HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC TẢNG BĂNG SOJUNG CỦA NHÓC CON EUNBI ĐÁNG GHÉT (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- KIM SOJUNG!

Nhóc tỳ Kim Sojung cố lờ đi không nghe thấy tông giọng chói tai của mẹ vào buổi sáng. Hôm nay là chủ nhật, ngày duy nhất cô được nghỉ học mà mẹ nỡ lòng nào dựng đầu cô dậy lúc bảy giờ sáng như thế kia chứ. Đồng hồ reng kêu có thể tắt và ngủ tiếp, chứ mẹ kêu thì thôi thua. Mà khổ nỗi một cái là mẹ Kim nhất định một hai phải lôi cổ được Kim Sojung ra khỏi giường mới chịu buông tha cho cô và đi làm việc khác. Chừng nào Kim Sojung còn nằm phơi bụng ngủ, mẹ Kim sẽ còn hét đựng hét đột dài dài cho đến khi cô chịu hết nổi và lồm cồm bò dậy.

Mẹ Kim không còn lạ gì cái tật ngủ nướng của con gái mình. Mẹ Kim tự do mở tung cửa phòng Kim Sojung ra bằng một cú đạp cửa hệt như những người hùng trong Avengers, tay mạnh mẽ lật tấm chăn đang phủ lấy con sâu ngủ dài 168cm đang cuộn lại một cục trên giường. Kim Sojung đang tuổi dậy thì, mới ở ngưỡng sắp lên lớp mười mà chân tay đã dài ngoằng, dáng người cao lêu nghêu. Kim Sojung có vẻ như vẫn chẳng bị những tiếng ồn chói tai của mẹ làm phiền, cô vẫn tiếp tục nhắm nghiền mắt ngủ say như chết.

- DẬY! DẬY! DẬY!

Mẹ Kim lấy bàn tay múp míp của mình đánh bem bép vào cái mông nhô lên của Kim Sojung làm cô cau có mà mở mắt ra, cái giọng trầm trầm mè nheo sâu ngủ cất lên đều đều đầy oán trách.

- Mẹ à... Mới có hơn bảy giờ sáng. Mẹ có biết là một học sinh cuối cấp hai như con phải khổ sở chăm chỉ thế nào để năm sau được đậu vào một trường cấp ba công lập tốt không...

- Được vậy cũng mừng à... Con cái nhà người ta chăm chỉ học hành luôn được điểm tốt, con cái nhà mình thì gần thi mới quéo đít lên mà học thì học cách mấy cũng không bằng người đã tích lũy kiến thức từ đầu! Dậy ngay cho mẹ! Nhìn con xem! Cái tướng ngủ như con sâu róm đó, cái mỏ thì mở toang hoác nước dãi thì chảy ướt cả gối...

Mẹ Kim hai tay chống nạnh, miệng làu bàu một tràng dài trong khi Kim Sojung thì giật mình đưa tay lên mép khi nghe mẹ nhắc đến cụm từ "nước dãi thì chảy ướt cả gối", sau đó cô thập thững đi vào phòng vệ sinh. Mẹ Kim trước khi đi không quên nói vọng lại.

- Kim Sojung! Liệu hồn mà xếp mền, tí mẹ lên kiểm tra đó! Mười bốn mười lăm tuổi đầu rồi nói mãi không nghe, cứ phải kiểm tra từng ly từng lý, nhắc nhở sặc sặc!

Kim Sojung đang đánh răng trong phòng tắm, nghe thấy tiếng mẹ Kim hét vọng vào thì giật mình nuốt nguyên một ngụm kem đánh răng vào trong cuống họng.

- Khụ khụ...

Kim Sojung tự đưa tay lên vuốt lấy vuốt để cái cổ họng tội nghiệp vừa nuốt phải thứ bọt bèo trắng nhách vị bạc hà ngọt lừ ngọt lự kia. Kim Sojung súc miệng thật sạch rồi lấy nước tạt vào mặt cho tỉnh táo. Trước khi ra khỏi phòng, Kim Sojung lại nhớ đến giọng nói của mẹ văng vẳng ban nãy mà xếp mền ngay ngắn rồi mới xuống lầu. Vừa đặt một bàn chân xuống dưới tầng trệt, Kim Sojung đã tròn mắt, miệng thì há hốc to đến nỗi con gián cỡ lớn cũng có thể bay vào mà không lo bị kẹt lại bởi một vị khách trước mặt.

