khi nụ cười tắt ý cười của nàng vẫn vương vấn nhẹ trong ánh mắt trong suốt đang được nắng chiếu vào.

Bỗng nhiên Seungwan bị loá mắt, có phải là do ảo giác hay không mà mùa mưa năm ấy như ùa về trong em, ký ức dưới mái hiên mưa rơi tí tách ở côi nhi viện, nửa cây xúc xích bẻ đôi và chai nước lọc còn chưa tới một nửa cũng được chia đều cho hai đứa trẻ.

Nước mắt của Seungwan bỗng rơi lã chã, em vội cúi đầu để tránh những điều tò mò chưa kịp lia tới. Cũng chẳng biết chị bé năm nào đang ở đâu, sao em lại có cảm xúc lạ lùng đã lâu không cảm nhận được. Đau lòng cùng sự nao nao âm ỉ trong người khiến tay chân Seungwan bủn rủn.

_Cấp trên nói tôi ngồi cạnh bạn, hãy giúp đỡ nhau trong thời gian sắp tới nhé. Hận hạnh, tôi là Bae Irene.

Giọng nói dừng lại ngay bên cạnh Seungwan rồi kiên nhẫn giới thiệu bản thân một lần nữa. Seungwan xấu hổ không biết giấu nước mắt vào đâu để ngẩng lên, nên em lại gật đầu lung tung rồi quơ tay ra bắt đại.

Nhưng mãi chẳng nắm được cái tay nào nên cứ quơ quào mãi, rồi bàn tay em được bao lấy bởi những ngón tay hơi lành lạnh, da thịt mềm mại và ngón tay nhỏ nhắn. Một xúc cảm như điện giật khiến Seungwan thẫn thờ. Người ta thường hay nói những người có bàn tay lạnh thường có một trái tim rất ấm áp. Chắc cô nàng này là người như vậy.

_Xin chào, tôi là Son Seungwan. Rất vui được làm quen.

Seungwan nhỏ giọng, mãi mới ngẩng đầu lên được để chạm vào ánh mắt người lạ. Em cũng thường không rụt rè đến mức như thế này, nhưng hôm nay lại vướng bởi nước mắt nên phá lệ yếu đuối hơn hẳn. Seungwan với đôi mắt hơi hoe đỏ khiến Bae Irene ngây ngẩn ngắm mãi. Nàng bỗng nhoẻn miệng cười, trong đáy mắt toàn là ấm nồng cưng chiều. Và Seungwan lại rùng mình bởi ánh nhìn thân thiết này.

_Tay Seungwan ấm thật, tôi rất thích ai đó có thân nhiệt ấm áp.

Nàng siết nhẹ tay em, cứ như mãi mãi không muốn buông ra. Seungwan cũng ngơ ngác nhìn nàng, đôi mắt cũng hơi tối lại. Bae Irene tay lạnh và có một trái tim ấm áp. Vậy còn Seungwan thì sao ?

Seungwan tay ấm, và trái tim thì lạnh lẽo.

Seungwan mãi vẫn không tìm thấy người cho em sự ấm áp.

Seungwan không muốn tiếp tục sống trên đời này.

_Seungwan biết không ? Tôi đã từng quen một đứa trẻ có đôi tay ấm và trái tim cũng hơi lạnh. Nhưng tôi đã hứa với đứa trẻ đó sẽ sưởi ấm cho em ấy.

Bae Irene bỗng dưng nỉ non câu chuyện mà Seungwan nửa hiểu nửa không, em chau mày rồi thắc mắc nhìn nàng nhưng cũng chẳng hỏi gì. Nàng miết nhẹ vào tay Seungwan rồi thả ra, ánh nhìn vẫn thân mật cào cào vào trái tim em như mèo con đùa nghịch với cuộn len.

Seungwan tự hỏi sao nàng lại mang đến cảm giác thân thuộc đến thế. Thân thuộc đến mức muốn rơi lệ.

.

Mưa rơi tầm tã đập từng tiếng hơi chói tai vào tán ô, Seungwan cảm thấy sao chiếc ô của Irene trông hơi quen quen, giống chiếc ô mà mình đã làm mất vào một đêm mưa vài tuần trước. Rồi em cũng tự nhủ chiếc ô 3 cọc 3 đồng thì mua ở đâu mà chẳng có.

_Seungwan về cùng tôi không ? Tôi cũng chờ xe bus ở trạm đối diện đấy.

Nàng ngoái lại nhìn từ trong tán ô, cơn mưa dai dẳng nặng hạt cùng tán ô như bao trọn Irene. Điều kỳ lạ là trong không gian lạnh lẽo ẩm ướt này nàng lại toả ra một cảm giác ấm áp lạ lùng.

