15. điểm khởi đầu, mình về bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

ngày mới ở granada luôn thật đẹp.

em bước ra ngoài, hít một hơi sâu, sải nhanh bước chân tới cửa hàng gia công đàn guitar nhỏ ở cuối phố. sau hai tuần học việc, sejeong đã chính thức được nhận làm. vừa làm, em sẽ vừa học đàn rồi đi làm thêm, đủ để trang trải cuộc sống. vẫn chẳng dư dả gì so với trước kia, nhưng em đã làm được những gì em mơ. sejeong trước kia từng suy sụp, vụn vỡ, cũng đã từng mất hết hi vọng vào đời này; còn sejeong bây giờ, không nợ nần, không phiền muộn đắng cay, với em thế là đủ ổn rồi.

granada, cảm ơn granada.

người ta có thấy không, thấy đôi mắt cười đang ánh lên trong nắng?

mà nhờ gió, em gửi người.


2.

cửa hàng sejeong làm là của một nghệ sĩ già. ông đã chơi guitar đến quá nửa đời người, với những vết chai tay do luyện đàn chứa đầy lòng hãnh diện của người nghệ sĩ. nghe em hỏi, ông hồi tưởng lại những ngày tháng phiêu bạt cùng tiếng đàn. ông còn kể sejeong nghe về lorca, người nghệ sĩ anh hùng của xứ Tây Ban và lời hẹn ước của chàng với người con gái di gan chẳng còn cơ hội gặp lại.

''chàng ném trái tim mình
vào lặng yên bất chợt" (*)

câu thơ nào, chẳng hiểu sao em cứ mãi nhớ.

gã nghệ sĩ em quen, liệu gã có còn ở và chơi đàn không? em mong gã chí ít là đừng tắt đi, tiếng đàn trong lòng mình.

'sejeong, ta có cây đàn này cần được sửa của một vị khách ngoại quốc, cháu giúp ta nhé?'

'vâng ạ'

sejeong đón lấy cây đàn.

em khựng lại, ngỡ ngàng.


3.

oh sehun dạo quanh làng cổ gần alhambra trong lúc guitar của gã đang được chỉnh lại bộ hợp âm ở một cửa tiệm ở phía nam thành phố. không có cây đàn, gã rảnh rỗi lạ thường. từ lúc đặt chân tới granada, gã luôn vùi mình trong những quán cà phê đầy hoài cổ để chơi đàn theo yêu cầu của người ta mà quên mất cái thú phiêu du bên ngoài.

sehun rảo bước, bình thản và tự do.

ngày mới ở granada luôn thật đẹp. nắng, gió làm gã nhớ tới nắng, gió trên khoảng sân ngày ấy cũng từng đẹp như thế.

người ta có thấy không, thấy nụ cười nhẹ mang bình yên trong gió?

mà nhờ gió, gửi em.

4.


sejeong cho rằng em biết cây đàn này, hình như.

cây đàn em đã từng cầm, từng nâng niu, cây đàn chứng kiến bài hát đầu tiên em dành cho riêng mình. nhưng rồi em tự nhủ, không phải đâu, sẽ không có phép màu ấy đâu. điều gì đã ở rất xa, thì không nên tùy tiện mong chờ.

em thơ thẩn, rằng có nên mơ tưởng về điều gì đó hay không? điều mà em chẳng dám nghĩ tới, rằng giữa em và người, thật sự có một thứ gọi là 'chữ duyên'.

sejeong em lại tự cười chính mình. em lại đang mong chờ oh sehun hay sao? thôi nào sejeong ơi, chẳng có lí do gì để gã ở đây, trên cùng một mảnh đất xa lạ với em cả.

chẳng có lí do gì.

5.

oh sehun có lịch hẹn lấy đàn vào bốn giờ chiều. đã ba giờ bốn mươi phút, vừa kịp để gã bắt chuyến xe buýt về phía nam và thêm mười phút đi bộ để đến tiệm đàn.

mọi thứ đều theo kế hoạch đã định sẵn, chỉ có một thứ luôn tùy tiện không theo sự sắp đặp nào.

bên lồng ngực trái, tim gã đập từng nhịp thôi thúc.

thôi thúc như có điều gì đang chờ mong.

gã lại chợt nhớ em. sehun chưa bao giờ hiểu nổi cái thứ gọi là trái tim ấy, nhưng gã cho phép trái tim mình nhớ về em và,

...yêu em.

tiệm đàn ở ngay trước mắt, tiếng đàn từ bên trong vang lên. nó mang chút vụng về, chút tùy tiện và có cả bản năng tự do, giống hệt như sejeong ngày ấy. sehun ngập ngừng để nhịp tim mình gõ cửa...

cạch..

'kim...sejeong?'


to be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net