- Chào cô Jung đi con!

Mẹ Kim nói giọng ngọt xớt làm Kim Sojung trợn mắt lên to hơn bao giờ hết. "Hả? Lại bà cô Jung thích shopping lòng vòng này nữa? Ủa vậy thì hôm nay... Nó đâu?", Kim Sojung nghĩ thầm trong đầu. Cô không có ấn tượng tốt mấy với bà cô họ Jung này vì mỗi lần bà cô này xuất hiện ở nhà họ Kim, cô ta không biến cái nhà này thành một bữa tiệc thịnh soạn và để lại cho cô vô số chén dĩa để rửa dọn thì cũng lôi mẹ Kim đi shopping cả ngày trời và để nó ở lại đây. Kim Sojung ghét nó! Kim Sojung chưa bao  giờ ưa nổi nó!

- Sojungie ~

Mẹ Kim nhẹ nhàng gọi tên con gái khi thấy Sojung cứ đơ ra nhìn chằm chằm vào cô Jung, sau đó mắt thì dáo dác nhìn quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Mà đúng thật, Kim Sojung không thấy nó đâu nên hơi ngạc nhiên pha chút vui mừng.

- Nó đâu rồi mẹ?

Kim Sojung ngơ ngác hỏi. Mẹ Kim quay sang cô trừng mắt một giây sau đó lại cosplay nụ cười tươi rói trên gương mặt và yêu cầu Kim Sojung lịch sự chào cô Jung.

- Con chào cô Jung.

- Ngoan lắm. Cơ mà con hỏi "nó" nào cơ?

Mẹ Kim biết ngay con gái muốn ám chỉ ai cho nên lái sang chủ để khác, tránh người bạn họ Jung của mình phát giác ra mình có đứa con gái nghịch ngợm lỳ lợm này.

- Không có gì đâu em ạ. Con bé mới sáng sớm ngủ dậy nên não chưa thông suốt lắm thôi. À, Sojungie này, ở nhà ngoan, chăm em thật tốt. Mẹ với cô đi mua sắm đến chập choạng tối mới về, hoặc có thể hơn. Con tự xử các bữa ăn trong ngày nhé. Mẹ đi!

- CHĂM EM??? Ý mẹ là...

Kim Sojung vẫn còn đang ngơ ngác, chưa kịp hoàn thành câu nói của mình thì mẹ Kim đã vội vàng khoác tay cô Jung đi về phía cửa nhanh như một cái chớp mắt. Cánh cửa mở ra, mang theo một luồng ánh sáng mặt trời tươi mát. Cánh cửa đóng sập lại chưa đầy một giây sau đó, mang theo ánh sáng ban nãy đi mất. "Mẹ sao lại nỡ lòng nào bàn giao mọi chuyện chỉ trong chưa đầy năm giây thế này chứ...", Kim Sojung bực dọc nghĩ thầm.

- Lại là nó!

Kim Sojung đưa ánh mắt chán ghét nhìn về phía bé con ba tuổi đang níu vào cạnh bàn mà chập chững đi. Nhìn cái tướng đi là thấy phát ghét! Coi nó kìa! Con nhà người ta con nít đến tháng thứ hai mươi là có thể đi bộ vù vù mà không cần sự trợ giúp của người lớn. Còn nó! Nó ba tuổi rồi mà cứ làm bộ làm tịch như trẻ con mới học đi ấy, tay níu níu lên cạnh bàn mà đi, thấy chướng mắt. Ban nãy cô còn tưởng hôm nay cục nợ này không theo cô sang đây, hóa ra nó đang ở ngay cạnh bàn! Kim Sojung bĩu môi khinh bỉ, vậy ra do nó lùn quá nên cô chẳng mảy may để ý chứ không phải nó không tồn tại.

- Eunbi! Nhóc mấy tuổi rồi mà đi đứng không ra hồn thế kia?