_Sao Irene lại biết tôi cũng đi bus về nhà.

Seungwan vừa hỏi vừa theo thói quen cúi đầu bấm máy cà phê, mùi hương hoà cùng mùi đất ẩm ướt sượt qua cánh mũi Seungwan rồi tan vào trong màn mưa. Em nhấp một ngụm rồi lại nhìn Irene, lúc này nàng vẫn đang chăm chú nhìn ly cafe trong tay em. Thế là Seungwan lại bĩu môi hỏi tiếp.

_Irene uống cà phê rồi trả lời tôi nhé ?

Nàng ngẩn ra rồi bật cười, gật gật mái đầu rồi lại bổ sung.

_Tôi không uống cà phê, nhưng mà Seungwan mua cho tôi một ly cacao được không ?

Seungwan gừ gừ trong cổ họng như một bé cún cáu kỉnh, nhưng rồi em cũng vẫn lịch sự ấn máy cho cô nàng phía sau một ly cacao nóng hổi. Đang lúc chờ cô nàng kia thưởng thức và nói chuyện thì Seungwan quay ra bứt bứt mấy cọng chỉ thừa của tay áo, rồi lại đếm xem có mấy vạch kẻ trên tờ quảng cáo đối diện.

_Tôi hay thấy Seungwan ngồi ở đây tầm này khi tôi đi làm về hồi ở công ty cũ. Không có gì nghi ngờ khi tôi biết đúng không ?

Irene nhoẻn miệng cười, còn Seungwan thì hắt xì một cái. Đầu mũi đỏ ửng và nước mũi thì chỉ chực nhỏ giọt.

_Mũi Seungwan đỏ lắm đấy, có khăn giấy chưa ?

Seungwan gật đầu rồi lục lọi ra bịch khăn giấy vẫn chưa xài hết của người lạ cho lần trước. Tiếng khúc khích cười của Irene vang lên, rồi cả tiếng chẹp miệng nho nhỏ khi nàng nhấm nháp ly cacao vẫn đang bốc khói nữa.

Chỉ trong một khoảnh khắc Seungwan bỗng thấy một chút sắc màu thú vị loé lên trong lăng kính xám xịt của em. Tay em hơi bủn rủn, lần thứ hai trong đời em cảm thấy tò mò với một người.

_Tôi có thể hỏi tuổi của Irene không ?

Người ngồi bên cạnh tủm tỉm trong bóng tối, thanh âm nhè nhẹ thoải mái.

_Tôi sinh năm 1991.

_Em sinh năm 1994. Mong Irene-ssi chỉ bảo nhiều thêm ạ.

Seungwan bắt đầu cảm thấy hơi ngài ngại vì những cư xử trẻ con và có đôi phần cáu kỉnh với Irene khi chưa biết tuổi nàng. Em bấm móng tay và cốc giấy và ngắm nhìn màn mưa dần trở nên nặng hạt hơn. Chắc vì do mưa nên chuyến bus đã tới trễ, Irene ngồi bên cạnh đã hắt xì và có dấu hiệu bị nhiễm lạnh.

_Seungwan có vẻ rất để ý đến chú cá voi 52 Hz nhỉ ? Tôi đã nghe chương trình radio hôm đấy của em.

Joohyun đột nhiên nhắc về đề tài cá voi, cũng khiến Seungwan bất ngờ vì những ngày này em đang có mối bận tâm với vấn đề này. Về một chú cái voi chắc có lẽ sẽ mãi cô độc đến khi chết đi.

Và về chính bản thân Seungwan, cũng sẽ cô độc và không tìm thấy bất cứ hơi ấm đồng cảm nào.

Em cười nhàn nhạt, đôi mắt tối tăm chạm vào mắt Joohyun không hề thấy một vì sao nào. Như một vùng biển chết không có một sinh vật sống nào.

_Thú vị mà, như cách nó đang tận hưởng sự yên bình trước khi chết vậy. Sẽ không ai biết, sẽ không ai làm phiền.

Mưa ngoài trời cứ rả rích mãi, mái hiên che dường như bị thu nhỏ hơn và từng hạt mưa nặng hạt như đập vào lòng Joohyun từng tiếng chát chúa. Trái tim nàng trĩu xuống và bị bóp nghẹt.

Chị cứ tìm em mãi mà em thì lưu lạc tận nơi đây,

Chị thương em lắm mà

Wanie à ?

___

2024.06.01

cho dù trái đất có đảo điên, thì hãy nhớ mỗi chúng ta đều có người thương và sẽ thương các bạn.

trái đất hơn 7 tỉ người mà nhỉ ?

chúc mọi người cuối tuần vui vẻ 😚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net