intro; tán cây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Việc này chẳng có ý nghĩa gì cả."

Ai đó đã từng nói như vậy. Âm thanh vang vọng từ một miền kí ức xưa cũ. Như có tiếng chuông ngân rỉ sét trôi lạc đâu đây, pha loãng trong không khí, trong trẻo như bạc nguyên chất.

Ai đó đã từng nói vậy. Em đung đưa chân. Tán cây lay động. Mơ hồ một tiếng thanh âm xào xạc va vào nhau vỡ vụn như tiếng váy của một người bỏ chạy. Tôi im lặng. Em cũng lặng im, như không nghe thấy.

Tiếng nói của tôi ngập ngừng như một chiếc radio cũ kỹ. Ngắt quãng và đứt khúc. Âm thanh rè rè như xát chặt vào tai, vặn trái tim. Em thu mình, hạ mi mắt.

Tôi cho rằng em đã khóc. Lặng lẽ. Nước mắt không nhỏ xuống, nhưng tôi cho rằng em đã khóc.

Em không muốn như vậy. Nhưng giờ muốn hay không cũng chẳng nghĩa lý gì. Lời gì cần nói em đều đã nói, lời gì em nói cô gái ấy cũng đã nghe. Và cô ấy xoay lưng bỏ chạy.

Em cũng mong ước hoàng tử sẽ xuất hiện như trong truyện cổ tích như tôi. Em cũng mong ước thay cho cô gái ấy. Em và tôi đều muốn cứu vớt cô ta và cả em. Em không thương người ấy. Người ấy không thương em. Nhưng cô ấy thương người ấy.

Tán cây lại lay động. Gió mạnh. Em mấp máy môi nhưng bị cây lá xào xạc át mất. Nhưng tôi nghĩ là em đã xin lỗi.

Giờ còn ích gì.

Tán cây lao xao như tiếng khóc. Tự nhiên tôi cũng muốn khóc. Cho cô gái ấy. Cho em. Cho tôi.

Em đủ dũng cảm để chấp nhận mọi sự ép buộc và sống theo nó, nhưng em không đủ dũng cảm để từ chối. Phải chi... Ồ, phải chi...

Tán cây lại phủ lá che đi mùi đất màu nâu ấm. Giấu mặt đất đi.

Tán cây cũng nói rằng, thế giới này thật mục ruỗng.

Tất cả, trừ lời thì thầm của em.

Xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net