Valentine trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần trước đi fansign Xiumin nói rằng anh còn không thèm nhớ tới ngày Valentine là ngày gì nên biết nhận chocolate từ ai bây giờ. Nhưng mấy ai biết được đó chỉ là một phần câu chuyện. Mà một nữa sự thật chưa bao giờ là sự thật.

Phần còn lại của câu chuyện là như thế này. Thật ra hôm đấy Xiumin cũng có nhận được chocolate, hay nói đúng hơn là dụ được Chen cho anh ăn. Thế nhưng bình thường ăn đến thành thói quen nên cũng chẳng để ý lắm. Sáng hôm sau nằm trên giường, tỉnh dậy mới nhớ mà đòi quà thì người kia đanh đá đáp là đã cho anh ăn suốt đêm rồi còn chưa đủ hay sao.

Xiumin biết Chen bị anh cao hứng mà dày vò nên khó chịu đành xuống nước dỗ dành. Trước lấy lòng cậu đã, dưỡng tốt rồi sau mới lại tiếp tục đòi cả vốn lẫn lời. Xiumin nghĩ được làm được. Anh đợi đúng một tháng, đợi được đến Valentine trắng. Anh hôm nay nhất định tặng cho cậu chocolate chất lượng thượng hạng.

- Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao? - Xiumin bắt đầu dẫn dắt

- Là ngày gì đặc biệt hả? - ngẫm một lúc, Chen búng tay cái tách, đưa ra câu trả lời - Valentine trắng, em đoán đúng chứ?

Tự cho là thông minh, Chen à em ngoan ngoãn chui vào bẫy của anh đi nha, Xiumin gian tà nghĩ thầm. Nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra sơ hở gì. Tiếp tục dụ dỗ:

- Vậy em có muốn quà không? Anh tặng em chocolate chịu không?

Chen thoáng ngập ngường, tuy là bình thường anh đối với cậu cưng chiều không thiếu, quà cáp cũng không đợi có dịp gì đặc biệt mới tặng nhưng không hiểu sao bỗng dưng cậu thấy có điều gì đó không ổn. Đoán nửa ngày cũng không ra có gì không ổn, đành thăm dò:

- Cần gì bày vẽ như thế, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, có tặng hay không em cũng vẫn yêu thích anh như vậy thôi. Hơn nữa tháng trước Valentine đỏ em cũng chẳng tặng gì cho anh mà

Đương nhiên tặng quà chỉ là cái cớ, Xiumin đói ăn mới là mục đích chính. Nên đâu thể chỉ vì một hai câu nói của cậu mà dễ dàng buông tha được. Kiên nhẫn đến đây cũng đã là giới hạn, cuối cùng đuôi sói cũng đã lộ:

- Ai bảo em không tặng, hôm đó anh ăn đến no say, bây giờ thiết nghĩ cũng nên đáp lễ cho em món quà tương xứng

Không nói hai lời, liền cởi áo. Chắc mọi người cũng đoán được quà là cái gì? Cái gì là chocolate rồi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net