Bé Jung Eunbi nhỏ xíu ngước đôi mắt long lanh lên nhìn chị Kim Sojung trước mặt đang hỏi bằng tông giọng của những người cảnh sát hỏi cung điều tra tội phạm.

- Dạ... dạ em ba tuổi.

Jung Eunbi lễ phép nói. Kim Sojung chỉ hừ một tiếng cho qua chuyện. Cô tiến đến nơi mà bé Jung Eunbi đang đứng, nhấc bổng bé lên rồi bồng bé đến, đặt bé ngồi xuống sofa một cách có tâm nhất có thể. Khổ quá mà, Kim Sojung vốn ghét con nít kinh dị lắm, tự dưng ngày đẹp trời hôm nay được nghỉ học thì cô Jung, bạn thân mẹ Kim, lại mang con nhóc mít ướt này đến đây làm gì thế không biết.

- Nhóc con ngồi đây, chị đi pha sữa cho uống biết chưa.

- Em hông có uống chữa đâu.

Kim Sojung nổi da gà, nuốt nước bọt cái ực.

- Uống chữa là cái gì? Uống sữa! Là SỮA! Phát âm cho chuẩn vào nhóc con ạ. Chị đây ghét nhất là mấy giọng nói bặp bẹ của mấy đứa em bé đó.

- Uống chữa uống chữa!

- ARGGGGG! Thật là đồ đần độn mà!

Kim Sojung nhăn nhó khó chịu lườm Jung Eunbi bé con một cái. Jung Eunbi gương mặt có chút thoáng buồn nhìn Kim Sojung. Tuy bé con vẫn còn nhỏ lắm, nhưng bé vẫn biết được là người chị trước mặt đang nói xấu mình, đang la mình, và bé cũng cảm tưởng rằng chị Sojung không thích mình. Nhưng, bé thì thích chị Sojung lắm. Chị Sojung tuy hung dữ bặm trợn, tính tình cộc lốc, hay bị mẹ mắng nhưng đối với bé con Jung Eunbi, Kim Sojung lại rất thú vị. Bé Eunbi chỉ cao đến hơn đầu gối của Kim Sojung một chút, Kim Sojung thì chẳng bao giờ chịu cúi xuống nói chuyện với bé nên bé cũng chẳng nhớ rõ chị xấu đẹp ra sao nữa.

- Em hông có uống... uống cái đó đâu.

Jung Eunbi lắc đầu bĩu môi, ngón tay nhỏ xíu trắng ngần chỉ vào lon sữa mà Kim Sojung cầm trên tay. Kim Sojung bực dọc hỏi lại.

- Thế nhóc không uống sữa thì ăn được cái gì nào? Chị ăn mì gói, cay lắm, nhóc có ăn không?

- Dạ, dạ ăn. Em thích mấy... mấy cọng mì gói lắm á!

Kim Sojung bó tay lắc đầu. Một gói mì đối với cô ăn là vừa bụng, nay còn phải san sẻ cho con nhóc Eunbi đáng ghét nữa. Mà nếu pha hai gói thì ăn sẽ bị thừa. Haizzz, đành bớt một ít phần ăn lại thôi. Thật tức tối mà, một bữa sáng ngon lành ngày chủ nhật tự nhiên bị con bé đó phá tan tành!

- Ngồi yên đó đợi chị một chút nghe chưa Eunbi?

- Dạ!

Bé con Eunbi hí hửng vỗ tay, miệng cười toe toét. Tuy rằng ghét nó thật, nhưng Kim Sojung cũng không thể phủ nhận rằng bé con này như một bé thỏ con trắng trắng mềm mềm nho nhỏ đáng yêu được trưng bày ngoài tiệm thú cưng. Xem ra nó cười cũng đẹp, không đến nỗi quá xấu xí như đám con nít nhà bên cười nhạo Sojung vì cô hay bị mẹ rượt ra đến tận đầu ngõ vì tội thức dậy muộn. Kim Sojung chợt để ý bé con có khác khác, nó mới cắt tóc và cắt luôn chiếc mái thưa xinh xinh. Mà vậy thì đã sao chứ, đáng ghét vẫn hoàn đáng ghét! Kim Sojung ghét ai xen vào đồ ăn của mình!

