Dâu tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xiumin trở về kí túc xá với hộp bánh ngọt trong tay, anh đặt hộp bánh ngay ngắn lên bàn thì cũng vừa đúng lúc Chen xuất hiện. Hộp bánh bắt mắt, xinh xắn, đáng yêu ngay lập tức được Chen đưa vào tầm ngắm. Cậu bổ nhào đến săm soi tỉ mỉ, nhanh tay nhanh chân khui hàng. Mùi bơ thơm phưng phức thoang thoảng hòa lẫn vào không khí, bắt lấy khứu giác của cả Xiumin và Chen làm tù binh. Chen không ngừng hít hà hương thơm quyến rũ ấy, thầm tấm tắc khen ngợi tài trang trí của hiệu bánh ngọt danh tiếng. Xiumin mua một chiếc bánh kem bơ vị dâu. Trên bề mặt phủ hẳn một lớp mứt dâu đỏ au, phản chiếu ánh sáng đèn mà trở nên lấp lánh, phần viền là những trái dâu chín mọng, tươi ngon khó cưỡng. Chen bé nhỏ sau một hồi chán chê, mê mải với chiếc bánh mới nhớ đến sự hiện diện của Xiumin:

- Sao tự dưng anh lại mua bánh thế? Hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sinh nhật của ai sao?

Chen vừa hỏi vừa nghĩ ngợi, nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra được câu trả lời. Cậu đã nhẩm tính kĩ càng, hôm nay chỉ là một ngày hết sức bình thường, không phải sinh nhật của bất kì thành viên nào trong nhóm, cũng chẳng phải của quản lí.

- Thích thì mua thôi, tặng quà cho người mình yêu cũng cần phải có lí do à?

Nghe xong mấy lời này, Chen Chen dù chưa nếm thử bánh cũng cảm thấy ngọt đến tận tim. Không biết từ khi nào Xiumin của cậu lại biết nói những lời đường mật lấy lòng người khác như thế nữa, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cậu rất thích mỗi khi anh bày tỏ như thế này.

Đoạn, Chen nhanh nhảu cắt hai phần bánh, đặt ngay ngắn vào dĩa, một phần cho anh và một phần cho mình, cả hai cùng nhau thưởng thức. Tia thấy trái dâu to, căng mọng nước trên miếng bánh của anh, Chen không kìm lòng được mà làm nũng, vòi vĩnh:

- Cho em trái dâu của anh đi

- Em cũng có rồi mà – Xiumin chỉ chỉ vào miếng bánh của Chen

- Nhưng em muốn của anh nữa cơ

Cậu nghiêng cái đầu nhỏ, hai hàng lông mi cong vun vút chớp chớp lấy lòng. Trưng ra bộ dáng đáng yêu đến thế thì Xiumin không thể không gục ngã được. Anh thở dài, lắc đầu ngán ngẩm trước bản tính trẻ con của cậu. Song, thuận theo ý đối phương, ghim lấy trái dâu đang ngự trị trên lớp bông kem mềm mại đưa đến trước mặt cậu. Chen đương nhiên rất phối hợp, khoang miệng mở to đầy mong đợi:

- A

Thế nhưng, thay vì bãi đáp của quỹ đạo phải là khoang miệng đang há to chờ đón, thì Xiumin lại cố ý làm lệch hướng đi. Kết quả hướng ngay chóp mũi của Chen mà đáp xuống. Người nào đó biết bản thân bị trêu ghẹo liền xụ mặt xuống. Môi bất giác trề ra, tỏ vẻ mất hứng, mà trên chóp mũi hiện tại còn vương chút kem trăng trắng. Dáng vẻ kia thu vào tầm mắt trông thật là khả ái biết bao nhiêu. Xiumin khẽ phì cười, tự mình dọn tàn cuộc. Anh nhẹ nhàng hướng đến chóp mũi của cậu, đặt lên đó đôi môi của mình, dùng đầu lưỡi khẽ lau sạch chút kem còn sót lại. Sau đó, mới cẩn thận đút Chen ăn quả dâu mà cậu vốn chờ đợi. Rồi vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn bồng bềnh của cậu, hỏi:

- Dâu có chua không?

Người kia được ăn dâu, liền vui tươi trở lại, cười tít cả mắt để lộ khóe miệng mèo quen thuộc, hết sức hưởng thụ sự cưng chiều của anh mà đáp:

- Không chua mà còn đặc biệt ngọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net