Kim Sojung lấy ra trong bếp một gói mì udon Nhật Bản mà cô rất thích ăn. Kim Sojung đắn đo một hồi lâu rồi cuối cùng đành cất lại gói mì này vào tủ và lôi ra một gói mì màu hồng khác.

- Mì Hảo Hảo chua cay Việt Nam, với độ cay này thì nhóc con phải uống sữa thôi!

Kim Sojung nở nụ cười nham hiểm, tự làu bàu với chính bản thân mình. Ôi! Cô tự cảm thán rằng mình thật sự là một thiên tài khi có thể khéo léo để đẩy phần ăn con nhóc đáng ghét này ra chuồng gà để khỏi phải san sẻ gói mì Hảo Hảo ít ỏi của mình.

Tội nghiệp bé con Eunbi xinh xắn nhỏ nhắn từ nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa, tay giở mấy trang sách từ cuốn tạp chí người mẫu. Bé con dừng lại ở hình một chị gái có mái tóc màu nâu đỏ xoăn nhẹ dài đến hơn vai, gương mặt Vline xương hàm sắc sảo, ánh mắt câu nhân mê người. Bé con cười hí ha hí hửng.

- Chị đẹp!

Kim Sojung nghe là thấy ứa gan rồi. Cô bỏ gói mì còn chưa được tháo bao bì ra xuống bàn rồi chạy cái vù ra phòng khách giật phắt lại cuốn tạp chí trên tay bé con Eunbi tội nghiệp. Mắt bé long lanh nước, bé thật sự không hiểu bé đã làm sai chuyện gì khiến cho mặt chị Kim Sojung tím lịm như quả cà tím thế nữa.

- Cái này là của chị! Ai cho phép dòm?

Kim Sojung phủi phủi cuốn tạp chí, cứ như thể bé con Eunbi vừa làm dơ bẩn nó vậy. Eunbi buồn rầu thở dài làm Kim Sojung dâng lên một chút cảm giác tội lỗi. Đưa cho Eunbi cuốn tạp chí khác, Sojungnói.

- Nhóc xem hình trong này đi, nhà ở đẹp lắm đó.

Jung Eunbi ngẩng mặt lên, hai tay rụt rè đón nhận cuốn tạp chí thiết kế nội thất nhà đẹp mà Kim Sojung vừa đưa ra. Có vẻ nó không hứng thú lắm nhưng kệ vậy. Cho nó ngắm cái này còn tốt hơn ngắm chị idol tên Choi Yuna xinh đẹp của mình! Idol là idol, Kim Sojung không muốn san sẻ Yuna cho ai hết! Con nhóc đáng ghét này lại càng không có cửa! Yuna là idol solo siêu nổi tiếng tại Hàn Quốc, Kim Sojung đã hâm mộ được ba năm, làm sao có thể để con nhóc này đụng vào ảnh idol mình được kia chứ? Nó mà xé mất chắc cô sẵn sàng xé xác nó luôn!

Kim Sojung pha gói mì xong, bây giờ đến công đoạn chia phần ăn mới mệt. Cô lấy một cái chén nhỏ hết mức, chỉ to hơn cái chén dành để đựng kim chi một xíu, đặt kế bên cái tô to chà bá của mình.

- Một... hai... ba... bốn...

Cứ thế Kim Sojung dùng đũa gắp từng sợi mì từ tô mình sang cái chén nhỏ của Eunbi.

- A! Hai mươi sợi mì rồi, thế là đủ! Bây giờ là... một... hai... ba

Kim Sojung tập trung đếm số muỗng nước mì để chuyển sang tô Eunbi. Hai mươi muỗng... cà phê nước mì là đủ cho một đứa trẻ ba tuổi ăn rồi phải không mọi người?

Kim Sojung nhanh nhảu bưng chén mì nhỏ xíu nóng hổi ra cho bé con Eunbi đang ngồi chờ đợi trên sofa trước.

- Nè, phần mì của nhóc. Ăn đi!

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC